Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại hắc xà bái tiểu đạo sĩ

Phiên bản Dịch · 1922 chữ

Trần Dương đi vào phòng bếp ở phía sau, hắn đang nấu trà gừng.

Lượng trà cũng không nhiều, chủ yếu là vì gừng dại trong rừng không có bao nhiêu.

Nhưng cũng đủ cho mỗi người uống một chén rồi.

Ban đầu Trần Dương vốn nghĩ, nếu như hắn có nấu trà gừng thì cũng chỉ cho một mình lão Chu uống.

Nhưng cửa đạo quan rộng mở, đã có người đi vào thì phải đối xử bình đẳng.

Có lúc thân phận là chủ nhân của đạo quan sẽ lại trở thành một loại hạn chế.

Nấu trà gừng xong, Trần Dương dùng một một cái khay bưng vào chính đường.

Ba người lót quần áo ướt dưới mông dựa vào góc tường ngồi thành một hàng, lúc này đang nói chuyện phiếm say xưa.

Mặc dù vẫn còn lạnh, nhưng dù sao được ngồi trong nhà vẫn ấm hơn rất nhiều so với ở bên ngoài.

Trần Dương đi qua đưa trà gừng:

"Mấy vị thí chủ, uống một chén trà gừng đi."

"Cám ơn nhiều, tiểu đạo sĩ."

Mấy người có chút ngoài ý muốn, lại nhớ tới những lời nói lúc nãy của mình.

Người ta không những không mang thù, trái lại còn nấu trà gừng cho bọn hắn, trong lòng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Bọn họ đón lấy chén trà đưa lên miệng thổi cho bớt nóng, sau đó chậm rãi uống từng ngụm một.

Trà tiến vào họng có chút cay, nhưng toàn bộ thân thể cũng nóng lên rất nhiều, rất là thoải mái.

"Trận mưa này đến bao giờ mới tạnh đây?"

Mấy người nhìn bên ngoài, mặt đầy rầu rỉ.

Trần Dương liếc nhìn, nhàn nhạt nói:

"Tối nay sẽ không tạnh."

"Không phải chứ? Mưa cả một đêm?"

Mấy người nghe vậy thì càng chán nản.

Ban ngày ban mặt mà leo lên núi còn mệt nửa chết nửa sống.

Giờ trời mưa to, bằng tố chất thân thể của bọn hắn, đừng mong có thể xuống núi.

Lão Chu lại cười nói:

"Không về cũng tốt, nói không chừng tối nay ở đây chúng ta lại có thể ngủ an giấc đâu."

Hai người nghe một chút, ánh mắt sáng lên:

"Đúng rồi, những thứ kia cũng không thể đeo mãi không bỏ chứ?"

Mấy ngày nay bọn họ chưa từng được ngủ ngon giấc.

Chỉ cần vừa khép hai mắt lại là hình ảnh nữ quỷ kia lập tức hiện ra trong mộng, sau khi tỉnh giấc thì cả người toàn là mồ hôi.

Trần Dương nghe thấy cũng có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là thứ bẩn thỉu gì?

"Hệ thống, có loại thần thông nào có thể biết được người khác đang suy nghĩ gì hay không?"

Trần Dương thầm hỏi.

Hệ thống:

"Túc chủ suy nghĩ nhiều, loại thần thông này không tồn tại."

"Thần thông đơn giản như vậy cũng không có sao?"

Trần Dương nghĩ rằng, thần tiên là không gì không làm được.

Hệ thống vô tình phá vỡ mộng tưởng về thần tiên của hắn.

"Tiểu đạo sĩ, đạo quan có có chỗ ngủ lại chứ?"

Dương Đông Phú hỏi.

"Không có."

"Không có? Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Trần Dương cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này.

Đạo quan là cho phép ở lại.

Có điều cần phải trả tiền.

Nhưng vấn đề là, trong đạo quan chỉ có hai gian phòng.

Lão đầu một gian, bản thân mình một gian.

Cả hai phòng đều là loại giường đơn một mét hai, đừng nói ba người bọn họ, chỉ một người thôi là đã quá sức.

Trần Dương hỏi:

"Hệ thống, có thể cho bọn hắn ở lại chính đường không?"

Hệ thống:

Không thể. Chính đường đại điện là nơi thờ phụng thần vị, chỉ có thể quỳ lạy, không thể tá túc. Bọn họ ngồi ở nơi đây đã là phạm vào kiêng kỵ, nếu không phải đạo quan không chỗ an thân, ta đã sớm đuổi bọn hắn đi ra ngoài."

Trần Dương: ". . ."

Hệ thống thật ác độc.

Lúc vừa lấy được hệ thống, thế quái nào Trần Dương lại cảm thấy nó có chút ngốc manh chứ?

"Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, mà có tạnh đi nữa thì trong viện cũng không có nơi thích hợp để ở lại, làm sao bây giờ?"

Dù nhìn bọn họ không vừa mắt, nhưng cũng thể đêm hôm khuya khoắt thế này lại vứt bọn họ vào rừng núi hoang vu chứ?

Trong rừng không chỉ có sói mà còn có đủ loại rắn rết trùng độc.

Hệ thống nói:

"Ngươi có phòng chứa củi, nhưng phải thu tiền."

Trần Dương thở dài, hắn cảm thấy hệ thống đang làm khó mình.

Nhưng vẫn là nói:

"Phòng chứa củi còn trống, thí chủ có thể ngủ ở nơi đó, nhưng là phải trả tiền."

Đúng như dự đoán, hai người Trương Quân cùng với lão Chu mặt đầy khiếp sợ nhìn hắn.

"Ngươi để cho chúng ta ngủ ở phòng chứa củi?"

Trần Dương đạo:

"Nếu như thí chủ thích, cũng có thể ngủ ở phòng bếp, chỉ có điều phòng bếp càng bẩn hơn."

"Ta. . ."

Bọn họ tức muốn mắng người.

"Tiểu đạo sĩ, chỗ này của ngươi thật không còn phòng nào khác?"

Dương Đông Phú cau mày hỏi.

Hắn cảm thấy, có khi lời mà mầy người mình nói ở bên ngoài lúc trước đã đắc tội tiểu đạo sĩ này.

Vậy nên bây giờ cố ý làm khó bọn họ.

Trần Dương lắc đầu:

"Đạo quan nhỏ như vậy, liếc mắt là có thể nhìn khắp, sao bần đạo lại phải lừa dối thí chủ?"

Chính đường đại điện nối tiếp nhau, đi qua bình phong phía sau bàn bát tiên, chính là hậu viện.

Bọn họ đã sớm nhìn thấy, ở hậu viện chỉ có mỗi một cái phòng ngủ không lớn, phòng bếp cùng phòng chứa củi thì vách với nhau.

Ba người sáu mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trương Quân bỗng nhiên nói:

"Bằng không ngủ ở đây cũng được, ta thấy chỗ này cũng không tệ lắm, tiểu đạo sĩ, cho ta hai cái chăn bông, chúng ta ngủ ở đây."

Trần Dương đáp:

"Đại điện là nơi thờ phụng thần vị, không phải nơi tá túc. Nếu thí chủ không sợ thần linh hàng nộ, có thể thử một lần."

Trương Quân nói:

"Làm gì có thần. . ."

"Chớ nói bậy bạ."

Dương Đông Phú vội vàng che miệng hắn lại.

Trương Quân ngượng ngùng, ngay cả quỷ quái bọn họ cũng đã đụng phải, ai dám nói chắc trên đời không có thần linh?

Hơn nữa còn là ở trong đạo quan, làm nhục thần linh, chẳng may thật giống tiểu đạo sĩ nói, chọc thần linh hàng nộ xuống, ai có thể gánh chịu nổi?

Có vài thứ, thà tin là có còn hơn là không.

"Thần tiên chớ trách, ta không nói gì."

Trương Quân vội vàng lẩm bẩm trong miệng, sau bỗng nhiên bò dậy, móc bóp ra, nói:

"Cái kia…ta dâng nén hương, tiểu đạo sĩ, hương của ngươi bán thế nào?"

Trần Dương lắc đầu:

"Đạo quan đang trong quá trình tu sửa, không chấp nhận hương hỏa."

"Ửhm? Đưa tiền cũng không cần?"

Trương Quân có chút mê.

Không phải tiểu đạo sĩ này rất mê tiền sao?

Trần Dương cũng rất muốn cầm, cơ mà ngay vừa mới rồi hệ thống lại nói, trong quá trình tu sửa, không chấp nhận hương hỏa cung phụng.

Hắn không muốn tuân thủ cũng phải tuân thủ.

Trương Quân thu tiền về, nhìn trái nhìn phải một vòng, nói:

"Đúng là nên tu sửa đạo quan một chút."

Trần Dương nói:

"Ba vị thí chủ, phí tá túc mỗi người hai trăm tệ, xin thanh toán tiền trước."

Chút tiền này, đối với bọn họ quả thật không đáng là gì.

Nhưng mà trong lòng vẫn là lẩm bẩm, có chút đắt.

Dù sao chỗ ngủ là phòng chứa củi.

Trương Quân lấy tiền ra trả đồng thời cũng hỏi thêm:

"Tiểu đạo sĩ, ăn cơm cần trả tiền không? Bao nhiêu tiền, cùng tính một lượt luôn."

"Cơm chay, mỗi người một trăm."

Trương Quân "Sách " một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy đắt, thế nhưng vẫn là đưa tiền.

Người ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được.

Ai bảo quanh đây chỉ có mỗi chỗ này ở lại được cơ chứ!

Bị chặt chém cũng đành chịu thôi.

Trần Dương cũng cảm thấy giá cả có chút cao, nhưng mà hệ thống lại để cho hắn thu số tiền này, hắn biết làm sao được đây?

Cơm tối rất đơn giản, nhưng là thức ăn cũng không ít.

Măng tre xào tỏi, đậu hủ áp chảo, cải thảo xào giấm, củ sen cắt lát xào, canh cà chua trứng.

Trần Dương làm đồ ăn vẫn rất không tệ, ba người nhìn đầy bàn thức ăn, nước miếng cũng sắp chảy ra.

Thật sự là cực đói rồi.

"Tay nghề tiểu đạo sĩ thật đúng là không tệ."

"Tiếc là không có món mặn."

Dương Đông Phú nhắc nhở:

"Đây là đạo quan."

"Quên quên."

Trương Quân cười ha ha một tiếng, bưng chén lên vội và cơm vào mệng.

"Không tệ, thức ăn nấu bằng củi lửa vẫn là ngon như vậy."

"Bao nhiêu năm rồi chưa được ăn lại."

Ba tên mập mạp vừa ăn vừa cảm khái.

Trần Dương không nói một lời, yên lặng ăn cơm.

“Con bà nó có rắn!"

Bỗng nhiên, Trương Quân kêu to một tiếng, bị dọa đến mức chén trong tay kém chút nữa là ném xuống đất.

Một con rắn đen to lớn, thân nó phải cỡ miệng chén, dài đến hơn hai thước, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa phòng bếp.

Lưỡi rắn không ngừng phun ra phun vào, ba người trông thấy mặt mũi trắng bệch.

"Thí chủ chớ sợ."

Trần Dương đặt chén xuống bàn, lau miệng rồi đi về phía con rắn.

Trương Quân đứng hô lớn:

"Tiểu đạo sĩ, ngươi đừng đi qua, cẩn thận bị cắn."

Trần Dương cười cười, mập mạp này cũng không phải là quá đáng ghét.

Chỉ là một con rắn mà thôi, muốn cắn bần đạo, đoán chừng nó phải tu luyện đến ngang với Bạch Tố Trinh thì còn may ra.

Hắn đứng đối diện với con rắn, đôi mắt nhìn chằm chằm nó, nói:

"Súc sinh, chưa được bần đạo cho phép, sao lại dám tự tiện xông vào đạo quan?"

Ba người nghe được lời nói của hắn lập tức cảm thấy có chút im lặng.

Trương Quân nhỏ giọng nói:

"Lão Chu, có khi nào sư phụ chết khiến cho tiểu đạo sĩ này bị đả kích không? Sao lại chạy đi nói chuyện với rắn thế này, súc sinh sao có thể nghe hiểu được chứ."

Mới vừa nói xong hắn đã nhìn thấy con rắn lớn kia nhướng cái đầu lên, hướng về phía Trần Dương gật gật liên tục.

Sau đó cả người nó đột nhiên đổ ập xuống, đầu rắn dựa sát trên mặt đất.

Động tác này, giống như là đang quỳ lạy Trần Dương.

Ba người nhìn thấy cảnh này thì ngay lập tức mắt chữ o mồm chữ a.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đạo Quan Dưỡng Thành của Liên Đại Giai Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta0tha0versi0nvn2205
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.