Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thư Vương gia

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Cái gì! Mười kim tệ?

Vân Phi Vũ cả kinh, đắt như vậy, ngươi đi ăn cướp cho nhanh! Thuận tay đưa mỏ ngọc trở về chỗ cũ, ngay lập tức Vân Phi Vũ đứng dậy đi.

- Ai ai ai, công tử, công tử, đừng vội thế, giá cả có thể thương lượng lại mà, thương lượng lại nhé.

Người bán hàng rong vừa nhìn thấy Vân Phi Vũ đi, lập tức nóng nảy, hắn đã ở đây gào to nửa ngày cũng không có người tới mua, lúc này thật vất vả mới có người đến, hắn không thể nào bỏ qua cơ hội này được, cho nên phải nhanh chóng ngăn cản Vân Phi Vũ.

Vân Phi Vũ nhìn thoáng qua người bán hàng rong và nói:

- Việc buôn bán phải có quy tắc, mà người bán cái này mười kim tệ, ta có thể ở nơi khác mua được vài cái như thế, nói đi, cho một cái giá đúng.

Vừa nhìn bộ dáng này của Vân Phi Vũ, người bán hàng rong cũng biết mình gặp phải người khôn khéo rồi, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, sau đó lại thăm dò:

- Năm kim tệ?

- Một kim tệ.

- Ba kim tệ?

- Một kim tệ.

- Hai kim tệ?

- Một kim tệ.

Nghe thấy Vân Phi Vũ chỉ ra giá một kim tệ, khiến cho người bán hàng rong nhất thời ỉu xìu, phàn nàn:

- Công tử, người xem ta buôn bán cũng không dễ dàng, mỏ thạch này độ tinh khiết không tệ, ngài mua với giá hai kim tệ được không? Một kim tệ ta thực sự không bán được.

- Được rồi, thành giao!

Nói xong, Vân Phi Vũ lấy ra hai kim tệ ném cho người bán hàng rong, sau đó cầm lấy khối khoáng thạch lớn nhất, nhét vào không gian giới chỉ.

Bất quá, đúng lúc Vân Phi Vũ vừa muốn rời đi, chợt nghe thấy một thanh âm từ phía sau truyền đến.

- Ai da, tiểu tử, người lấy khối khoáng thạch người vừa mua ra, tiểu thư nhà chúng ta muốn, bán cho chúng ta với giá bốn kim tệ.

Vân Phi Vũ quay đầu lại, thấy một người trẻ tuổi, gương mặt vẫn còn nét trẻ con, mang theo bên người một tùy tùng, mà người nói chuyện chính là tùy tùng đó.

- Thật ngại quá, khối ngọc thạch này ta cần sử dụng đến, sợ rằng không thể bán lại cho ngươi rồi.

Giọng điệu của người tùy tùng đó rất cứng nhắc, cho nên Vân Phi Vũ không tính để mặt mũi lại cho hắn.

- Hả, tại sao ngươi dám như vậy, ta đây ra giá năm kim tệ, ta thực sự rất muốn khối ngọc thạch đó, ngươi bán lại cho ta đi.

Lần này, tiểu cô nương kia cũng phải ra mặt rồi.

Vân Phi Vũ nhíu nhíu mày, cái này chẳng khác nào ép hắn phải bán, lập tức hắn cũng không muốn để ý tới nữa, xoay người chuẩn bị đi.

- Ngươi thật là...hừ!

Tiểu cô nương thấy ra giá năm kim tệ mà vẫn không lung lay được Vân Phi Vũ, trong lòng rất không vui.

- Tiểu thư, ngài có muốn ta đi đoạt nó cho ngài không!

Người tùy tùng bên cạnh nhìn bóng lưng của Vân Phi Vũ, giọng nói không hề có ý tốt.

- Hử...

Tiểu cô nương bĩu môi, bất quá vẫn lắc đầu một cái.

Mà người bán hàng rong vốn lỗ một khối ngọc thạch, lúc này cũng vội vàng nói:

- Ha ha, vị tiểu thư này, chỗ ta vẫn còn mấy khối khoáng thạch cực phẩm đây, ngài mua đi.

Lúc này người bán hàng rong cũng hơi hối hận rồi, nếu chậm một chút nữa thôi, sẽ bán được cho tiểu cô nương này với giá năm kim tệ, bất quá bây giờ hắn và Vân Phi Vũ cũng đã tiền trao cháo múc, hối hận cũng vô ích, lập tức chỉnh đốn lại tâm trạng, chuẩn bị hung hăng làm thịt tiểu cô nương này.

Bất quá, tiểu cô nương chỉ nhìn thoáng qua rồi nói:

- Những vật này của ngươi nhỏ như vậy, ta không muốn mua.

Nguyên bản bởi vì sắp tới ngày sinh nhật của mẫu thân, cho nên chuẩn bị mời Công Tượng đoán tạo một khối ngọc thạch cho mẫu thân, vừa rồi nàng nhìn chúng khối ngọc thạch mà Vân Phi Vũ cầm trên tay, cho nên bây giờ thấy chướng mắt những khối ngọc thạch trước mắt.

- Nhỏ càng rẻ, độ tinh khiết càng cao...

Người bán hàng rong nhanh chóng giải thích, nhưng đôi chủ tớ này không để ý tới, xoay người rời đi, lưu lại người bán rong đằng sau với khuôn mặt hối hận không thôi.

Vừa vào tận bên trong cùng của sản khu (khu sản xuất), cảnh tượng khí thế ngất trời liền hiện ra trước mắt.

Nơi đây gần sơn mạch cho nên sản lượng khoảng thạch vô cùng phong phú, các thế lực lớn tại thành Vân Châu đều sở hữu cho mình một nơi sản xuất ở chỗ này. Chỉ tùy ý lướt qua, Vân Phi Vũ đã nhìn thấy bảy, tám lá cờ, cứ cách một khoảng cách, là một dấu hiệu của một thế lực lớn.

Vân Phi Vũ tùy ý chọn một cái rồi đi vào.

- Khách quan, ngài có cần gì không.

Vừa mới đi vào, một người tiểu nhị lập tức tới tiếp đón.

- Ta muốn mua chút quặng Hàn Thiết.

Vân Phi Vũ nói.

- Xin hỏi khách quan ngài mua mấy xe? Cửa hàng chúng ta chỉ bán cho khách mua nhiều hơn năm xe mà thôi.

Khoáng thạch thông thường đều tính toán theo xe, hơn nữa nơi này là khu vực khai thác quặng, cho nên khách tới đây mua đều mua với số lượng lớn.

- Ta muốn mua mười xe.

Vân Phi Vũ đáp, dù sao lúc này đây hắn cũng chuẩn bị xử lý sản nghiệp bên trong nhà mình cho tốt, cho nên cần mua nhiều hàng hơn một chút.

Tiểu nhị vừa nghe thế, lập tức ngây người, kỳ thực mua một xe cũng có thể bán rồi, chỉ là hắn muốn thử xem Vân Phi Vũ có nói thật hay không thôi, cho nên mới nói năm xe là quy định, dù sao người tới đây mua nhiều đa số đều là khách quen, mà Vân Phi Vũ lại lạ hoắc khiến cho hắn phải đề phòng một chút, chỉ là bây giờ thấy Vân Phi Vũ vừa lên tiếng là muốn mua mười xe, khiến cho hắn hơi bất ngờ.

- Sao vậy?

Vân Phi Vũ thấy tiểu nhị đứng đờ ra, tò mò hỏi.

- A, vậy sao, khách quan, mười xe là số lượng lớn cần phải do quản gia của chúng ta tới xác nhận, ngài chờ một chút.

Tiểu nhị cũng không dám làm chủ, ngay tức khắc chạy về phía sau cửa hàng.

- Ừm.

Vân Phi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ghế chờ đợi.

- Quản gia, quản gia.

Người trẻ tuổi này vừa chạy tới phía sau sản khu, thì lập tức kêu lên, mà lúc này quản gia của cửa hàng đang chỉ huy công nhân chuyên chở hàng hóa, lúc này nghe thấy thủ hạ báo lại, ông có hơi nghi ngờ quay đầu.

- Quản gia, bên ngoài có một người xa lạ đến mua mười xe quặng Hàn Thiết.

- Cái gì? Mười xe?

Giờ đây quản gia cũng hơi khiếp sợ, mười xe không phải là số lượng nhỏ chí ít cũng là một trăm kim tệ, đây chính là một đơn hàng lớn đó.

- Được, ta lập tức tới đây, người nhanh đi ra chào hỏi.

Lão quản gia hưng phấn nói, nhưng cũng không thể đi ra ngay được, dù sao nơi đây vẫn còn mấy xe hàng cần vận chuyển.

Bất quá, lão quản gia vừa nói xong, nhìn tên thủ hạ này còn chưa đi ra, trên mặt còn hơi do dự, muốn nói nhưng lại không dám nói, quản gia thấy vậy thì kỳ quái hỏi:

- Sao thế, còn có việc gì à?

- Cái này, quản gia.

Tiểu tử kia hơi do dự, nhưng vẫn nói:

- Người tới mua là người lạ, bình thường ta chưa từng nhìn thấy qua, chỉ sợ...

Đến đây thì quản gia cũng hiểu được ý tứ của hắn, lập tức nói nhìn đã rồi quyết định sau, tiếp đó để cho thủ hạ đi trước, còn ông đến sau.

Lần này, tiểu tử chỉ có thể dùng vẻ mặt thoải mái, dẫu sao ngộ nhỡ người kia trêu đùa mình, mình cũng bẩm báo rồi đúng không!

Cuối cùng quản gia rất bận rộn, hắn đành phải đi trước, đến lúc đó làm sao cũng chỉ có thể là do bản thân xui xẻo.

Rất nhanh, tiểu tử quay lại trước cửa hàng, cầm theo một bình trà tới trước mặt Vân Phi Vũ.

- Quản sự đâu?

Vân Phi Vũ hỏi.

- Khách quan, ngài chờ một chút nữa thôi, quản gia sẽ tới ngay.

Tiểu tử cười hì hì nói.

Vân Phi Vũ hơi nhíu mày, nơi đây bụi vương khắp nơi, nhìn bình trà trên bàn càng không có tâm trạng uống vào, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Lời Nhắn Chương 69
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.