Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dường như ngày hôm nay cha có điều khác thường!

Phiên bản Dịch · 1922 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Trong lòng Vân Phi Vũ lập tức tính toán, từ trước đến giờ bản thân mình vẫn bận cho vay tiền mà không để ý đến điều này, xem ra ở trên phương diện buôn bán mình vẫn còn rất thiếu kinh nghiệm.

Nguyên lai thế lực lớn nhất tại thành Vân Châu là ba đại môn phái, như vậy đệ tử bên dưới khẳng đinh sẽ có rất nhiều thứ tốt, vì thế chỉ cần mình giải quyết thật tốt cái bánh ga-tô này, còn sợ không bị chết vì no sao?

Vừa nghĩ đến đó, Vân Phi Vũ vô cùng kích động, lập tức nói:

- Suy nghĩ của Uyển Bích tiểu thư thật nhìn xa trông rộng, Vân mỗ tự thẹn không bằng cô nương.

Mà Uyển Bích tiểu thư nghe được Vân Phi Vũ khen nàng, mặt bỗng nhiên đỏ lên, người này sao lại đột nhiên khen mình chứ, bất quá nàng rất khiêm tốn mà đáp lại:

- Vân công tử quá khen rồi.

- Thật ra, Uyển Bích tiểu thư, ta cũng không dối gì ngươi, bề ngoài tiền trang Linh Vân của chúng ta dạo gần đây làm ăn rất không tệ, nhưng từ trước đến nay chưa từng qua lại với các đại môn phái này, huống hồ thực lực của ba đại môn phái hùng hậu, đệ tử bên dưới có lẽ cũng đều giàu nứt đố đổ vách!

Có câu nói dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, huống chi ba đại môn phái này thay nhau làm lũng đoạn bề mặt thành Vân Châu, chính là ba bá chủ, như vậy tại thành Vân Châu những lĩnh vực liên quan đến tiền bạc và đủ thứ cũng đều chiếm lợi, hẳn những đệ tử gia nhập các môn phái này hẳn cũng đi theo những chỗ tốt này, cho nên Vân Phi Vũ không hề lo lắng bọn họ lại thiếu tiền.

- Cũng không đúng.

Điều khiến cho Vân Phi Vũ giật mình chính là, mình vừa nói ra những điều này, Uyển Bích tiểu thư đã lập tức lắc đầu phủ nhận suy đoán của hắn.

- Xem ra kinh nghiệm của Vân công tử trên phương diện này đúng là còn chưa đủ, kỳ thực cuộc sống của những đệ tử đại phái này không hề tốt như trong tưởng tượng.

- Cái gì!

Vân Phi Vũ hơi khiếp sợ.

Uyển Bích tiểu thư rất hài lòng khi nhìn thấy dáng vẻ giật mình của Vân Phi Vũ, nàng tiếp tục nói:

- Hơn nữa tiền tiêu vặt một tháng mỗi một đệ tử đều do ba đại môn phái cấp cho, mức độ cũng không hề ít, nhưng ngươi cũng phải biết, bởi vì là đệ tử của môn phái cho nên chi tiêu hàng ngày của bọn họ cũng rất kinh người, lấy ví dụ tiêu biểu như đi mua đan dược chẳng hạn, giống như tiền trang Linh Vân mỗi ngày bán ra rất nhiều Ngưng Huyết Tán như vậy, mà những đệ tử của môn phái mỗi một lần đi ra ngoài lịch lãm cũng phải mang theo ít nhất là bốn đến năm bình, gần bằng với 100 kim tệ đó.

Vân Phi Vũ nghe vậy cũng hiểu rõ, nhưng trong lòng hắn vẫn hơi giật mình, xem ra lai lịch của cô nàng Uyển Bích này cũng không hề nhỏ, bởi vì không ngờ nàng lại quen thuộc sinh hoạt hằng ngày của những đệ tử các đại phái như thế.

Mà giờ phút này Vân Phi Vũ cũng tỉnh ngộ, mặc dù là người trong môn phái nhưng mỗi một đệ tử ai cũng đều muốn giữ gìn mặt mũi cho bản thân, giống như chính mình nắm giữ một cái tiền trang, trước mặt mọi người thì tỏa sáng, nhưng đằng sau khổ cực ra sao cũng chỉ có bản thân Vân Phi Vũ thấu hiểu.

Đơn giản mà nói người uống nước, nóng lạnh tự biết.

Tình hình bây giờ đã được Uyển Bích cô nương phân tích cụ thể, khiến cho Vân Phi Vũ vui vẻ, cho nên hắn nhanh chóng hỏi có phải mục tiêu của chúng ta là những đệ tử đại phái này không?

Uyển Bích cô nương gật đầu nói phải.

Lúc này tự dưng Vân Phi Vũ có thêm một khối bánh ga-tô lớn như vậy, khiến cho trong lòng hắn kích động không thôi, cứ như vậy thực lực của mình sẽ nhanh chóng tiến bộ, vì thế trong lòng hắn vô cùng chờ mong những gì mà tương lai những đệ tử của ba đại phái kia mang lại.

Bất quá, Vân Phi Vũ cũng khéo léo đưa ra ý kiến, tạm thời không nên hợp tác với Thanh Long Môn, dù sao bản thân mình và đệ tử Thanh Long Môn có chút xích mích, lúc này vừa muốn mở rộng sản nghiệp, cho nên hắn cũng không muốn gây chuyện thị phi.

Cũng rất may Uyển Bích tiểu thư là một người thông minh, bởi trước kia nàng cũng nghe nói Vân Phi Vũ và đệ tử Thanh Long Môn từng xảy ra xung đột, cho nên nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Vân Phi Vũ, bất quá điều khiến cho Vân Phi Vũ ngoài ý muốn chính là, Uyển Bích tiểu thư muốn thay Vân Phi Vũ đòi lại công bằng cho hắn từ Thanh Long Môn.

- Vậy thì lại làm phiền Uyển Bích cô nương rồi.

Giờ đây được Uyển Bích cô nương gợi ý như vậy, khiến cho giọng nói của Vân Phi Vũ dịu xuống rất nhiều.

Tiếp theo hai người nói về chuyện hợp tác như thế nào, rồi nghiên cứu nên làm thế nào để lôi kéo các đệ tử của các đại phái này tò mò đến xem.

Nửa ngày bàn bạc, song phương bắt đầu phân công nhau, Vân Phi Vũ phụ trách bề ngoài cùng với vấn đề liên quan đến tiền bạc, mà Uyển Bích tiểu thư phụ trách truyền bá với đệ tử môn phái và cung cấp tiền bạc.

Vấn đề đã được rõ ràng, việc của Vân Phi Vũ là cung cấp mặt tiền của cửa hàng.

Đồng thời hắn lấy ra 15000 kim tệ làm vốn dự trữ, mà Uyển Bích tiểu thư không những phụ trách truyền bá với các đệ tử đại phái mà còn nhập vào thêm 5000 kim tệ.

Cứ như vậy, tài sản trong tay Vân Phi Vũ lại được mở rộng thêm.

- Nếu như vậy, Uyển Bích cô nương, chúng ta đã quyết định hợp tác rồi, ngươi xem khi nào thì bắt đầu?

Vân Phi Vũ hỏi.

Uyển Bích tiểu thư nhanh chóng trả lời:

- Lúc nào cũng có thể, chờ một chút ta về sai khiến người đi báo với những đệ tử môn phái kia, cho nên chỉ cần một ít ngày nữa sẽ có đệ tử của đại phái đến tận cửa tiền trang vay tiền.

Vân Phi Vũ bị động tác lôi lệ phong hành của Uyển Bích tiểu thư trấn trụ, không nghĩ tới một cô nương bề ngoài yếu đuối nhưng hành sự còn quyết tâm hơn cả mình, hắn lập tức gật đầu, rồi nói những chuyện kế tiếp giao cho hắn, còn Uyển Bích tiểu thư phụ trách tuyên truyền là được rồi.

- Vậy được! Ngày mai ta sẽ sai người mang tiền qua đây, còn bây giờ cũng không còn sớm, ta phải trở về.

Nghe thấy Uyển Bích tiểu thư nói như vậy, Vân Phi Vũ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, không nghĩ tới, bất tri bất giác đã gần kết thúc một ngày.

- Không bằng Uyển Bích tiểu thư ở lại tệ xá ăn bữa cơm rau dưa! Uyển Bích tiểu thư mày liễu không nhường mày râu khiến cho Vân mỗ khiếp sợ, quên mất không tiếp đãi tiểu thư, thực có lỗi.

Có câu nói không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, hiện tại Vân Phi Vũ và đối phương đã có mối quan hệ hợp tác, cho nên thái độ của hắn cũng khách khí không ít.

- Cái này, e rằng hơi bất tiện?

Uyển Bích tiểu thư không nghĩ tới Vân Phi Vũ sẽ mời mình ở lại dùng bữa, khiến cho nàng hơi ngượng ngùng.

- Hả, không sao, không sao, khách quý đến cửa thì nhất định phải chiêu đãi chứ.

Đúng lúc này, Vân lão gia bất thình lình xuất hiện, cũng không biết là trùng hợp hay cố ý, từ bên ngoài đi vào trong phòng.

Vân Phi Vũ quay đầu nhìn sang thì thấy tiện nghi cha mang theo khuôn mặt hưng phấn bước vào, khiến cho trong lòng hắn không nhịn được oán thầm, đừng nói là lão cha mình vừa ý Uyển Bích cô nương chứ!

Ngay lúc Vân Phi Vũ còn đang suy nghĩ, thì bên kia Vân cha đã nhiệt tình kéo Uyển Bích cô nương đi đến phòng yến khách.

Vân cha thật là không khiêm tốn, lôi kéo tay thiếu nữ không thả, khiến cho mặt Uyển Bích cô nương đỏ đến nhỏ ra máu, nhưng khi nhìn lão nhân gia tuổi đã cao, cho nên nàng cũng không tiện nói gì.

Vân Phi Vũ đi theo phía sau mà trong lòng hắn luôn thắc mắc, ngày hôm nay dường như cha hơi khác thường, hắn luôn cảm thấy cha ân cần quá mức! Cha cũng không hỏi lai lịch của Uyển Bích cô nương, đừng nói cha muốn cưới mẹ kế cho hắn nhé! Đã nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy cha có ý định này mà, nhưng hiện tại không thể làm gì khác hơn là ung dung thản nhiên đi tới phòng yến khách.

- Ha ha, Uyển Bích cô nương không nên khách khí, ta đã đặc biệt sai trù phòng đi ra ngoài sơn mạch mua ít món ăn thôn quê gia đình, Uyển Bích cô nương đừng chê.

- A, nào có, ta đã làm phiền bá phụ rồi.

Thái độ của Uyển Bích cô nương vô cùng ôn nhu khi nói chuyện với lão nhân gia. Hơn nữa, tùy tùng bên cạnh nàng, lúc trước luôn mang bộ mặt lạnh lùng mà giờ phút này cũng lộ ra vẻ ái ngại.

Bởi được người khác chiêu đãi luôn là chuyện mừng mà.

Rất nhanh, đồ ăn đã được đặt lên bàn, trong bữa ăn tiện nghi cha không ngừng gắp đồ ăn, càng khiến cho Vân Phi Vũ cảm thấy cha ân cần quá mức cho phép rồi.

Sau khi trải qua năm vị (chua ngọt đắng cay mặn), Vân Phi Vũ coi như cũng biết thêm một mặt ân cần của cha, đến khi tiễn Uyển Bích cô nương ra về, lúc này Vân Phi Vũ mới dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cha.

- Tiểu tử thối, con nhìn cái gì?

Vân lão gia đang đứng ở cửa nhìn xe ngựa Uyển Bích cô nương đi xa, lúc quay lại nhìn thấy ánh mắt của Vân Phi Vũ, rất không vui hỏi.

- Aizzz, con nói, ngày thường cha làm gì đối với ai khách khí như thế này đâu, sao ngày hôm nay lại thế? Lưu người ta lại ăn cơm, đây là tình huống gì?

- Cút! Hỗn tiểu tử!

Vân lão gia nghe thấy nhi tử chê cười mình, lập tức xù lông.

Lời Nhắn Chương 56
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.