Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh giá thực lực......Tiêu Viêm thực lực chân thực

Tiểu thuyết gốc · 5554 chữ

Nhìn lam y thiếu nữ chậm rãi đi lên, huấn luyện trường liền yên tĩnh, từng cặp mắt bỏng khóa chặt lên thân hình của nàng.

Trên đài cao, những người nằm trong cao tầng của các Gia Tộc đều đình chỉ hành động, thấp giọng nói chuyện với nhau, ánh mắt đều nhìn vào viên minh châu của Tiêu Gia.

Tiêu Chiến cùng với ba vị Trưởng Lão, khuôn mặt ngưng trọng, cũng có một chút tò mò, bọn họ đồng dạng rất muốn biết, một năm tu luyện này vị Gia tộc hậu bối đệ nhất nhân lúc này đã đạt tới cấp bậc nào?

......

Ở đây, ánh mắt tập trung nhìn chăm chú phía dưới, thiếu nữ bước chân không vội tiến tới bia đá, bàn tay nhỏ bé đưa ra, ống tay áo kéo lên, lộ ra bàn tay trắng như tuyết.

Ngọc thủ nhẹ nhàng tiếp xúc với bia đá, Huân Nhi đôi mắt chậm rãi nhắm lại, đấu lực trong cơ thể, cấp tốc bắt đầu khởi động.

Theo đấu lực đưa vào, Tấm bia đá vẫn yên lặng khoảnh khắc sau, cường quang xạ phóng...

- Đấu giả: Nhất tinh!

Cấp bậc: Cao cấp

Nhìn tấm bia đá phía trên kim quang lóe lên bốn chữ to, huấn luyện giữa sân thoáng yên lặng, mọi người đều sững sờ, rồi thanh âm lớn dần lớn dần.

- Huân Nhi tiểu thư, Nhất tinh Đấu Giả!

Có chút rung động trước bốn chữ to kim quang phát sáng, trắc nghiệm viên nhịn không được sợ hãi lắc lắc đầu than, quát lớn.

- Khà khà... Mười lăm tuổi đã là Đấu Giả... Thực không hổ là... viên minh châu của Gia Tộc.

Nghe trắc nghiệm viên công bố, trên đài cao Tiêu Chiến kinh hỉ hít vào một hơi, lời nói cuối cùng cũng mơ hồ vang đến.

Ba vị Trưởng Lão khẽ gật đầu, đồng dạng là thần tình rung động. Tuy nhiên, khoảng cách này năm đó tên phế vật kia tròn mười hai tuổi thành tựu còn có một ít chênh lệch. Chẳng qua, tốc độ tu luyện loại này, cũng có thể nói là quái thai.

Ở ngay chính giữa sân huấn luyện, trong khi mọi người đang trầm trồ về Huân Nhi, cũng là bị bốn chữ kim quang trên tấm bia đá kia làm cho hoa mắt, ánh mắt dời đi. Nhìn cô gái thanh nhã đang đứng cạnh tấm bia đá, trong lòng không khỏi hiện lên những ý nghĩ đồi bại, mười lăm tuổi trở thành một tên Nhất tinh Đấu Giả, như vậy chói mắt quang hoàn, hắn căn bản không có thể tưởng được sự siêu việt.

Trong số những người cuối cùng, Tiêu Viêm cũng không nghĩ tới Huân Nhi này trong vòng một năm tấn nhập Đấu Giả, nhưng lại là Nhất tinh Đấu Giả. Với tốc độ tu luyện loại này, quả thực có thể so với tinh anh trong Gia tộc.

Huân Nhi rời tay khỏi tấm bia đá, lẳng lặng quan sát từng thân ảnh dưới huấn luyện trường. Chợt, nàng nhìn thấy bóng dáng một thân ảnh vừa biến mất nơi góc khuất, bất đắc dĩ cau mày một chút, sau đó không cảm xúc xoay người trở lại vị trí cũ.

- Tốt lắm..... Xem thiên phú của muội, đạt được thành tích này thực không có gì nằm trong ngoài dự liệu của ta cả!

Từ trong một góc khuất, một thân ảnh thì thào.

Tưởng tại mười lăm tuổi đem Đấu Khí tu luyện đến Thất đoạn, bình thường cũng cần phải có thiên phú, mới có thể thành công. Chẳng qua người có thiên phú không phải nơi đâu cũng có, cho dù là lấy thế lực Tiêu Gia, lần này đạt tới yêu cầu cũng bất quá cũng chỉ mười hai mười ba người.

Càng ngày càng nhiều người không đủ tư cách, không khí huấn luyện trường có chút trầm buồn, tộc nhân không qua, mọi người đều nghiêm mặt, chẳng qua, mỗi khi có người không đủ tư cách, ánh mắt những người cũng lóe lên một tia vui mừng...

Ngồi xếp bằng phía dưới, Tiêu Viêm xem đi xem lại trắc nghiệm, hơn một trăm người Trắc thí cũng chỉ có một hai vị cùng Tiêu Mị giống nhau đạt tới Bát đoạn Đấu Khí, mà đạt Cửu đoạn còn chưa có một người xuất hiện.

Giữa huấn luyện trường, thiếu niên, thiếu nữ tham gia trắc thí càng ngày càng ít, cuối cùng, chỉ còn lại có Tiêu Viêm và vài người khác.

Đối với cuối cùng hơn mười cái danh ngạch, kỳ thật tất cả mọi người là trong lòng biết rõ, mười người này là trung điểm bồi dưỡng của Gia Tộc, nếu không phải vì công bình thi tuyển, chỉ sợ mười danh ngạch này sẽ trực tiếp được phân bổ không đồng nhất.

- Tiêu Viêm!

Tấm bia đá dưới, trắc nghiệm viên ánh mắt có chút phức tạp nhìn danh sách này áp chót một cái.

Khẽ ngẩng đầu, Tiêu Viêm mở khép hờ đôi mắt, ánh mắt tại huấn luyện trường đảo qua một vòng, từng ánh mắt chờ mong tai họa đến với hắn lóe lên làm hắn nhịn không được nhẹ giọng cười lạnh.

Chậm rãi đứng lên, Tiêu Viêm gương mặt lạnh lùng, phóng tầm mắt nhìn Tiêu Chiến trên đài cao, mỉm cười.

Nhìn hài tử của mình đang tới, đang mỉm cười nhìn hắn, Tiêu Chiến vui mừng gật gật đầu, một tay nâng chung trà lên, nhẹ nhàng tựa vào ghế phía sau.

Thầm hít một hơi, Tiêu Viêm đạp bước tới Tấm bia đá, ánh mắt bỗng nhiên phát ra một cỗ thần thái làm những tiếng cười nhạo của tộc nhân phía dưới xấu hổ trụ miệng.

Tại hiện trường ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú phía Tiêu Viêm đi tới Tấm bia đá.

Nhìn hắc sam thiếu niên trước mặt, trắc nghiệm viên trong lòng khẽ thở dài một hơi. Năm đó, Tiêu Viêm sáng tạo kỳ tích, là hắn, chính là người thứ nhất chứng kiến, mà ba năm sau, thiên tài từng bước bước vẫn lạc, cũng là hắn chính mắt chứng kiến. Hôm nay qua đi, nếu không có kỳ tích phát sinh, đây là ngày cuối cùng thiếu niên đó một lần ở gia tộc tiến hành trắc nghiệm...

Tại mãn trường các ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú Tiêu Viêm trong ngực chậm rãi phập phồng, bàn tay từ từ đưa ra, đặt phía trên tấm bia đá lạnh lẽo.

Ánh mắt giờ phút này, toàn bộ đều tập trung vào tấm bia đá, bọn họ rành mạch từng câu, lần này thí nghiệm, có lẽ tương sẽ vị từng làm cả Ô Thản Thành kinh diễm vì đó là thiên tài thiếu niên cuối cùng một lần thí nghiệm.

Tấm bia đá thoáng im lặng, một lát lúc sau, một luồng ánh sáng vô cùng chói mắt loé lên!

Tấm bia đá phía trên, cực đại màu vàng tự thể, làm toàn bộ trái tim ở đây đều là tại chốc lát đình chỉ nhảy dựng lên.

- Đấu lực...... Cửu đoạn!

Cả trường yên tĩnh hẳn so với bình thường.

Trong sân mọi người khiếp sợ nhìn tấm bia đá phía trên khắc năm chữ to, khuôn mặt phía trên đích biểu tình, cực kỳ phấn khích. Một lúc sau, dồn dập đích hô hấp, giồng như bánh xe chuyển động, toàn trường nhất thời hô lên.

- Khách sát …..

Trên đài cao, chén trà trong tay Tiêu Chiến, trực tiếp bị bóp nát thành bột phấn, nước trà pha lẫn bột phấn, theo bàn tay tích tích đáp đáp rơi xuống dưới.

- Cửu đoạn …Viêm Nhi.... Ngươi thực làm được!

Hai mắt nhìn vào tấm hắc thạch, lại nhìn hắc sam thiếu niên, trong mắt Tiêu Chiến thoáng có chút ướt át, hắn trong lòng biết rằng, để đạt được thành tựu này, thiếu niên đã phải nỗ lực, cố gắng thế nào …

Ngồi trên Tiêu Chiến, ba vị Trưởng Lão thần tình không thể tin được, này một năm trước mới là Tam đoạn Đấu Khí, hiện tại biến thành Cửu đoạn? Loại tốc độ này …Làm cho người ta sợ hãi!

- Yo … Tộc Trưởng a….. Trúc cơ linh dịch …..Thật đúng là cường nha!!!

Hai vị Trưởng Lão yết hầu khẽ nuốt vào một ngụm nước miếng, hoàn hảo lúc trước chưa hoàn toàn trào phúng chế nhạo tiểu tử kia, khẽ thở dài một chút sau đó cười nhẹ một tiếng.

Tiêu Chiến ánh mắt hưng phấn, thực không có chút che giấu, khẽ liếc mắt nhìn hai vị Trưởng Lão, nhàn nhạt cười nói:

- Hai vị Trưởng Lão, các người chẳng lẽ cho rằng Nhị phẩm Trúc Cơ Linh Dịch, có thể tạo ra loại kỳ tích này sao?

Hai vị Trưởng Lão cứng lưỡi, xấu hổ lắc đầu, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, Trúc Cơ Linh Dịch chính xác có thể tăng lên tốc độ tu luyện, có thể tưởng tượng chỉ trong một năm thời gian có thể thăng lên Lục đoạn Đấu Khí, cơ bản là không có khả năng!

Hắc thạch bia, trắc nghiệm viên nhìn thấy năm chữ to trên thạch bia, khuôn mặt luôn lạnh lùng, cũng sớm đã bị rung động.

- Tiêu Viêm…….

Đấu Khí: Cửu đoạn

Cấp bậc cao cấp!

Thầm thở ra một hơi, tựa hồ vẫn không tưởng tượng được, trong lòng vẫn rung động, trắc nghiệm viên cố gắng duy trì thanh âm trấn định, thế nhưng không giống như trước, thanh âm khó có thể che dấu được có chút run rẩy

Nghe trắc nghiệm viên công bố, huấn luyện trường trước đó vốn đã yên tĩnh, nay lại càng thêm tĩnh lặng.

- Ực…..

Không biết là ai nuốt nước miếng, đột ngột truyền đến giữa sân huấn luyện.

Đứng ở trong đám người, khuôn mặt nhỏ bé của Tiêu Mị tràn đầy rung động!

Một năm thời gian, tăng lên Lục đoạn Đấu Khí, loại tốc độ tu luyện này …Quả thực khiến cho người nghe cực kỳ sợ hãi.

Tốc độ như vậy, cho dù là ba năm trước với trạng thái đỉnh phong của Tiêu Viêm, cũng không có khả năng làm được!

Nhưng mà cái loại tốc độ này, thật sự có chút khiến cho những người biết sự thật trái tim không khỏi co rút, khiến cho chúng nhân chăm chú nhìn vào thiếu niên đã tạo ra kì tích này.

Mục quang mang theo cảm xúc phức tạp, ánh mắt đứng lại trên hắc thạch bi sau đó dời tới thiếu niên, Tiêu Mị trong tâm bỗng nhiên toát ra một ý niệm:

- Hắn…… Thiên phú tu luyện của hắn...... Dường như đã trở lại!

Đứng ở bên cạnh huấn luyện trường, Tiêu Ninh bỗng ngốc trệ trừng mắt nhìn vào hắc thạch bi, thất thanh lẩm bẩm nói:

- Này … Như thế nào có thể?

Ngẩng đầu nhìn năm chữ to màu vàng trên thạch bia, Tiêu Viêm nhẹ nhàng thở ra một hơi, chung quanh bồng nhiên trở nên phức tạp, làm cho hắn hồi tưởng lại ba năm trước hắn cũng từng làm chấn động toàn trường như vậy.

Hôm nay tu luyện thiên phú đã trở lại, hơn nữa bây giờ ngoài việc thiên phú trở lại, còn có thêm tâm trí thành thục và kiên nghị nữa.

Thật sâu nhìn thoáng qua thạch bi đã vài lần quyết định vận mệnh chính mình, Tiêu Viêm nhẹ nhàng cười, vẫn là bộ dáng bình thản giống như ba năm trước kia khi trắc nghiệm qua đi.

Thầm thở ra một hơi, Tiêu Viêm tại trường ánh mắt chăm chú nhìn mọi người, sau đó lui ra khỏi giữa sân.

Theo Tiêu Viêm lui ra ngoài, giữa sân vẫn như trước kia vẫn rất yên tĩnh. Trung niên trắc thí nhân nhìn vào danh ngạch cuối cùng lạnh lùng thốt lên:

- Người cuối cùng! Tiêu Sơn…..

Thế nhưng đáp lại chỉ là một sự yên ắng thật lâu...... Trung niên trắc thí nhân nhìn vào danh ngạch cuối cùng nhắc lại lần thứ hai:

- Người cuối cùng! Tiêu Sơn.......

Phía bên dưới vẫn lặng ngắt như tờ. Mọi người chờ một hồi không thấy bóng dáng Tiêu Sơn xuất hiện liền bắt đầu xì xào bàn tán.

- Sao hắn vẫn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ sợ bị khiêu chiến thua làm mất mặt nên chui rúc ở trong phòng?

Một tên thiếu niên Thất đoạn Đấu Khí ung dung nói ra. Thế nhưng, hắn vừa dứt lời, một bạch sắc nữ nhân vô cùng vũ mị mang theo một tiếng cười mê hồn xuất hiện trước toàn trường.

- Khanh khách…..

Huấn luyện trường lúc này đột nhiên oanh động. Tất cả mọi người đều bị thân ảnh này hấp dẫn, bất giác thầm đánh giá thân ảnh vừa mới xuất hiện được một lúc. Nàng mặc một bộ bạch y, thân hình có lồi có lõm, đặc biệt là hai bầu vú vô cùng sung mãn dao động theo từng bước đi của nàng khiến cho nhiều tên thiếu niên thèm nhỏ dãi. Những thiếu nữ dưới đài nhìn thấy vẻ đẹp của nàng đều cảm thấy tự ti và đố kị.

Ánh mắt của nàng đảo qua một lượt từng thân ảnh dưới trắc thí đài, sau đó híp mắt lại nhìn tên thiếu niên kia.

Bất giác, uy thế của cường giả khóa chặt thân ảnh của hắn khiến tên này lập tức quỳ rạp xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy, mồ hôi ứa ra liên tục. Nàng nhìn thấy hắn giãy giụa trong vô vọng liền thu hồi uy thế lại. Tên thiếu niên này cảm nhận được mình vừa bước ra khỏi tử môn quan liền ngay lập tức đứng lên ngậm miệng lại, nhìn nàng vô cùng sợ hãi, không dám hé răng nửa chữ.

Xung quanh mọi người nhìn thấy cảnh này còn chưa hết bàng hoàng về cảnh tượng vừa diễn ra, bên trên đài cao, nữ tử này liền mỉm cười hướng Tiêu Chiến cùng ba vị Trưởng Lão vấn an:

- Tộc Trưởng tốt….. Ba vị Trưởng Lão tốt…..

Nàng vừa dứt lời, Tiêu Chiến cùng ba vị Trưởng Lão ngay lập tức đứng dậy, không dám chậm trễ. Tiêu Chiến vội vàng nhìn nàng chắp tay gấp gáp nói:

- Thứ lỗi cho Tiêu Chiến bất cẩn. Không biết Đát Kỷ cô nương đến đây có việc gì vậy?

Tiêu Chiến cùng cao tầng trong Gia Tộc đều biết đến Đát Kỷ, thế nhưng những người khác thì hoàn toàn không biết đến nàng, nhưng nhận thấy Tộc Trưởng cùng các vị Trưởng Lão đều cung kính với nàng trong lòng liền cảm thấy sợ hãi. Nàng lúc này mới nở nụ cười trăm hoa đua nở sau đó hướng Tiêu Chiến cùng ba vị Trưởng Lão nói ra:

- Tiêu Chiến gia chủ, Các vị Trưởng Lão.... Chủ…. À…. Tiêu Sơn đang trong giai đoạn bế quan đột phá Đấu Sư, do vậy không thể tham gia trắc thí được. Ta hi vọng ngài hãy giữ lại danh ngạch cho hắn.

Tiêu Chiến cùng ba vị Trưởng Lão nghe nàng nói xong chỉ biết lắc đầu cười khổ. Có nàng đứng ra bảo kê cho hắn, làm gì có ai dám phản bác. Đại Trưởng Lão lúc này hướng ánh mắt về phía Tiêu Chiến ra hiệu. Nhìn thấy hắn gật đầu liền cấp tốc lui về phía sau.

Trên đài cao, Tiêu Chiến trong lòng hiểu ra liền đứng dậy, ho khan một tiếng rồi hướng toàn trường nói ra:

- Khụ khụ..... Tiêu Sơn tiểu tử này đang trong giai đoạn bế quan đột phá cảnh giới Đấu Sư. Chính vì vậy hắn được thông qua cuộc kiểm tra tư chất lần này.

- Cái… Cái gì? Bế quan đột phá Đấu Sư??? Ngươi tin không?

- Không thể nào đâu…. Hắn không tại trong Gia Tộc cũng gần một năm nay rồi, chẳng lẽ đã đạt được cơ duyên nào đó?

- Cơ duyên? Ngươi nói thật chứ? Sao ta cứ cảm thấy Tộc Trưởng đang bao che cho hắn vậy?

- Suỵt…. Nói khẽ thôi…. Ngươi lỡ miệng nói vậy nếu để nàng ấy nghe thấy chỉ có con đường chết. Ngươi không thấy Tộc Trưởng cùng các vị Trưởng Lão còn phải cung kính với nàng sao?

- Đúng vậy… Đúng vậy…. Có lẽ do nàng nhờ vả cho hắn, nên hắn mới thông qua được cuộc kiểm tra lần này.

- Hừ…. Tên đó chỉ biết đứng sau váy đàn bà… Nếu ta gặp hắn, chắc chắn hắn sẽ là bại tướng mà thôi…

Toàn trường lúc này ầm ầm như đàn ong vỡ tổ. Tất cả mọi người đang nghị luận ầm ĩ lên. Đát Kỷ lúc này tỏa ra uy áp khiến tiếng nói cười dưới huấn luyện trường im bặt lại. Nàng khẽ mở môi thơm, che miệng cười khúc khích hướng toàn trường nói:

- Tiêu Sơn thông qua trắc nghiệm lần này có ai không phục?

Dứt lời, ánh mắt nàng đảo quanh một vòng toàn trường đến từng thân ảnh đang đứng phía dưới. Ánh mắt nàng đảo đến đâu, thân ảnh đấy liền thu liễm lại ánh mắt, không dám ngẩng cao lên để nhìn nàng. Sau đó ánh mắt nàng dừng lại ở chỗ Tiêu Viêm một chút, chỉ thấy hắn không có biểu hiện gì liền chậm rãi thu hồi ánh mắt của nàng rồi chuyển sang những người khác.

Chợt, nàng nhìn thấy Huân Nhi đang ngồi ở một góc khuất, ánh mắt thất thần không một chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm về phía nàng. Nàng suy nghĩ một chút liền hiểu ra điều gì đó, mấp máy đôi môi một chút. Chỉ thấy Huân Nhi nhìn Đát Kỷ gật đầu xác nhận nàng liền mỉm cười nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình lại.

Quan sát một hồi, không thấy có ai có ý kiến gì, nàng liền mỉm cười lui xuống, nhường lại vị trí cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lúc này nhanh trí bước ra, hướng về phía toàn trường tuyên bố:

- Được rồi......Trắc nghiệm đã tiến hành xong..... Phía dưới, tiếp theo cử hành khiêu chiến, người có đủ tư cách có quyền lợi hướng tới đồng bạn phát ra một lần khiêu chiến, nhớ kỹ cơ hội chỉ có một lần!

Nghe vậy, giữa sân huấn luyện liền sôi nổi hẳn lên. Kém một cấp bậc mà khiêu chiến thắng lại đều có thể đủ tư cách, nhất thời những mục tiêu nóng bỏng của đám người chưa đủ hướng tới đám đồng bạn có đủ tư cách để khiêu chiến, hi vọng có cơ hội để trở mình.

Đối mặt với từng đạo ánh mắt tràn ngập tính khiêu khích phía đối diện, nhóm đồng bạn này lại khinh thường giơ tay lên đầu, lục đoạn cùng với thất đoạn, căn bản là hai cấp bậc cách biệt, nếu không có gì đặc thù ngoài ý muốn, một gã có lục đoạn Đấu Khí rất khó có khả năng đả bại đối thủ có thất đoạn Đấu Khí, càng không nói là cửu đoạn như Tiêu Viêm.

Đối với điểm này, những người có thực lực Lục đoạn Đấu Khí thập phần rõ ràng, nhưng đối với cơ hội này cho dùng thành hay không thành, đều muốn liều mạng thử một lần.

Trong lúc nhất thời, giữa sân không khí có chút quái dị, từng đạo mục quang nóng cháy đảo qua những đồng bạn đủ tư cách, tất cả mọi người đều âm thầm lựa chọn đổi thủ tốt nhất để ứng phó.

Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Tiêu Viêm bỗng nhiên nhíu nhíu mày, hắn ngạc nhiên phát hiện, trong chúng nhân, có hơn phân nửa ánh mắt dừng lại trên người mình. Bọn họ nghĩ rằng trong một năm để đạt từ Tam đoạn lên Cửu đoạn, chắc chắn căn cơ sẽ rất bất ổn nên hắn là nhân tuyển tốt nhất.

- Ta thực sự rất yếu sao?

Tiêu Viêm thoáng kinh ngạc, trong lòng có chút buồn cười.

Lúc này ở giữa sân, rốt cục có người không nhịn được đã đứng dậy. Thiếu niên này có dáng người vặn, bước nhanh đi tới trước mặt Tiêu Viêm, có chút khẽ lớn tiếng nói:

- Tiêu Viêm biểu đệ, mời!

Thiếu niên tuy trên mặt nhìn như cung kính, chẳng qua hai mắt đang nhìn Tiêu Viêm, nổi lên nét nghi ngờ, khuôn mặt ẩn nét khinh thường. Hắn thực không tin rằng một phế vật Tiêu Viêm trước kia đã hồi phục lại thiên phú.

Nhìn thiếu niên vạm vỡ bước tới khiêu chiến, những người có đủ tư cách khiêu chiến khác nhất thời tiếc nuối, hít vào một hơi, tựa hồ rất là hâm mộ thiếu niên kia.

Tiêu Viêm híp lại đôi mắt, đứng từ xa dò xét thiếu niên trước mặt này một chút. Tuy Gia Tộc có nhiều Tộc nhân, hắn nhận thức cũng không đầy đủ, chẳng qua thiếu niên này, hắn cũng có một ít ấn tượng.

Theo như kí ức của Tiêu Viêm, thiếu niên này tên là Tiêu Khắc, thuộc hệ phái của Đại Trưởng Lão, ngày thường thường xuyên đi theo sau Tiêu Trữ, nghiễm nhiên giống như một tên cẩu nô tài, trước kia tại thời điểm chính mình lạc phách, cũng đã không ít lần trào phúng mình.

Trong đầu chậm rãi nhớ lại một ít chuyện xưa, Tiêu Viêm khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Rất nhanh hắn liền mỉm cười, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, gật gật đầu, nhẹ giọng cười nói:

- Được, ta tiếp nhận .

Nhìn thấy Tiêu Viêm đáp ứng một cách dễ dàng như vậy, Tiêu Khắc khóe mắt lộ ra nét trù trừ, một cảm giác bất an trong lòng nổi lên, yết hầu khẽ động một chút, Tiêu Khắc có một chút hối hận về sự lỗ mãng của chính mình.

Nhưng mà tuy có hối hận, chẳng qua vào giờ phút này muốn đổi ý cũng không được

- Ảo giác, một năm tăng lên Lục đoạn Đấu Khí, căn bản là không ai có thể làm được, nhất định hắn đã giở thủ đoạn để lừa gạt mọi người! Ta nhất định năng chiến thắng hắn!

Trong lòng ổn định lại, lại nghe những tiếng ủng hộ phía sau, Tiêu Khắc lúc này mới cười nói:

- Vậy để ta lĩnh giáo một chút thực lực của Tiêu Viêm biểu đệ!

Tiêu Viêm mỉm cười không nói, đứng dậy, tiến vào trong huấn luyện trường, sau đó đối với Tiêu Khắc làm một cái thủ thế.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Viêm, cảm giác bất an trong lòng Tiêu Khắc lại càng tăng thêm, cố ý cười một tiếng, chậm rãi tiến vào giữa sân.

Nhìn hai người trong sân, tất cả mọi người trong huấn luyện trường đều nhanh chóng hướng tầm mắt vào trong sân.

Trên đài cao, Tiêu Chiến tiếp nhận từ tùy tùng phía sau chén trà, ánh mắt gắt gao nhìn vào Đấu trường, trong ánh mắt ẩn chứa một chút khẩn trương.

Nói thật sự, không chỉ Tiêu Khắc đối với thành tích Tiêu Viêm đạt được có chút cảm thấy khó tin, chính bản thân Tiêu Chiến, ở sâu trong đáy lòng cũng có một chút không tin, cái này cũng không thể trách hắn không tin Tiêu Viêm được. Dù sao, một năm nội tăng lên Lục đoạn Đấu Khí, loại tốc độ này, cơ hồ là không thể hình dung được, tốc độ này cho dù là ba năm trước đây Tiêu Viêm cũng không thể làm được a!!!

Mà cũng chính bởi thành tích quá mức khủng bố này cho nên trong lòng mọi người khó có thể tin tưởng được.

Chẳng qua mặc kệ là tin hay không tin cũng thế, chỉ cần Tiêu Viêm cùng người khác giao thủ, chân thật thực lực sẽ bại lộ ra, mà đến lúc đó, mọi người có thể nhìn ra trình độ chân chính của Tiêu Viêm

Bên cạnh Tiêu chiến, ba vị Trưởng Lão hô hấp cũng dồn dập, ánh mắt phức tạp giương mắt nhìn vào giữa sân.

Mọi ánh mắt dều chăm chú nhìn vào giữa sân,Tiêu Viêm lúc trước biểu hiện ra đích khủng bố thành tích, đến tột cùng là thật hay giả, động thủ là có thể phân biệt được

- Tuyệt đối là giả!

Bên cạnh quảng trường, Tiêu Trữ liêm liếm đôi môi khô khốc, thấp giọng hung hăng nói.

- Nên … là giả?

Trong đám người, Tiêu Mị hàm răng khẽ cắn chặt vào đôi môi hồng nhuận, trong lòng có chút mịt mù, nàng đồng dạng rất khó tin tưởng rằng, sau ba năm im lặng vị thiếu niên này, bồng nhiên như thế nào lại có thành tích khủng bố như vậy.

Dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, trong sân Tiêu Viêm cùng Tiêu Khắc đã hoàn thành lễ tiết trước khi giao thủ.

Song chưởng vi thụ, nhàn nhạt đích Đấu Khí tỏa ra, Tiêu Khắc thầm thở ra một hơi, cước đạp lên mặt đất một bước, thân hình lao tới Tiêu viêm.

Đê cấp chiến đấu thực không có cái gì hoa mắt cả, hết thảy đều là đơn giản cường ngạnh đối kháng với nhau.

- Phách Sơn Chưởng!

Thân hình nhanh chóng tiến tới gần Tiêu Viêm, Tiêu Khắc hữu chưởng vung lên, Đấu Khí thoáng ngưng tụ lại, hung hăng công kích vào ngực hắn.

Phách Sơn Chưởng: Hoàng giai Trung cấp đấu kỹ.

Đối với đấu kỹ này chỉ có tộc nhân đạt tới Ngũ đoạn Đấu Khí mới có cơ hội học tập!

Một trận gió nhẹ thổi bay mấy sợi tóc trên trán Tiêu Viêm, lộ ra một đôi mắt đen nhánh, mi mắt chớp chớp, Tiêu Viêm ánh mắt híp lại, nhàn nhạt nhìn song chưởng công tới ngày càng gần....

Thủ chưởng sắp công kích tới bả vai Tiêu viêm thì lúc này Tiêu Viêm mới nhẹ nhàng bước sang phải, một năm rèn luyện thân thể, làm cho thần kinh phản xạ của Tiêu Viêm cực kỳ xuất sắc.

Bước sang phải một bước, vừa lúc né tránh công kích của Tiêu Khắc, thân mình thoáng hơi nghiêng, thủ chưởng Tiêu Viêm giống như xuyên hoa trích điệp, xuyên thấu qua cánh tay Tiêu Khắc, tùy ý đánh vào bả vai phía trên.

- Toái Thạch Chưởng!!!!

Toái Thạch Chưởng: Hoàng giai Sơ cấp đấu kỹ

Loại đấu kỹ này chỉ cần đạt tới Tam đoạn Đấu Khí là có thể học tập.

- Phanh!

Bị Tiêu Viêm đánh trúng sắc mặt hồng nhuận của Tiêu Khắc nhất thời trở nên tái nhợt. Kêu rên nên một tiếng, cước bộ lảo đảo lui về phía sau, rốt cục cuối cùng cũng không đứng vững, ngã xuống đất.

Toàn trường yên tĩnh hẳn, Tiêu Khắc lại bại, tốt lắm như vậy sự thật đã được chứng tỏ.

Một chưởng đánh bại đối thủ, Tiêu Viêm có chút nhàm chán lắc đầu, đối thủ loại này,thực sự không có tính khiêu chiến, đừng nói vận dụng để bài, chính mình chân thật thực lực cũng không có vận dụng một nửa.

Đương nhiên, Tiêu Viêm với chính mình cảm thấy nhàm chán bất đồng, lúc này tại ngoại trường, mọi người chậm rãi thu lại ánh mắt, một khi Tiêu Viêm có thể dễ dàng đả bại một gã Lục đoạn Đấu Khí, như vậy thực lực của hắn phải trên bát đoạn.

Như thế nói đến, như vậy lúc trước Tiêu Viêm biểu hiện ra khủng bố thành tích …Là sự thật!

Một năm tăng lên Lục đoạn Đấu Khí, loại thành tích này này có thể nói là kỳ tích của kỳ tích!

Trên đài cao, Tiêu Chiến thật mạnh thở ra một hơi, rốt cuộc là sự thật…

…Thực sự là Cửu đoạn …

Nhìn Tiêu Viêm đả bại Tiêu Khắc, bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mị chậm rãi che đôi môi đỏ mọng, rung động thất thanh thì thào.....

Nhìn hắc sam thiếu niên khoanh tay đứng trong sân, toàn trường thoáng có chút yên tĩnh.

- HAHA..... Tốt... Tốt lắm....

Trên đài cao, Têu Chiến khóe miệng nụ cười mở rộng, tới cùng, rốt cục không nhịn được cười vang lên.

Nghe Tiêu Chiến đắc ý cười vang, ba vị Trưởng Lão liếc mắt nhìn nhau, trong lòng khẽ thở dài một hơi, cũng không có nói thêm gì, giữa sân thiếu niên biểu hiện ra tiềm lực, làm cho bọn họ cảm thấy thất bại không nhỏ, một năm tứ đoạn Đấu Khí, loại tốc độ này, đủ để làm cho bất luận là kẻ nào cũng phải hoảng sợ, con cháu bọn họ chỉ sợ không có khả năng để đuổi theo

Tâm tình phấn chấn, thân mình đứng lên, Tiêu Chiến vỗ vỗ tay, cười ngâm đích tuyên bố:

- Tiêu Khắc khiêu chiến thất bại, mong rằng ngày sau cố gắng tu luyện.

Giữa sân, Tiêu Khắc sắc mặt tái nhợt nghe âm thanh tuyên phán, nhất thời ảm đạm vài phần, ánh mắt phức tạp nhìn trước mặt cách đó không xa đích hắc sam thiếu niên, này một năm trước còn bị cười nhạo là phế vật, một năm sau lại trong Gia Tộc Tộc trung sở hữu tiềm lực khủng bố, cơ hồ là hai thái cực khác biệt.

Mặt lộ vẻ cười khổ lắc lắc đầu, Tiêu Khắc gian nan đứng dậy, đối với Tiêu Viêm thoáng khom người, thanh âm trước kia có chỗ khinh thường rốt cục biến mất nói:

- Tiêu Viêm biểu đệ, ngươi thắng, chúc mừng ngươi khôi phục!

Thoáng gật đầu, Tiêu Viêm ánh mắt chậm rãi đảo quanh, phàm là tiếp xúc với đôi con ngươi đen nhánh này, đều có chút khiếp đảm né tránh.

Ánh mắt tùy ý kia thoáng đảo qua Tiêu Mị, Tiêu Viêm nghiêng đầu đối diện với đám tộc nhân đủ tư cách khiêu chiến nhàn nhạt cười nói:

- Còn có người nào muốn khiêu chiến không?

Lời nói của Tiêu Viêm vọng tới, đám người kia vốn đang kinh ngạc, nhanh chóng nhắm mắt lại, mặt ngửa lên trời, trầm tư tĩnh lặng, không có người thứ hai nào muốn tiếp bước Tiêu Khắc.

Nhìn đám thiếu niên làm bộ dạng giả ngốc, Tiêu Viêm khẽ nhún vai, trực tiếp xoay người bước đi.

Sau khi Tiêu Khắc khiêu chiến Tiêu Viêm thất bại, không có một người nào tiếp tục khiêu chiến nữa. Đám tộc nhân đủ tư cách, cũng chỉ biết lánh mặt tìm mục tiêu khác, mà trải qua vài trận tỷ thí, cũng có hai người, dựa vào thuần thục đấu kỹ cùng vận khí đã đả bại đối thủ của mình.

Buổi trắc nghiệm dần đi tới hồi kết, nhìn xuống huấn luyện trường, Tiêu Chiến nở nụ cười, đứng dậy lên tiếng tuyên bố trắc nghiệm kết thúc sau đó dặn dò nghi thức cử hành lễ thành nhân tháng sau một chút.

Chậm rãi đứng dậy, Tiêu Viêm nhìn thấy thần tính xuân phong đắc ý của Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến đối với biểu hiện của con mình hôm nay rất là đắc ý, giương ngón tay cái biểu thị sự chúc mừng hướng về Tiêu Viêm.

Vỗ vỗ quần áo, phủi chút tro bụi, đang định rời đi thì một trận hương phong ập đến.

Hơi cau mày lại, Tiêu Viêm ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Mị ở trước mặt mình, nhàn nhạt cười nói:

- Tiêu Mị? Tìm ta có việc gì thế?

Nhìn khuôn mặt thanh tú của Tiêu Viêm ẩn hiện nét lãnh đạm, Tiêu Mị trong lòng nhất thời trì trệ, trên khuôn mặt nộ ra nét miễn cưỡng, nở nụ cười nói:

- Tiêu Viêm biểu ca.... Muội...... Muội muốn đến chúc mừng huynh.

- Cám ơn!

Có chút khẽ gật đầu, Tiêu Viêm ánh mắt hướng tới Huân Nhi phía xa rời đi thì trong lòng trầm xuống, hai nắm tay bất giác siết chặt lại.

- Tiêu Viêm biểu ca. Ngày mai ở Đấu kỹ đường, phụ thân ta giảng giải về Đấu kỹ, cụ thể là Hoàng giai cao cấp Đấu kỹ, ngươi đi cùng không?

Tiêu Mị mỉm cười nói, trên khuôn mặt vũ mị thanh thuần, làm cho người ta cảm động.

Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi nhíu mày.

Nhìn Tiêu Viêm dường như suy nghĩ lấy cớ cự tuyệt, một đôi bàn tay thon trắng, mềm mại khẽ nắm lấy cánh tay hắn. Hắn khẽ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thanh nhã nhỏ nhắn của Tiêu Mị, đôi mắt long lanh ngập nước khiến cho cánh nam nhi khó có thể cự tuyệt được Tiêu Viêm vô thức gật đầu nói:

- Được thôi! Ngày mai chúng ta đi.....

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 343

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.