Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nổi đau khổ của Dương Dạ

Tiểu thuyết gốc · 1913 chữ

Phu nhân, phu nhân, Dương gia chủ về, Dương gia chủ đã về tới thành rồi, sắp về tới phủ rồi.

Một tên lính chạy vào bẩm báo, hắn quỳ xuống một chân, rất hưng phấn.

Được rồi ngươi lui xuống đi, một giọng nói thờ ơ phát ra từ trong căn phòng, người đó không ai khác là Tử Yên mẹ của Xảo Xảo.

Nàng lười biếng vén màn lên, hôm nay nàng mặc bộ áo hồng mỏng như cánh ve, bộ ngực đồ sộ to lớn của nàng hiện ra, mái tóc đen xã xuống của nàng ngang vai, rất là xinh đẹp, đôi tay trắng nõn của nàng nắm lấy màn che kéo ra.

Tử Yên nàng tới chỗ trang điểm, to lại đôi mắt của nàng càng thêm xinh đẹp to tròn.

Rất nhanh nàng đã sửa soạn xong cơ thể mình. Nàng mặc một chiếc áo đỏ có hình hoa văn, càng lộ ra khí chất của nàng.

Dương gia chủ cùng Dương Dạ đã tới nơi, lúc này Tử Yên cũng ra, nương tư lâu quá không gặp nàng, Dương gia chủ gặp lại vợ xinh đẹp của hắn, như mê mẩn lấy nàng, hắn chạy tới ôm lấy bờ eo nàng.

Tử Yên cũng ôm lấy cổ hắn, hai người nhìn nhau thắm thiết thật lâu, Dương Dạ nhìn lướt qua, hắn thấy Tử Yên phu nhân thật xinh đẹp.

Tuy rằng hắn cũng yêu Tiểu Á, nhưng thấy Tử Yên phu nhân, bên dưới hắn không cầm được cứng lên.

Lúc này Xảo Xảo cũng ra, Dương gia chủ đành buông ra vợ mình, nhìn Xảo Xảo Xảo mừng rỡ.

Con gái đã đi đâu, làm cha kiếm ngươi thật lâu a, Xảo Xảo nhìn thấy cha mình Dương gia chủ quan tâm mình. Nàng ấm áp, cũng kể lại chuyện đã qua, cũng nói nhờ Tần Phong, cũng là ân nhân của nàng. Cho hắn ở lại đây, và nói cho Tần Phong làm công việc giúp đỡ tưới hoa trong nhà.

Lúc này Dương Dạ đi tới, hắn chào Xảo Xảo một tiếng, rồi lên tiếng hỏi, Nhị tiểu thư, nhưng ta nhớ có Tiểu Á làm công việc đó rồi mà.

Xảo Xảo nghe Dương Dạ nói vậy, nàng nhìn qua đáp, à ta cho Tiểu Á cùng Tần Phong hắn làm cùng nhau.

Là vậy sao, Dương Dạ nghe vậy hắn nói một câu rồi cáo từ Xảo Xảo cùng Dương gia chủ, hắn rất nhanh chạy tới chỗ Tiểu Á.

Hắn rất bất an, trong lòng hắn sợ Tiểu Á sẽ bị người đàn ông khác sẽ chiếm lấy Tiểu Á, hắn đã đợi 1000 năm rồi, lúc này mới có lúc cưới lấy nàng.

Nhưng cảm giác bất an vẫn không giảm, lúc này hắn đã chạy tới vườn hoa, một cổ gió qua người hắn, trên người Dương Dạ có mấy giọt mồ hôi, hoa bay phất phới.

Một bóng người xinh đẹp hiện ra, nàng cũng có mái tóc đen, đôi mắt bồ câu, nàng mặc một chiếc áo màu xanh lục, có hình hoa khắp người nàng, trên tay nàng còn cầm một bó hoa, nụ cười của nàng tỏa nắng, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt diễm lệ của nàng.

Dương Dạ nhìn thấy nàng, một người quen thuộc, một người 1000 năm nay, cũng là người thanh mai trúc mã của mình.

Nhưng hắn không vui khi thấy nàng, mà có cảm giác hốt hoảng, tim hắn đập liên hồi, mà kế bên người nàng, là một người đàn ông.

Nàng hạnh phúc nắm lấy bó hoa của người đàn ông đó, nàng cười rất xinh đẹp, nhưng nụ cười đó không dành cho hắn, mà dành cho tên đàn ông đứng nơi đó.

Không . .. .không, Tiểu Á là của ta, Dương Dạ ôm lấy đầu mình, trong ký ức hắn chỉ xoay quanh Tiểu Á và người đàn ông kia.

Mà người đàn ông đó không ai khác là Tần Phong, khi hắn tặng hoa cho Tiểu Á, hắn cảm nhận được người tới, hắn quay sang nhìn lấy người mặc áo giáp màu trắng, hắn nhìn qua đây, người đó không ai khác là Dương Dạ.

Nụ cười của Tần Phong nham hiểm hơn, hắn ôm lấy Tiểu Á ôm vào lòng, Tiểu Á như hươu nhỏ, nàng hưởng thụ bên trong ngực Tần Phong.

Ngươi . .. Ngươi, ta giết ngươi, Dương Dạ như mất trí, người con gái hắn yêu, 1000 năm hắn và nàng, từng ký ức như tan vỡ.

Tích . .. Tích . . .. Bành.

Ký ức về Tiểu Á đã tan thành mây khói, thay vào đó Dương Dạ con mắt hắn đỏ lên, hắn rất nhanh chạy tới, hắn muốn giết Tần Phong.

Lúc này Tiểu Á cũng cảm nhận được sát khí, nàng nhìn về phía bên Tần Phong nhìn. Nàng thấy Dương Dạ bay tới Tần Phong.

nàng tránh thoát khỏi Tần Phong, nàng rất nhanh dùng phòng ngự đỡ chiêu của Dương Dạ.

Keng . . ..rẹt . .. . rẹt.

Tiếng va chạm vang lên.

Rích . . .. Rích .. . . rích.

Tiếng sấm không ngừng vang lên.

Dương Dạ huynh muốn làm gì, nói xong nàng dùng lực lượng to lớn cản lại, mà nàng còn có xu hướng đẩy ngược Dương Dạ ra ngoài.

Dương Dạ tu vi đã là Thần Hoàng Trung Kỳ, mà bị Nàng cho đánh bay, hắn hộc máu bay ra, hắn không dám tin.

Sức mạnh của Tiểu Á lại mạnh như vậy, hắn nhớ Tiểu Á mới Thần Vương đỉnh phong, mà mới mấy năm không gặp, nàng đã đạt tới Thần Hoàng cảnh giống hắn, có khi đã hơn hắn.

Lui ngược về sau, hắn phun ra ngụm máu, hắn nhìn Tiểu Á đang bảo vệ Tần Phong, hắn cực kỳ đau lòng, thanh mai trúc mã của hắn, giờ bảo vệ người mới tới hơn 1 tháng.

Dương Dạ huynh muốn làm gì Tần Phong anh ấy thế, ta không cho phép huynh đánh anh ấy.

Câu nói đó càng làm trái tim Dương Dạ như tan vỡ.

Nàng vì hắn mà bảo vệ, còn tình nghĩa 1000 năm nay thì sao.

Dương Dạ rống lên nói.

Huynh nói gì thế, ta và huynh chỉ là huynh muội thôi, không phải sao, tại sao huynh lại nói thế. Tiểu Á nhíu mày nói.

Thật ra nàng cũng biết Dương Dạ yêu nàng, nhưng giờ nàng không thể yêu hắn, vì nàng đã quá yêu Tần Phong.

Độ thiện cảm 100 (tình nô), không phải đơn giản như vậy, khi nó đạt tới 100 thì sẽ không thể xuống, mà sống chết bảo vệ hắn và yêu hắn.

Lúc này Tần Phong mỉn cười đi tới, há ngươi là Dương Dạ nhỉ, ngươi và nàng chỉ là huynh muội bình thường thôi, tại sao ngươi lại tức giận chứ.

Lúc này Dương Dạ thấy Tần Phong đi lên, còn vên váo khuôn mặt lên nói hắn và nàng như vậy, mà tay hắn đã ôm lấy Tiểu Á.

Hắn tức giận lên tiếng, ngươi là người ngoài, Dương gia chủ đã nói, nàng sẽ gả cho ta, và ngươi nên đi về nơi ngươi ở đi.

Tiểu Á trong cơn khoái cảm khi Tần Phong sờ vào người nàng, nghe Dương Dạ nói vậy, nàng phản bác.

Dương gia chủ nói, hay huynh nói, nhưng ta không thích huynh, ta chỉ xem huynh là huynh trưởng thôi, còn về chuyện nam nữ, từ trước giờ ta không có tình cảm với huynh.

Nhưng ta, Dương Dạ định nói thêm nữa.

Tần Phong cười thương hại nhìn về phía Dương Dạ, như xem hắn thật tội nghiệp vậy.

Ngươi cười cái gì, Dương Dạ tức giận nói.

Hắc hắc, ta cười cái gì sao, nói thật cho ngươi biết Dương Dạ, nàng là một con đĩ tao dâm đãng, chỉ dành cho ta mà thôi, giống như thế này.

Tần Phong nói xong sờ dưới quần nàng, sờ vào l-n của nàng, Tiểu Á mặt đỏ lên ngại ngùng, tiếng rên rỉ nàng phát ra.

Dương Dạ càng thêm tức giận, nhưng hắn bị thương.

Tần Phong lúc này nâng lấy càm của Tiểu Á lên, hắn hôn lên môi nàng, Đầu lưỡi hắn bắt đầu quấn quýt lấy đầu lưỡi nàng, nước bọt không ngừng phun ra mà nuốt xuống dâm đãng cực kỳ.

Không . . . .ta giết ngươi, Dương Dạ rất nhanh bay tới, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi tới.

Tần Phong vẫn ôm lấy Tiểu Á cười đắt ý nhìn Dương Dạ, càng lúc càng gần, Dương Dạ đưa mũi thương tới, hắn muốn đâm thủng người Tần Phong.

Trong lúc hắn tưởng sẽ đâm được Tần Phong, thù một lực cản lại.

Dương Dạ ngươi muốn làm gì, một tiếng hét lớn, làm cho Dương Dạ bị thương, lỗ tai hắn bị tiếng hét đó làm cho chảy máu.

Hắn ngã xuống, hắn sợ hãi nhìn lên, thấy gương mặt của nữ tử, thường ngày hiền thục, giờ rất tức giận nhìn hắn.

Không ai khác là Tiểu Tình, hắn quỳ một chân tham kiến tam tiểu thư.

Hừ hừ, ngươi thật to gan, dám náo loạn vườn hoa sao.

Tam tiểu thư, đôi nam nữ này, hắn vừa nói tới chưa dứt câu, thì một cổ uy áp làm hắn ngã quỵ xuống.

Hắn lại hộc máu một lần nữa, bên trên cánh hóa đã nhộm màu đỏ máu của hắn.

Ngươi còn nói, mau lui về đi, còn Tần Phong là khách quý ở đây, ngươi mà làm hắn bị thương, ta sẽ giết ngươi.

Một cổ ớn lạnh nơi cổ Dương Dạ, làm hắn biết nếu mà nói thêm lời nào nữa, hắn sẽ bị giết ở đây, thế là hắn chấp tay, Tam tiểu thư mạt tướng cáo lui.

Hắn lết đi, nhưng chưa ra đã nghe Tiểu Tình âm lãnh nói, ngươi còn chưa xin lỗi khách quý Tần Phong cùng Tiểu Á đấy.

Dương Dạ nghe vậy, tay hắn siết chặt, sao hả không phục sao.

Dương Dạ nghe vậy, hắn cảm thấy như là có sức mạnh đè ép mình, hắn quay sang nhìn Tần Phong cùng Tiểu Á cắn răng nói.

Tiểu Á, Tần Phong công tử, ta thật xin lỗi, vì đã làm phiền, nói xong Dương Dạ hắn đi.

Lúc này Tiểu Tình thấy Dương Dạ đi, nàng chạy tới Tần Phong ôm lấy Tần Phong, hì hì, Tần Phong anh thấy em xử lý như thế nào, có cần em giết hắn luôn không.

Tần Phong sờ lấy đầu nàng nói, không cần đâu, ta thấy rất vui.

Anh vui thì tốt quá rồi, Tiểu Tình một mặt cười hì hì, không giống lúc nãi âm lãnh, nàng nâng người lên ôm cổ Tần Phong hôn lên cái miệng hắn.

Tần Phong cũng đáp lại nàng, một lúc lâu Tần Phong mới buông môi nàng ra, Tiểu Á một bên đã cởi quần Tần Phong xuống, ngồi xuống bú lấy con cc Tần Phong.

Tiểu Tình mau cùng Tiểu Á bú lấy con cc ta đi, Tiểu Tình nghe vậy mỉn cười, nàng quỳ xuống ngậm lấy con cc Tần Phong, Tiểu Á thì bú lấy 2 bao tinh hoàn của Tần Phong mút sùn sụt.

Một lúc sau Tần Phong đem hai nàng vào nhà mà 3 người cùng nhau mây mưa, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra.

Bạn đang đọc Hệ thống Sổ tay sửa chữa nhân sinh sáng tác bởi phongquan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongquan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 24
Lượt đọc 700

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.