Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lá gan thật lớn

Phiên bản Dịch · 1596 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Tư Nhất đi tới tiền trang Linh Vân.

Thấy Vân Phi Vũ đi đến thì nhanh chóng chào hỏi:

- Vân thiếu gia, nhiều ngày không nhìn thấy huynh, tình hình gần đây tốt không!

Nguyên bản Vân Phi Vũ đang chuẩn bị đi tới quầy hàng, thì chợt nghe thấy thanh âm của Tống Tư Nhất, lập tức cười nói:

- Thì ra là Tống huynh, nhiều ngày không thấy, huynh tốt hơn trước đấy.

- Ha ha, lần trước ít nhiều cũng nhờ có Vân huynh trợ giúp, ta mới có thể mua vũ khí và đan dược, lần này trong lần thí luyện môn phái, ta cũng đã đột phá! Cảm tạ Vân huynh rất nhiều!

- Không có gì lớn, không có gì lớn.

Vân Phi Vũ cười, sau đó cứ nhìn Tống Tư Nhất đi tới quầy hàng trả tiền.

- Người vay Tống Tư Nhất trả tiền nợ, quan hệ cho vay kết thúc, kỹ năng kí chủ hối đoán tự động chuyển hóa thành điểm kinh nghiệm.

Thanh âm nhắc nhở của hệ thống rất nhanh vang lên trong đầu Vân Phi Vũ.

- Ha ha, Vân huynh, ngày khác có thời gian nhất định ta sẽ mời huynh ăn cơm!

Lúc này vẻ mặt Tống Tư Nhất tươi cười nói.

- Ha hả, là ta mời, ta mời mới đúng.

Lúc này Vân Phi Vũ cũng chỉ có thể khách sáo, chẳng qua rất nhanh hắn liền cười hỏi, vì sao không nhìn thấy bóng dáng Vương Hạo đâu?

Tống Tư Nhất vừa nghe thấy hắn hỏi như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó ấp úng nói:

- Cái này, Vương huynh chắc còn chưa tới ngay được!

- Hửm? Hai huynh không phải là sư huynh đệ đồng môn sao? Chẳng lẽ không cùng đi với nhau được?

Vân Phi Vũ hơi khó hiểu.

- Vân thiếu gia, huynh có chỗ không biết, tuy rằng ta và Vương Hạo là sư huynh đệ đồng môn, thế nhưng Vương Hạo là đệ tử trong bách cường, so với ta đãi ngộ tốt hơn rất nhiều, ta và huynh ấy ít khi gặp mặt.

Ngoài miệng Tống Tư Nhất nói như vậy, thế nhưng nét mặt lại hơi căng thẳng, Vân Phi Vũ làm sao có thể nhìn không ra chứ.

Lập tức cũng không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề:

- Tống huynh, cách làm người của huynh thế nào ta hiểu rõ, về sau huynh cần cái gì thì cứ việc đến tiền trang tìm ta.

- Ha ha, dĩ nhiên!

Tống Tư Nhất nghe thấy Vân Phi Vũ nói như vậy, ngay tức khắc cũng rất cảm kích.

Thế nhưng, rất nhanh, Vân Phi Vũ lại quay về vấn đề cũ:

- Nhưng mà Tống huynh, ta hỏi huynh một chuyện, huynh cần phải trả lời thành thật, nếu huynh coi ta bằng hữu thì phải nói cho ta biết, còn không nếu như coi thường Vân mỗ, huynh cứ việc che giấu.

Tống Tư Nhất thấy Vân Phi Vũ nghiêm túc như vậy, lập tức khẩn trương.

- Ơ kìa, Vân thiếu gia, huynh đang nói cái gì vậy, huynh giúp ta một chuyện lớn như vậy, ta cảm tạ huynh còn không kịp, sao lại phải che giấu với huynh chứ.

- Được!

Vân Phi Vũ gật đầu tán thưởng, sau đó tiếp tục nói:

- Tống huynh, huynh nói cho ta biết, có phải Vương Hạo có ý định không trả tiền, đúng không?

Vân Phi Vũ đã sớm nhìn ra Vương Hạo lấy mình làm bao cát, thái độ ngày hôm đó đã nói lên tất cả, nếu không phải nhìn thấy thực lực của hắn không tệ lắm, thì còn lâu mình mới cho hắn ta mượn tiền, nhưng bây giờ xem ra hắn thực sự coi mình là nơi phát tiền miễn phí, nếu đúng là như vậy mình sẽ không bỏ qua cho hắn.

Quả nhiên, lời Vân Phi Vũ vừa dứt, Tống Tư Nhất cũng trầm mặc hồi lâu, sau đó mới quyết định nói:

- Vân huynh, ta sẽ nói thật cho huynh biết, ngày hôm ấy trên đường trở về, Vương Hạo đã giựt dây bảo ta và Mã sư đệ không nên trả huynh số tiền này.

- Ah?

Vân Phi Vũ nói quả nhiên.

- Nhưng, ta và Mã sư đệ không có ý định này, khi đó chúng ta còn khuyên ngăn huynh ấy, vậy mà ngược lại còn bị huynh ấy giễu cợt vài câu.

- Giễu cợt như thế nào?

Vân Phi Vũ lạnh lùng hỏi.

Tống Tư Nhất ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Phi Vũ.

- Thực ra, cũng không nói gì, chỉ nói nhà Vân huynh chẳng qua chỉ là một tiền trang nho nhỏ, kém Thiết Kiếm Môn chúng ta, cho nên bảo với ta không cần trả tiền, xảy ra chuyện gì huynh ấy sẽ bao che cho chúng ta.

- Hả? Vậy hai người không đồng ý sao?

Đột nhiên Vân Phi Vũ cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, liền cười hỏi.

Người Tống Tư Nhất run lên một cái:

- Cái này, cái này, ta và Mã sư đệ sao có thể làm ra chuyện đó đây!

Vân Phi Vũ cười cười.

- Được, ta biết rồi, còn có gì nữa không?

Vân Phi Vũ thản nhiên hỏi, lúc này hỏi cái gì cũng không quan trọng nữa, hắn đã quyết định đi tìm tên Vương Hạo kia rồi, hừ hừ, một tên đệ tử bách cường cũng dám đùa giỡn mình! Chẳng lẽ hắn nghĩ hắn là đại nhân vật sao!

Chỉ có điều, không nghĩ tới sau đó Tống Tư Nhất còn nói một việc.

Nói rằng thực ra thời điểm ngày hôm nay tới trả tiền, trên thực tế hắn đã nhìn thấy Vương Hạo, khi ấy Vương Hạo biết được hắn tới trả tiền, còn giễu cợt hắn một câu.

Nghe nói như thế, trong con ngươi của Vân Phi Vũ nhất thời hiện lên một tia sáng lạnh, còn có chuyện này nữa?

- Đi!

Lúc này Vân Phi Vũ ra quyết định, chân hướng đi ra bên ngoài.

- Ai, ai, Vân thiếu gia, huynh muốn làm gì?

Tống Tư Nhất thầm nghĩ không tốt, đuổi sát theo.

- Tống huynh đệ, việc này huynh đừng để ý tới, dẫn ta tới môn phái của các ngươi, sau đó huynh có việc gì cần làm thì đi làm.

Vân Phi Vũ cũng không cưỡng bách, lập tức thương lượng với Tống Tư Nhất một chút, dù sao đi nữa ngày hôm nay tên Vương Hạo kia chết chắc.

Vừa vặn lúc việc thăng cấp của mình xảy ra một ít vấn đề, một bụng uất khí vẫn chưa có chỗ phát.

Tống Tư Nhất thấy sắc mặt và giọng nói này của Vân Phi Vũ, cũng biết hắn đang tức giận, cũng không tiện khuyên bảo, huống chi Vương Hạo không đúng thật, hơn nữa Vân Phi Vũ đã nói như vậy, thì sẽ không dính dáng đến mình nữa, lập tức không nhiều lời, gật đầu đồng ý.

Rất nhanh thì hai người lên đường.

Nửa đường, Tống Tư Nhất vẫn còn hơi lo lắng, ngay lập tức nói lời nhắc nhở:

- Vân thiếu gia, theo đạo lý thì chuyện này ta không nên lắm chuyện, nhưng ta vẫn muốn nói cho huynh biết, Vương Hạo thực lực mạnh mẽ, lại có kiếm pháp độc môn, rất lợi hại!

Vân Phi Vũ vừa nghe là biết Tống Tư Nhất đang nhắc tới Cửu Cung Kiếm Pháp của Vương Hạo, cũng không xem trọng, chỉ nói vài câu trấn an Tống Tư Nhất.

Tống Tư Nhất nhìn, cũng hiểu Vân Phi Vũ đã quyết tâm đi tìm Vương Hạo, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu, không nói chuyện nữa.

Rất nhanh, hai người đã đến Thiết Kiếm Môn.

Cũng giống như các môn phái khác, Thiết Kiếm Môn tọa trên một ngọn núi lớn tại thành Vân Châu, môn phái thì thành lập đứng trên đỉnh núi, chẳng qua Tống Tư Nhất không để cho Vân Phi Vũ trực tiếp đi vào từ cửa chính, ngược lại đi vòng qua cửa chính, về hướng mặt bên kia của núi.

- Tống huynh, vì sao...

Vân Phi Vũ vừa định hỏi vì sao không trực tiếp vào núi, chỉ nghe thấy Tống Tư Nhất nói:

- Vân thiếu gia không cần phải lo lắng, Vương Hạo là đệ tử bách cường của môn phái ta, có phủ đệ cho riêng mình, ở một nơi trong Thiết Kiếm Sơn, ta dẫn huynh đi qua.

Vân Phi Vũ sáng tỏ, không nói thêm gì nữa.

Lại đi tiếp chốc lát, rốt cuộc Vân Phi Vũ nghe thấy từng âm thanh xé gió, cùng với tiếng của một số người.

- Vương sư huynh quả nhiên mạnh mẽ, kiếm phát này thật lợi hại!

- Đúng vậy, nhanh như vậy Vương sư huynh đã đột phá đến Luyện Khí cấp tám, khiến cho ta rất kính nể.

Vân Phi Vũ rõ ràng, biết mình đã đến phủ đệ của Vương Hạo.

Mà lúc này, chỉ thấy Tống Tư Nhất lộ ra vể ngượng ngịu, thận trọng nói:

- Vân thiếu gia, phía trước chính là phủ đệ của Vương sư huynh, huynh xem...

- Đi, đa tạ Tống huynh đệ, huynh về trước đi.

Vân Phi Vũ không làm khó Tống Tư Nhất, nói xong đi đến phía trước.

-----------------------

Ta up liên tục 4c, cầu donate và kim phiếu! Tối nay sẽ up tiếp!

Lời Nhắn Chương 81
Cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.