Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Vũ khí cấp thấp, không đáng thẩm định!”

Phiên bản Dịch · 1917 chữ

Dịch và Biên: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Trong đám người này, chợt có người bắt đầu ồn ào, muốn đi gặp Vân Phi Vũ.

Mà lúc này Vân Phi Vũ lại đang đứng chung một chỗ với Tô Tâm Nhu, hắn đánh giá tình huống xung quanh, quả thật hắn đúng là không nghĩ tới, danh tiếng của Đoán Tạo đại sư lại lớn như thế, không thể ngờ được có nhiều người tới cổ vũ như vậy.

- Ha ha, thì ra là Tâm Nhu cô nương, đã hai ngày không gặp, Tiêu mỗ rất nhớ mong nàng a.

Ngay lúc Vân Phi Vũ vẫn còn đang ngắm khung cảnh xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc, quay đầu lại, quả nhiên không ai khác chính là Tiêu Chiến.

Nhìn thêm phía sau, hắn thấy bên cạnh Tiêu Chiến còn thêm mấy người, thần sắc ai nấy đều kiêu căng, vừa nhìn cách ăn mặc cũng biết là những công tử thế gia rồi.

Vì thế trên mặt hắn nhất thời vui vẻ, mấy người này đều là người của thế gia quyền thế, như vậy khẳng định trên người bọn họ cũng sẽ đào được không ít đồ tốt, bây giờ mình đã là Luyện Khí cảnh cấp năm rồi, như vậy chỉ dong binh thôi chắc chắn sẽ không thỏa mãn được nhu cầu của mình, nói không chừng có thể cho những tên trước mặt mượn tiền.

Vừa nghĩ tới có thể từ trên người của những công tử thế gia này đào được chỗ tốt, Vân Phi Vũ lập tức tiến lên.

Hắn vốn có ý định bắt chuyện cùng với mấy tên này, nhưng ai mà nghĩ tới, những tên này nhìn cũng chưa thèm nhìn chính mình một cái, tất cả đều nhìn chằm chằm Tô Tâm Nhu.

- Tâm Nhu tiểu thư.

- Hân hạnh gặp mặt Tâm Nhu tiểu thư.

Vân Phi Vũ: ...

Mấy tên này mặc dù quần là áo lụa, thế nhưng đối với Tâm Nhu cô nương vẫn vô cùng lịch sự.

Mặc dù Tô Tâm Nhu không thích mấy tên này, thế nhưng dù sao thế lực sau lưng của những người này cũng không nên đắc tội, cho nên nàng cũng khom lưng thi lễ một cái rồi thấp giọng nói:

- Gặp qua mấy vị công tử.

Mấy tên kia thấy Tâm Nhu cô nương mở miệng nói chuyện, nhất thời trở nên hưng phấn vui vẻ.

Vân Phi Vũ cũng có phần lúng túng, bản thân mình ý cười đầy mặt mà người ta không thèm để ý đến chính mình...

Nhưng may sao Tiêu Chiến lại nhìn thấy Vân Phi Vũ, sau đó mở miệng cười lạnh nói:

- Không thể tin được, Vân công tử của tiền trang Vân gia cũng tới đây tham gia náo nhiệt nha.

Mà lúc này mấy tên kia cũng miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía Vân Phi Vũ.

- Hừ!

- Hừm...

Bất quá nét mặt của họ, thà không nhìn còn hơn.

Vốn là Tiêu Chiến vẫn còn hơi sợ hãi Vân Phi Vũ, thế nhưng bây giờ xung quanh đây đều là phe của hắn, cho nên trong lòng cũng có chút lâng lâng (nhẹ nhõm), không nhịn được nói lời châm chọc (nói mát):

- Vân thiếu gia bây giờ mới tới tham gia Đại hội Đoàn Tạo sao, không phải là muốn tìm một thanh kiếm tốt chứ?

- Ha ha, nghe nói vị đại sư này có tay nghề đoán tạo rất cao, cho nên ta dĩ nhiên cũng đến nhìn một chút.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay hắn không tự chủ được sờ lên Lôi Minh Kiếm.

Mặc dù hắn biết Lôi Minh Kiếm của mình không được tính là bảo kiếm, thế nhưng cũng là thứ hiếm có, rất thích hợp cho mình dùng vào thời điểm này, hơn nữa mục đích hôm nay đến đây của hắn là cho mọi người vay tiền.

Nhưng mà hiện tại bên cạnh có thêm mấy tên ranh này, chắc chắn sẽ không biết được suy nghĩ trong lòng của Vân Phi Vũ, bọn hắn chỉ nhìn thấy Vân Phi Vũ theo bản năng sờ lên bội kiếm của mình, lại nhìn thanh kiếm kia, bên ngoài đen bóng đơn giản, ngay cả một cái bao kiếm cũng không có, trong lòng hết sức khinh thường.

Còn tưởng rằng hắn đối với bội kiếm không bỏ ra nổi, thì ra là cố ý che giấu.

Trước đây Tiêu Chiến nói rằng người này thân thủ bất phàm, nhưng bây giờ xem ra không có chỗ nào hơn người, tức thì, đại công tử Thẩm gia hướng về phía Vân Phi Vũ vừa cười vừa khinh thường nói:

- Đây hẳn là Vân thiếu gia một chiêu giết chết được yêu thủ Liên Khí cấp bốn chăng?

- Ai da, ta đây không dám nhận a, đó chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi.

Vân Phi Vũ dĩ nhiên nhìn ra được tên này coi thường bản thân mình, nhưng hiện tại hắn đang một lòng một dạ nghĩ nên làm cách nào để mấy tên này vay tiền mình, căn bản không thèm so đo với đối phương, vì thế hắn chỉ đơn giản cười ha ha trả lời.

- Hừ, ta biết ngay mà.

Đại công tử Thẩm gia nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Vân Phi Vũ, trong lòng cũng mất hứng, nhấc bội kiếm bên hông ra rồi cầm trên tay nghịch xoay xoay.

- Thật là! Thanh kiếm này của ta đó, chính là Thẩm gia ta phải tiêu hao một số tiền rất lớn mới mua được nó, đây chính là do vị Đoán Tạo Sư cao cấp như Hỏa Phong đại nhân giúp ta đo ni đónng giày, không biết bội kiếm của ngươi so với kiếm của ta, cao thấp ra sao ngươi cũng biết rồi đấy?

Vân Phi Vũ vừa nghe là biết đối phương đang khinh thường mình, bất quá nếu hắn ta biết thanh kiếm này của mình chứa thuộc tính Lôi Điện, có lẽ sẽ chết ngất đi, còn ở đấy khoe khoang thanh kiếm mình do Đoán Tạo Sư cao cấp rèn ra.

Chỉ là trong lòng hắn cũng rất hiếu kỳ, cho nên hắn tiến lên phía trước và muốn tỉ mỉ quan sát một phen.

- Hóa ra đây chính là do đại sư tự mình thủ bút, không biết Thẩm thiếu gia có thể cho ta xem qua được không?

- Hừ, bội kiếm của Thẩm công tử là để cho một tiểu dân như người muốn nhìn là nhìn được sao?

Đột nhiên một vị công tử đứng bên cạnh công tử Thẩm gia lên tiếng, đoán chừng là đang muốn nịnh bợ đối phương cho nên mới nói như vậy.

- Ha ha, không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, nếu Vân lão đệ muốn xem thì huynh đây cho người xem một chút.

Nói xong công tử Thẩm gia thảo bối kiếm xuống.

Vân Phi Vũ nhận lấy, rồi nhanh chóng liên hệ với hệ thống và hỏi:

- Hệ thống, hệ thống, ngươi có thẩm định được thanh kiếm này không?

Vân Phi Vũ không thể nhìn ra tốt xấu trên thanh kiếm này, nếu như bên cạnh hắn không có người, thì đảm bảo hắn đã đem Lôi Minh Kiếm của mình ra chém thử vào thanh kiếm này rồi, nhưng mà nơi đây lại có nhiều người như vậy, nhỡ đâu hắn thật sự đem bội kiếm của người ta chém đứt, như vậy chẳng phải sẽ gây thù chuốc oán sao.

- Vũ khí cấp thấp, không đáng để thẩm định!

Ngay khi Vân Phi Vũ vẫn còn đang hiếu kì, thì chợt nghe hệ thống nói như vậy, nhất thời khiến hắn sửng sốt. Mợ nhà nó! cái này không phải là do Đoán Tạo đại sư rèn ra sao, vậy mà hệ thống lại nói đây chỉ là vũ khí cấp thấp.

Nhưng hệ thống đã khẳng định như vậy, Vân Phi Vũ cũng không còn hy vọng gì đối với Đoán Tạo đại sư này, năng lực của hệ thống hắn hiểu rất rõ ràng, mặc dù chưa thẩm định nhưng hệ thống đã nói như vậy thì chắc chắn đây chỉ là vũ khí cấp thấp.

Vì thế, mọi người chỉ thấy Vân Phi Vũ cầm lấy bội kiếm của công tử Thẩm gia một lúc, thưởng thức một tẹo sau đó nhanh ném lại cho công tử Thẩm gia.

- Đã xong, nhìn cũng không tệ lắm.

Cái gì? Không tệ lắm? Mọi người lập tức kinh ngạc sau đó tất cả cười phá lên. Nhà quê vẫn mãi chỉ là nhà quê, vừa rồi thấy Vân Phi Vũ muốn xem thanh kiếm này, mọi người còn tưởng hắn hiểu biết chút ít, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trả lại cho Thẩm công tử.

Trong lòng Thẩm công tử cũng khinh bỉ không thôi, bất quá rất nhanh lại có một loại cảm giác ưu việt, bội kiếm của mình há lại để cho một tên nhà quê như Vân Phi Vũ xem hiểu được sao?

- Ha ha, lão đệ, không nhìn ra manh mối cũng không sao! Dù sao thanh kiếm này cũng là do Đoán Tạo đại sự tự mình rèn, cũng khiến cho Thẩm gia ta bỏ ra không ít khoảng thạch cực phẩm, ta còn chưa thể hiểu hết tinh túy trong thanh kiếm này, thì đệ cũng cứ từ từ!

Nghe thấy công tử Thẩm gia lời nói mang ý tứ khinh thường, Vân Phi Vũ nhướng mày, nói rằng:

- Cũng không phải là không hiểu, ta nên nói như thế nào nhỉ, thanh kiếm này cũng chỉ tạm được mà thôi.

"Ha ha ha…” Mọi người xung quanh không thể nào nhịn cười được nữa, ngay cả Tâm Nhu tiểu thư cũng nhìn Vân Phi Vũ bằng ánh mắt khó hiểu, người này sao vẫn còn ngang ngược kiêu ngạo như vậy, Hỏa Phong đại nhân là Đoán Tạo Sư cao cấp nổi danh tại thành Vân Châu, mà Vân Phi Vũ lại đánh giá vũ khí do đại sư rèn ra là tạm được.

Bọn họ sẽ không bao giờ biết, nói tạm được là do Vân Phi Vũ vẫn còn nể mặt. Thanh kiếm này thoạt nhìn không tệ, thế nhưng hắn cảm giác thanh kiếm này cũng giống như Hàn Thiết Kiếm do hắn tự đoán tạo ra, thậm chí còn lâu mới bằng Lôi Minh Kiếm, hắn không khỏi cảm thấy hôm nay thật lãng phí thời gian thà ở nhà ngủ nướng, cũng có phần hối hận khi đến Đại hội Đoán Tạo này.

Thế nhưng dù sao cũng đến rồi, Vân Phi Vũ cũng không nói gì thêm, quan sát mọi thứ xung quanh một lần nữa, tìm những người có thể cho họ vay tiền...

Mọi người thấy cười nhạo Vân Phi Vũ không đem đến tác dụng gì, trong lòng khinh bỉ cho nên không thèm để ý tới hắn nữa.

Họ lại bắt đầu vây quanh Tâm Nhu cô nương, một lúc lâu sau mới bắt đầu đọ sức.

Vân Phi Vũ vô cùng mừng rỡ thanh nhàn, nắm Lôi Minh Kiếm trên tay cộng với phối hợp từ trường sam màu xanh hôm nay mặc, hắn bắt đầu đi dạo loanh quanh trong sân.

Cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 27
Lượt đọc 556

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.