Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến vào Thương Nghiệp Nhai

Phiên bản Dịch · 1639 chữ

Dịch: Tĩnh

Vân cha tò mò nhìn thoáng qua Vân Phi Vũ rồi nói ra:

- Phi Vũ, con sao vậy, hàng năm tiền trang lúc nào cũng đi mua thuốc trừ bệnh, con quên à?

Vân Phi Vũ lập tức hiểu, hóa ra đây là nạn sâu bệnh, liên hệ với những gì Vân cha nói, Vân Phi Vũ hiểu được, thì ra là nhà mình nhận thầu mấy nghìn mẫu ruộng, hiện tại gặp phải nạn sâu bệnh rồi, trách không được tối hôm qua Vân cha uống say, còn ấp úng nói ra một vài câu về chuyện ruộng đất.

Chỉ có điều, hàng năm nạn sâu bệnh đều có, Vân Phi Vũ cũng không có biện pháp gì, cho nên không thể làm gì khác hơn là thuận theo tự nhiên, dù sao cho dù có nạn sâu bệnh, thế nhưng ruộng tốt vẫn còn nhiều, lương thực hàng năm vẫn còn thu được cũng không ít, cũng là một đường đi trọng yếu của tiền trang.

Vấn đề điều kiện cái này là nạn sâu bệnh, Vân Phi Vũ không có cách nào cho nên cũng không tiếp tục quan tâm, nhưng Vân cha lại nói cho Vân Phi Vũ một chuyện.

- Ah, đúng rồi, vừa rồi Uyển Bích cô nương phái người đưa ít tiền qua đây, nói là chuyện hợp tác với con, còn nói rằng cho con ăn sáng xong rồi mới nói. Thế nào, con dự định làm một chuyện lớn với Uyển Bích cô nương dịu dàng ấy?

Vân cha tò mò nói một câu.

Đối với chuyện Vân Phi Vũ không nhớ tới vấn đề thuốc, trực tiếp cho qua, ông cho rằng gần đây hắn bận quá nên quên mất.

- Hả, đây không phải là bình thường sao, con trai ngài chí hướng cao xa, không làm lớn thì làm sao cho ngài dưỡng lão được.

Vân Phi Vũ cố ý ở trước mặt cha thở dài một cái.

Nhất thời nụ cười hiện trên mặt Vân cha, vươn chân đá Vân Phi Vũ một cước.

- Cút đi, tiểu tử thối nhà người, nhìn con tự kỷ kìa. Tiền người ta cũng đưa tới rồi, con mau đi làm việc!

Vân Phi Vũ nhanh chạy đi, nhưng lại đi đến phòng bếp cầm lấy hai cái bánh ngô, làm gì thì cũng phải no bụng trước đã.

Sau đó, Vân Phi Vũ cắn bánh bao, một bên đi tới Thương Nghiệp Nhai ở bên cách vách, cũng chính là nơi mà lần trước hắn mua không gian giới chỉ.

- Ai da, sao ngày hôm nay Vân thiếu gia lại rảnh rỗi tự mình tới mua đồ thế?

Đã thật lâu Vân Phi Vũ cũng không đi tới nơi này mua đồ, bởi vì mình cũng không cần dùng thứ gì, nói cho cùng gì đó bên trong hệ thống cũng đủ, hơn nữa nếu muốn mua tài liệu gì thì đã có hạ nhân thay mình làm chân chạy, lúc này bỗng nhiên có người chào hỏi mình, khiến cho Vân Phi Vũ rất kinh ngạc.

Quay đầu, Vân Phi Vũ nhìn người này có hơi quen mắt, ngẩng đầu lên nhìn tên cửa hàng, nhất thời nghĩ đến lần trước mình tới mua không gian giới chỉ chính là ở cửa hàng này.

- Thì ra là lão ca a!

Vân Phi Vũ nhanh chóng chắp tay nói.

- Ha ha, gần đây lão đệ đem sinh ý trong tiền trang phát huy rất tốt, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.(1)

Chưởng quỹ cười ha hả nói.

Dù sao nơi này cách tiền trang Vân gia có mấy con đường, gần đây tiền trang có xảy ra chuyện gì thì ở bên này cũng biết rất nhanh, cho nên lúc này cũng không ít người tụ tập ở bên này, khiến cho Vân Phi Vũ bỗng nhiên có cảm giác mình giống như người nổi tiếng, lại có người tung hô mình nữa chứ, tiếc nuối trong lòng cũng vơi một phần.

- Vân công tử.

- Ra mắt Vân công tử.

- Chào Vân thiếu gia.

Sinh ý nơi này thực ra cũng không tốt lắm, dù sao nơi đây cũng không dựa vào sơn mạch, cũng không dựa vào nội thành, chỉ dựa vào mỗi một cánh đồng lớn ở ngoài thành, đều là nông dân sinh sống, đó là lí do khiến cho thương nghiệp nơi đây vẫn không thể nào phát triển.

Những cửa hàng ở phụ cận này, cũng miễn cưỡng mới cơm no áo ấm.

Thế nhưng từ lúc Vân Phi Vũ quyết đoán buôn bán, nguyên nhân bởi vì cho vay và bán Ngưng Huyết Tán, không chỉ tiếng tăm vang dội, còn kéo theo những sản nghiệp xung quanh đi lên.

Giống như cửa hàng dược liệu cùng một số cửa hàng khoáng thạch, những cửa hàng này đều liên quan đến nhu cầu của Vân Phi Vu cho nên hầu như cửa hàng nào gần tiền trang cũng như gần quan được ban lộc tốt.

Cho dù hiện nay có vài người mở ra thương nghiệp hình thức sánh đôi với tiền trang, đầu óc buôn bán cũng khá cho nên cũng uống được không ít canh.

Giống như đoạn thời gian lần trước Ngưng Huyết Tán là mặt hàng nóng, thực ra có nhiều dong binh căn bản không mua được thuốc ở tiền trang Linh Vân, đã sang mua ở các cửa hàng gần đây, vì sao lại vậy?

Bởi vì thông tin của những người lính đánh thuê này không cân đối, không thể canh giữ ở chỗ này cả ngày lẫn đêm được, mà thời gian của các cửa hàng phụ cận rất nhiều, bọn họ thường xếp hàng mua thuốc, mua vũ khí sau đó để tại cửa hàng mình mà bán, những dong binh mà không mua được lại cần dùng gấp thường sẽ ra giá rất cao để mua những thứ này.

Cho nên nói, những cửa hàng xung quan này cũng chiếm được không ít lợi tức từ Vân Phi Vũ.

Tục ngữ có câu: Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, những lão bản này ăn của Vân Phi Vũ cho nên lúc này nói năng với Vân Phi Vũ cũng mềm mỏng hơn.

Người mà Vân Phi Vũ kêu là chưởng quỹ, lúc này càng thêm cung kính mời Vân Phi Vũ vào trong tiệm, kêu tiểu nhị mang tới một bình trà thượng hạng, rồi tự mình rót cho Vân Phi Vũ, sau đó cung kính hỏi:

- Vân lão đệ, lần này tới bên này có việc gì thế? Hay là đi dạo phố chơi thôi?

Chưởng quỹ vừa nói lời này, cũng biết là một người làm ăn khá được, bởi vì lời hắn nói mười phần linh động, tựa như câu nói mới vừa rồi kia, tràn đầy kín đáo.

Đầu tiên hắn gọi lão đệ, thế nhưng phía trước lại gọi kèm theo họ, đây là một cách gọi cực kỳ tôn trọng, giống như một trưởng bối nói với vãn bối vậy, thật sự là rất nể mặt. Không nói khác, như lần trước, thời điểm lần đầu tiên Vân Phi Vũ, người chưởng quỹ này tuy rằng khách khí thế nhưng lúc nào cũng chỉ gọi lão đệ, lão đệ, cao thấp phân rất rõ ràng.

Lúc này một tiếng Vân lão đệ, làm Vân Phi Vũ cũng âm thầm gật đầu, lời tiếp theo, chưởng quỹ cũng nể mặt, là có chuyện sao? Hay là đi ra dạo phố?

Lời như vậy từ một người làm ăn buôn bán nói ra, thêm mấy phần hiền hòa khiêm nhường, ít đi phần khắt khe vì cái trước mắt.

Thật giống như không có ý định buôn bán cùng với Vân Phi Vũ, mà là một câu chào hỏi thông thường giữa người nhà với nhau, quả thực khiến cho Vân Phi Vũ âm thầm thở dài.

Dù sao, bây giờ lấy tên tuổi của Vân Phi Vũ ở khu vực này, không có việc gì thì hắn sẽ đi dạo lung tung sao? Lại còn một mình?

Vì vậy nửa hướng về phía thế bá này nói, nửa hướng về phía mọi người bên ngoài nói:

- Các vị cũng là hàng xóm nhiều năm của Vân gia ta rồi, thường ngày chung sống cũng hòa hợp, hôm nay đó ầ, tìm đến mọi người cũng là muốn thăm dò một chút, cùng mọi người thương lượng chuyện này.

Mọi người vừa nghe, lại thấy Vân Phi Vũ muốn cùng hợp tác với mình, lập tức cũng cảm thấy hứng thú.

- Vân thiếu gia, ngài nói đi.

- Đều là hàng xóm với nhau, Vân thiếu gia cứ việc nói.

Mà lúc này, người được Vân Phi Vũ gọi là thế bá cũng chắp tay nói rằng:

- Vân lão đệ có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu ta có thể giúp thì nhất định sẽ tận lực!

Vân Phi Vũ nghe được lời này thì thoải mái, đối với thế bá này cũng mong đợi nhiều hơn, lập tức mở miệng hỏi:

- Cửa hàng vũ khí này thế bá kinh doanh được bao lâu rồi?

Nghe được Vân Phi Vũ hỏi như vậy, Hoàng lão gia khẽ vuốt râu mép, sau đó tự hào nói:

- Sau khi ta tự mở cửa hàng, tuy rằng sinh ý không tính là nhiều, thế nhưng cũng được khoảng chừng hai mươi năm. Nói cách khác, ta cũng đã nhìn Vân lão đệ lớn lên từng ngày.

-- ------

Chú thích:

(1)Anh hùng xuất thiếu niên là câu thành ngữ chỉ những người có tố chất thông minh tài giỏi, thì ngay từ lúc nhỏ đã bộc lộ tài năng của mình, không cần phải chờ đợi thời gian tuổi tác gì cả.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.