Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch Đạo Môn giúp đỡ người nghèo

Phiên bản Dịch · 2191 chữ

Thành phố Lăng Giang có một ngọn núi tên là Lăng, trên núi có một toà Vô Danh Đạo Quan .

Đạo quan lâu năm không được tu sửa, tường rào tàn phá, kiến trúc nội bộ lung lay sắp ngã.

Vào giờ phút này, trong rừng trúc ở sườn núi phía sau đạo quan, có một nam thanh niên độ tuổi hai mươi mặc áo đối khâm ngắn màu xám đậm đang quỳ trước một ngôi mộ đốt giấy tiền vàng bạc.

"Lão đầu, lúc còn sống ngươi đã từng nói chờ đến khi ta đủ hai mươi tuổi sẽ để cho ta hoàn tục về nhà."

"Toà đạo quan này, ta đã không có tinh lực để duy trì tiếp, dù sao ta mới hai mươi tuổi, không thể cả đời thủ mãi ở nơi này."

"Cha mẹ ta cũng đã hơn bốn mươi, đâu thể nào hi vọng vào mỗi cô em gái mới lên đại học kia của ta hầu hạ dưỡng lão cho họ chứ?"

"Ngươi thấy ta nói có đúng hay không? Ngươi không nói lời nào, ta coi như là ngươi đồng ý với ta."

Thanh niên tên là Trần Dương, là tiểu đạo sĩ trong Vô Danh Đạo Quan.

Khi hắn lên ba thì phát một trận bệnh nặng, cha mẹ dẫn hắn đi tìm danh y khắp nơi nhưng mãi vẫn không trị khỏi.

Rồi có một ngày đột nhiên xuất hiện một lão đạo sĩ, cũng không biết lão đã dùng cách gì mà lại chữa được bệnh lạ của Trần Dương.

Lão đạo sĩ nói, đứa nhỏ này trời sinh có mệnh làm đạo sĩ, sau này cứ ở lại đạo quan, bệnh lạ tuyệt đối sẽ không tái phát.

Cha mẹ vì sức khỏe của Trần Dương, chỉ đành nén đau chịu cảnh xa con đưa hắn lên sống ở đạo quan.

Lúc mới đầu, mỗi tuần cha mẹ phải lên thăm hắn đến mấy lần.

Nhưng lão đạo sĩ lại nói, tới thăm nhiều quá cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng đạo tâm của Trần Dương.

Vậy nên từ mỗi tuần mấy lần đã dần đổi thành hàng năm mấy lần.

Mặc dù gặp mặt không nhiều nhưng tình cảm cha mẹ dành cho Trần Dương chưa bao giờ giảm bớt.

Về phần bản thân Trần Dương lại chẳng có cảm xúc gì quá lớn.

Dù sao từ nhỏ đã sống trong loại hoàn cảnh này, trái lại hắn còn cảm thấy như vậy mới là bình thường.

Nhưng theo số tuổi ngày càng tăng, hắn bắt đầu dần cảm thấy ở đạo quan quả thực có chút khô khan buồn chán.

Từ khi biết được cách lên mạng, suy nghĩ của hắn dần hướng về thế giới bên ngoài, lúc nào cũng nghĩ tới việc được đi ra trải việc đời.

Năm vừa lên mười, lần đầu tiên hắn bỏ nhà ra đi, nhưng chưa đi được bao xa đã bị một con sói bức chạy trở về.

Cũng là khi đó lão đầu nói với hắn, cố chịu thêm mười năm nữa.

Hai mươi tuổi là có thể hoàn tục xuống núi.

Đáng tiếc, vào năm Trần Dương mười tám tuổi lão đầu bỏ hắn về cõi tiên.

Trước khi lâm chung, lão đầu nắm chặt tay Trần Dương, ánh mắt lão như muốn nói, hắn hãy thay lão duy trì tiếp hương hỏa của đạo quan, nhưng cuối cùng lão vẫn không nói ra những lời này.

Lão không phải là người ích kỷ, không muốn dùng di ngôn của mình làm khó Trần Dương.

"Lão đầu, ta đi, sau này thanh minh hàng năm ta nhất định sẽ trở lại."

Trần Dương từ dưới đất đứng lên, đưa tay phủi đi bụi đất trên ống quần rồi cất bước trở về hướng đạo quan.

Vô Danh Đạo Quan rất nhỏ, đẩy cánh cửa lớn bằng gỗ đi vào là một cái sân rộng, tiếp đó là một cái đại điện.

Phía sau đại điện còn có một gian phòng nhỏ cùng một gian nhà bếp, đó là nơi nấu nướng nghỉ ngơi thường ngày của Trần Dương.

Xã hội hiện nay, đạo sĩ không nổi tiếng bằng hòa thượng.

Thâm chí còn vì một ít đạo sĩ giang hồ dùng bảng hiệu hàng yêu trừ ma lừa dối khắp nơi mà khiến cho danh tiếng của cả giới đạo sĩ càng ngày càng kém.

Từ lúc Trần Dương bắt đầu hiểu chuyện cho tới nay, quanh năm suốt tháng chẳng có được mấy người tới đạo quan dâng hương xin xâm.

Du khách ngược lại là có không ít, nhưng cũng chỉ là đến chụp tấm hình xong thì đi.

Trần Dương chẳng có mấy thứ để thu dọn, xếp lại vài bộ quần áo mặc hàng ngày sau đó khóa kỹ cửa lại rồi rời đi.

Nhưng là, hắn vừa mới bước ra đạo quan thì bỗng nhiên có âm thanh lạ vang lên trong đầu.

"Leng keng, Hệ Thống Đạo Quan Dưỡng Thành, đã khóa lại túc chủ."

Trần Dương đứng ở ngoài cửa đạo quan nhìn cây ngân hạnh sắp chết khô trước mặt ngẩn hết cả người.

Cái đồ chơi gì đây?

Hệ thống?

Bình thường hắn không thích xem Đạo Kinh, lời lão đầu nói với hắn hoàn toàn là nước đổ đầu vịt.

Nhưng văn mạng thì hắn lại xem không ít.

Đối với hệ thống cũng không xa lạ gì.

Đột nhiên có cái hệ thống, Trần Dương đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó thì mừng như điên.

Đến cuối cùng, chính là im lặng không nói.

"Làm đạo sĩ sắp hai mươi năm, đến ngay cả hệ thống cũng là liên quan với đạo sĩ."

Trần Dương không nói gì ngắm ông trời, thấp giọng mắng:

"Vô lượng em gái ngươi Thiên Tôn!"

Bình tĩnh lại một chút, Trần Dương hỏi:

"Hệ thống, tự giới thiệu mình một chút đi, ngươi có tác dụng gì?"

Hệ thống ứng lời tự giới thiệu:

"Bổn hệ thống là do Chư Thần Đạo Môn liên thủ chế tạo, những năm này Phật Môn hưng thịnh, Đạo Môn suy thoái, Chư Thần Đạo Môn đặc biệt tạo ra bổn hệ thống để thực hiện kế hoạch Đạo Môn giúp đỡ người nghèo, thông qua đó giúp Đạo Môn trọng chấn huy hoàng, kéo dài hương hỏa."

Kế hoạch Đạo Môn giúp đỡ người nghèo. . .

Trần Dương nghe vậy thì bật cười trong lòng, đám thần tiên này vậy mà cũng biết lo lắng.

Cơ mà sự thật cũng đích xác là như thế.

Ngày nay thường chỉ nghe nói có người thắp hương bái Phật mà chẳng mấy khi nghe được có ai đi Đạo Quan dâng hương.

Rõ ràng là tông giáo bản địa nhưng lại bị kẻ ngoại lai đoạt mất chén cơm.

"Vì phù hợp với mọi yêu cầu nên bổn hệ thống chọn túc chủ trở thành sứ giả tiên phong thực hiện kế hoạch Đạo Môn giúp đỡ người nghèo."

"Mời túc chủ ra sức cố gắng, sớm ngày giúp Đạo Môn trọng chấn huy hoàng."

Hệ thống nói đôi câu khích lệ đồng thời cũng kèm theo chút ý nịnh bợ.

Đổi là người bình thường khác, nghe xong phỏng chừng đã phiêu phiêu dục tiên rồi.

Nhưng Trần Dương lại hỏi thẳng:

"Ta được ích lợi gì?"

Hệ thống đáp:

"Sau khi trọng chấn Đạo Môn, túc chủ sẽ được Đạo Môn sắc phong đứng hàng Tiên Ban."

"Thành tiên!"

"Được, ta làm."

"Ngươi nói đi, ta phải làm thế nào để cứu vớt Đạo Môn?"

Trần Dương hỏi.

Hệ thống trả lời:

"Chư Thần Đạo Môn dày công lập ra một danh sách nhiệm vụ, gọi chung là “Kế hoạch tổng quát”, túc chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống tuyên bố là được rồi."

Trần Dương hừng hực đấu chí lớn tiếng:

"Cái này đơn giản, bắt đầu đi."

Hệ thống:

"Tuyên bố nhiệm vụ: Thành lập một toà đạo quan của riêng mình."

"Nhiệm vụ tường trình: Đạo quan là bộ mặt của Đạo Môn, mời kí chủ trong vòng một tuần gom góp đủ một triệu tiền từ thiện, hoàn thành nhiệm vụ xây dựng đạo quan."

Trần Dương nhìn thoáng qua đạo quan cũ nát trước mặt rồi cau mày nói:

"Đây không phải là đã có sẵn đạo quan rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta phá đi xây lại? Ngươi cho là ta rảnh đến hoảng sao?"

"Hơn nữa, ta cũng không có tiền a."

"Đúng rồi, có gói quà lớn tân thủ hay gì đó giống vậy hay không? Ta thấy trong tiểu thuyết đều có cái đồ chơi này."

Hệ thống:

"Gói quà lớn đã phát ra, mời kí chủ kiểm tra và nhận."

Thật có gói quà lớn?

Trần Dương vui mừng, vội vàng kiểm tra.

Giao diện hệ thống rất sinh động, một món đồ có vẻ ngoài giống như gói quà Vượng Vượng (một loại sản phẩm của Trung Quốc) nhảy ra.

Trần Dương mở gói quà.

"Gói quà lớn tân thủ: Một phần bản vẽ kiến trúc đạo quan ngẫu nhiên."

". . ."

Trần Dương hướng về phía không khí dựng thẳng ngón giữa:

"Em gái ngươi!"

Cho ta bản vẽ làm gì?

Ngươi nên cho ta tiền chứ!

Đây là thế kỷ hai mươi mốt, không có tiền nửa bước khó đi!

Thần tiên cũng phải biết theo kịp thời đại chứ.

Kế hoạch tổng quát cái gì?

Căn bản là cấp trên vỗ bàn một cái rồi quyết định công việc, người phía dưới thì chạy gãy cả chân cũng làm mãi không xong.

Hoàn toàn không thèm cân nhắc chút nào đến tính khả thi của công việc.

Khó trách suy thoái, ai nấy cũng ngồi chỗ cao quen rồi nên quên sạch luôn cảnh không tiền bụng đói.

Trần Dương đặt mông ngồi trước cửa đạo quan, chán nản nói:

"Hệ thống, ta nói với ngươi, ngươi như vậy là không được. Ta chỉ là một đạo sĩ bình thường, một không biết bắt yêu bắt quỷ, hai không biết tầm long định huyệt, ngươi nói ta kiếm tiền thế nào bây giờ?"

Hệ thống đáp:

"Đạo Môn tu hành, Tài Lữ Pháp Địa, thiếu một thứ cũng không được. Bổn hệ thống chỉ phụ trách trợ giúp túc chủ mà không thể trực tiếp cấp tiền tài cho túc chủ, mời túc chủ tự đi giải quyết."

Trần Dương nghe vậy thì nổi giận.

Cái thứ phá hệ thống gì thế này?

Có thể đáng tin một chút hay không?

Không phải nói là kế hoạch giúp đỡ người nghèo sao?

Ngươi phải giải quyết vấn đề cuộc sống của ta trước thì sau đó mới có thể giúp đỡ người nghèo chứ!

"Ta là túc chủ, ngươi là hệ thống, ta thấy hệ thống ngươi có chút không phân biệt được chủ thứ rồi đấy!"

Trần Dương lắc đầu nói tiếp:

"Ta mặc kệ, không trả tiền ta đình công, chẳng cần biết ngươi là hệ thống hay gì gì đi nữa, ta coi như ngươi không tồn tại là được."

Nói xong, Trần Dương đứng lên phủi mông một cái định đi.

Hệ thống trầm mặc một hồi, nói:

"Túc chủ xin dừng bước."

Khoé miệng Trần Dương câu lên:

"Nghĩ thông suốt rồi?"

Hệ thống nói:

"Hệ thống có thể tặng miễn phí cho kí chủ một cơ hội bốc thăm."

"Này còn tạm được."

Trần Dương thoáng hài lòng một chút.

"Rút thăm đi."

"Keng, túc chủ đạt được tư cách “Khai đàn làm phép”."

"Khai đàn làm phép? Ta cần cái này làm gì? Vô dụng a, hệ thống, ngươi nói cho ta biết, rút thăm có thể rút được tiền hay không?"

Hệ thống nói:

"Không thể."

"Mời túc chủ nhanh chóng gom đủ tiền tu sửa đạo quan. Nhằm giảm bớt gánh nặng cho túc chủ, túc chủ chỉ cần lo tiền, nhân lực sẽ do hệ thống tài trợ."

Hệ thống kiên nhẫn nói tiếp:

"Bây giờ túc chủ có được tư cách Khai đàn làm phép, đồng thời cũng nắm giữ năng lực tương ứng. Bằng phong thái thiên nhân của kí chủ, trong vòng một tuần gom góp một triệu cũng không phải là việc khó."

"Ha ha."

Da mặt Trần Dương khẽ động hai cái, lại không nói thêm cái gì.

Hắn kiểm tra qua thứ mà mình rút thăm lấy được.

Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân mình hình như có thêm một chút năng lực.

Trong đầu, vô duyên vô cớ xuất hiện thêm một số kiến thức vốn chưa từng tiếp xúc.

Loại cảm giác này, có chút giống với thể hồ quán đỉnh.

Trong người đột nhiên có thêm thứ gì đó, không chỉ không thấy cứng nhắc khó chịu mà trái lại còn có một loại cảm giác thông thấu tự nhiên.

"Xuống núi, kiếm tiền!"

Không vì tuyên dương Đạo Pháp, chỉ vì trường sinh thôi cũng phải thực hiện cuộc trao đổi này!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đạo Quan Dưỡng Thành của Liên Đại Giai Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta0tha0versi0nvn2205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.