Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống như trò chơi, dựa cả vào chính mình!

Phiên bản Dịch · 2142 chữ

Dịch và Biên: tinhtinh

Nghĩ đến là làm, hắn không lãng phí thời gian.

Vân Phi Vũ lục tung tất cả tiền riêng của bản thân mình, tổng cộng tất cả có 82 kim tệ và 16 ngân tệ.

Đối với hắn mà nói, 82 kim tệ này cũng không phải là một số tiền nhỏ.

Dù sao dựa theo đổi tiền ở thế giới này, 10 đồng tiền bằng một ngân tệ, và 10 ngân tệ mới bằng một kim tệ, như vậy số tiền hắn đang nắm trong tay, bằng với số tiền tiêu vặt nữa năm của hắn rồi.

Dựa theo công năng của hệ thống này, nếu mình chỉ ở trong thành mà chủ động chờ có người đến tìm mình vay tiền thì sẽ không có hy vọng gì. Vì lẽ đó, Vân Phi Vũ đi tới phía sau sơn mạch của thành Vân Châu, có một thị trường lớn cách đó không xa.

Những ma thú cấp thấp ở đây đều là ban ngày ẩn náu còn ban đêm ra ngoài, vì lẽ đó muốn săn giết những ma thú này thì thời gian tốt nhất là vào ban ngày. Hiện tại đã đến xế chiều, ở dưới chân núi những mạo hiểm giả đi săn giết ma thú ra vào tấp nập, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Lại nói, đây là lần đầu tiên Vân Phi Vũ đến đây, đôi mắt của hắn tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh.

Nơi này mọi người thường đi theo nhóm, lập thành một dong binh đoàn. Trong tay bọn họ cầm theo vũ khí, người mặc khôi giáp, thường chia thành hai loại một là cúi đầu mà đi còn hai là lớn tiếng nói chuyện. Mặc dù Vân Phi Vũ cách bọn họ rất xa nhưng hắn đã ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt, còn có dong binh mà máu trên vũ khí còn chưa lau đi.

Núi ở phía sau thành Vân Châu, xung quanh tất cả đều là phạm vi hoạt động của một ít ma thú cấp thấp. Phần lớn dong binh đoàn đều dựa vào săn giết ma thú này, sau đó lột da, thịt, xương, sừng từ trên cơ thể ma thú để đổi lấy tiền tài, ngoài ra một số ma thú mà bộ phận trên người chúng còn có thể chế thuốc, làm vũ khí hoặc thành nguyên liệu nấu ăn.

Trong quá trình săn giết ma thú, tự nhiên khó tránh khỏi trường hợp thương vong, vũ khí cũng sẽ bị phá hủy. Vì lẽ đó, tại nơi này bán rất nhiều dược liệu và vũ khí, mà để mua được những thứ này thì cần phải có tiền, chủ ý đến đây của Vân Phi Vũ là nhắm đến các dong binh thiếu tiền, vừa hay từ đấy hắn có thể cho đối phương vay tiền.

Vân Phi Vũ vô cùng hứng thú đi dạo một vòng quanh các cửa hàng bán áo giáp và vũ khí. Một cái Huyền Thiên Đao bình thường mà giá trị lên tới 10 kim tệ, cao hơn là một cái Huyền Thiết Giáp lên tới 50 kim tệ, hai thứ này giá trị cách biệt nhau tương đối lớn.

Mà chờ đến thời điểm hắn đi tới cửa hiệu thuốc, nhìn giá của những thuốc trị ngoại thương kia khiến cho Vân Phi Vũ giật nảy mình. Một bình Ngưng Huyết Tán rất bình thường cũng đã 1 kim tệ, phải biết rằng lính đánh thuê ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ không tránh khỏi bị thương, như vậy Ngưng Huyết Tán phải dùng ít nhất cũng từ mười bình trở nên.

Trước tiên Vân Phi Vũ đi tới một quán rượu nhỏ rồi tìm một chỗ để ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống, đã có một người thanh niên bồi bàn mặc áo xanh đi tới.

- Vị tiểu huynh đệ này muốn gọi món gì, vừa hay có một dong binh đoàn bắt được một con Ngũ Sắc Cẩm Kê bán lại cho quán, thịt rất tươi ngon, tiểu huynh đệ có muốn dùng không? Hơn nữa trong tiệm chúng ta còn có rượu Tuyết Hoa thượng hạng, phối hợp hai thứ với nhau phải gọi là thần tiên ăn xong cũng phải khen ngon!

Người thanh niên bồi bàn thành thạo mời khách.

Ngũ Sắc Cẩm Kê mặc dù chỉ là ma thú cấp thấp, hình dạng là gà trống, so với gà bình thường to hơn gấp bảy, tám lần. Hơn nữa cặp móng vuốt vô cùng sắc bén, có thể tạo thành vết xước cho Huyền Thiết Giáp, là loài nhìn qua có vẻ rất hiền lành nhưng thực chất lại là ma thú vô cùng hung ác. Nghe nói thịt của chủng ma thú này ngon và bổ dưỡng vô cùng.

Sau khi nghe xong Vân Phi Vũ lập tức muốn một phần, phối hợp với rượu Tuyết Hoa do chính quán chưng cất rồi đi đến bàn bên cạnh cửa sổ.

Nhưng tại thời điểm hắn đang ăn thịt thú tươi ngon, dái tai hơi động, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện ở bàn cách chỗ hắn ngồi không xa.

- Mẹ kiếp, Ngưng Huyết Tán và Bổ Khí Đan vừa mới tăng giá, tháng này giá cả đã tăng lên gấp ba so với hồi trước rồi. Nếu chúng ta cứ tiếp tục vào núi mạo hiểm, như vậy chẳng khác nào bán mạng để mua thuốc chữa thương sao!

- Đúng vậy, bọn dong binh đoàn Thiết Lang ỷ vào bản thân binh lực dồi dào, bọn hắn đã đem rất nhiều ma thú sơ cấp ở cánh rừng này giết gần hết, chỉ chừa cho chúng ta vài con ma thú giá rẻ, nếu cứ tiếp tục những ngày tháng như thế này thì chúng ta phải sống như thế nào?

- Quan trọng hơn cả, cho dù chúng ta mạo hiểm vào bên trong sơn mạch, nhưng trên người lại không có lấy một bình thuốc chữa thương thì khác nào đi đâm đầu vào chỗ chết.

- Aizzz, còn cứ tiếp tục như thế này những dong binh đoàn nhỏ bé như chúng ta sẽ không tồn tại được nữa. Nhưng mà ta nghe nói bên trong người của Thiết Lang, chỉ cần không phải đệ tử hạch tâm thì thù lao cũng ít đến đáng thương, nhưng hầu như mỗi lần có nguy hiểm bọn họ đều là người tiên phong.

- Đại ca, nếu không...chúng ta cũng đi làm những râu ria này để vơ vét thêm khoản thu nhập?

Lúc này, một dong binh hạ thấp thanh âm, có phần không xác định hướng về phía người thủ lĩnh hỏi.

- Nghĩ gì thế! Những tà môn ma đạo này, chuyện như vậy Lãnh Phong ta kiên quyết không làm, mấy người các đệ cũng đừng nghĩ nữa, nếu không ta sẽ là người đầu tiên không tha cho các người!

....

Ở cách bàn đó không xa, nghe thanh âm tức giận của đại hán và cuộc nói chuyện nho nhỏ của bọn họ. Vân Phi Vũ đã đoán ngay được Thiết Lang dong binh đoàn, ở phía sau khống chế là Tiêu gia – gia tộc lớn nhất tại thành Vân Châu sao, nghe mấy người lính đánh thuê này nói, có vẻ như nghề săn giết ma thú cũng là nghề buôn bán đốt tiền.

Thủ lĩnh của dong binh đoàn kia xem ra cũng là một người ngay thẳng, không có suy nghĩ sẽ làm những thành phần râu ria rồi đi cướp đoạt.

Lúc này, con mắt Vân Phi Vũ hơi chuyển động, hắn liếc nhìn xung quanh, sau đó bưng đĩa thức ăn được làm từ nguyên liệu là Ngũ Sắc Cẩm Kê đến bàn bên cạnh. Sau đó quay về phía bàn của mấy người dong binh nói:

- Các vị đại ca, vừa nhìn thấy các vị tiểu đệ đã biết được các vị chính là những người anh hùng chuyên đi săn giết ma thú. Từ nhỏ đến lớn, tiểu đệ vô cùng sùng bái những người như các vị đại ca đây, hay là chúng ta cùng ngồi một bàn, tiểu đệ muốn nghe các vị đại ca kể chuyện săn giết ma thú, được không?

Mấy người dong binh đang nói chuyện bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên cười rạng rỡ đứng ở bên cạnh, trên tay còn bưng đĩa thức ăn.

Bọn họ chỉ cần vừa nhìn đã đoán được đĩa thức ăn kia được làm từ Ngũ Sắc Cẩm Kê, vì vậy nhiệt tình mời thiếu niên ngồi xuống.

- Ha ha, tiểu huynh đệ biết những chuyện máu tanh như vậy cũng không ổn, nhưng mà các đại ca đây chuyện sinh tử đúng là nhiều không kể xiết...

Một vị đại hán trong số đó hướng về phía Vân Phi Vũ kiêu hãnh nói.

Tiếp theo, Vân Phi Vũ ‘hào phóng’ rót rượu và gọi thêm thức ăn, hơn nữa hắn cũng khá tin tưởng vào lời nói của những người lính đánh thuê này, chỉ sau một lúc thức ăn đã bị đánh chén không còn một mảnh. Mấy người dong binh này thuộc về loại hào phóng, sau khi ăn thức ăn làm từ Ngũ Sắc Cẩm Kê của Vân Phi Vũ liền gọi hắn là Vân lão đệ.

Sau một hồi trò chuyện, rốt cuộc mấy người dong binh này cũng chuyển sang chủ đề dược liệu tăng giá.

- Các vị đại ca, vừa nghe các người muốn lên núi săn thú, nhưng lại thiếu tiền mua thuốc. Không bằng như vậy, trên người tiểu đệ còn một ít tiền, vừa hay cho các vị đại ca mượn cũng không sao cả. Như vậy thì các vị đại ca sẽ có dược liệu và vũ khí để vào núi săn thú rồi, biết đâu còn săn được ma thú cao cấp đó chứ!

Vừa nói, Vân Phi Vũ vừa từ trong túi áo móc ra mười kim tệ, ánh mắt chân thành nhìn về phía dong binh đoàn.

Thủ lĩnh kia sau khi nghe thấy lời nói của Vân Phi Vũ lại nhìn thấy mười kim tệ trong tay hắn, ánh mắt lóe lên sự vui sướng nhưng rất nhanh đè xuống, ngược lại thần sắc có phần do dự nói:

- Chuyện này... E rằng không hay lắm, ta và đệ bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau!

Vân Phi Vũ đem vẻ mặt của thủ lĩnh kia thu hết vào đáy mắt, thấy đối phương vui sướng nhưng không tham lam, hắn cũng cảm thấy yên lòng.

Lúc này, Vân Phi Vũ vẻ mặt ngay thẳng tha thiết, thậm chí còn làm ra bộ dáng nếu ngươi không lấy ta sẽ không thèm để ý tới ngươi, đáp:

- Lãnh đại ca, huynh nói gì vậy, tiểu đệ là thật tâm muốn kết giao với các huynh, chẳng lẽ các huynh xem thường tiểu đệ?

Nghe thấy Vân Phi Vũ nói câu này, khuôn mặt của vị đại hán họ Lãnh lập tức nở nụ cười, nói:

- Vân lão đệ nói gì vậy, đã như thế, đại ca đây đành xấu hổ nhận, cảm ơn đệ.

Mắt thấy tiền của mình sắp chuyển sang Lãnh Phong, trái tim hắn nhỏ ra máu, nhưng ngoài mặt lại không dám để lộ gì, mà cực kỳ hài lòng trả lời:

- Thế mới đúng chứ!

Tiếp đó mấy người tiếp tục cạn ly, sau khi cơm nước no nê, Vân Phi Vũ và dong binh đoàn ôm quyền cáo biệt.

- Vân lão đệ, sau bảy ngày, chúng ta lại tiếp tục đến chỗ này. Đệ yên tâm, có tiền của lão đệ rồi, lần này dược phẩm và trang bị vũ khí của chúng ta sẽ không thiếu thốn, không phải ca khoe khoang, nhưng với thực lực của chúng ta thì nhất định sẽ kiếm được một khoản lớn, đến lúc đó nhất định sẽ trả tiền lại cho đệ. Hôm nay nợ ân tình của đệ, nếu có ngày sau, đại ca sẽ hoàn lại gấp mười cho đệ.

Nói tới đây, Lãnh Phong ngừng lại một chút nhưng vẫn không quên dặn dò:

- Đúng rồi, ở thị trường giao dịch này không giống như trong thành Vân Châu, lão đệ có của cải gì không nên để lộ ra ngoài, như vậy mới không hấp dẫn tầm mắt của kẻ xấu.

Nói xong không lưu lại nữa, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng của họ.

Nhìn bóng lưng đoàn người đi xa, trong lòng Vân Phi Vũ cười đến nở hoa.

Thực sự là cuộc sống như trò đùa, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào hành động của bản thân_thử xem hệ thống sẽ thế nào!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 28
Lượt đọc 857

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.