Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Tô Tâm Nhu?”

Phiên bản Dịch · 1672 chữ

Dịch và Biên: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Tiếp đó Vân Phi Vũ đi tới một khu thương nghiệp ở lân cận tiền trang Vân gia, rồi trực tiếp đi vào một cửa hàng bán vũ khí.

- A, Vân thiếu gia, ngài có nhu cầu gì sao?

Vì chỉ cách nhau một con đường cho nên tiểu nhị ở cửa hàng này tất nhiên là nhận biết Vân Phi Vũ, chỉ là hắn ta có phần ngạc nhiên, Vân thiếu gia từ trước đến giờ vẫn luôn du thủ du thực (chơi bời lêu lỏng), lần cuối cùng mua nhẫn không gian ở đây cũng là vào năm ngoái.

Vân Phi Vũ âm thầm đánh giá kiểu cách bài trí vũ khí của cửa hàng, hắn không quan tâm tiểu nhị đang đến gần mà nói luôn:

- Gọi ông chủ của ngươi đến đây!

Tiểu nhị có phần do dự, bởi dù sao Vân Phi Vũ cũng là phú nhị đại, nếu bình thường vũ khí được Vân Phi Vũ có lẽ cũng không tầm thường, thế nhưng nếu gọi ông chủ đến, hắn sợ rằng mình sẽ bị ăn mắng.

Chỉ là một thế hệ phú nhị đại tình cờ đến cửa hàng vũ khí, đã muốn gọi ông chủ ra tiếp đón, có vẻ như coi mình lớn lắm, ông chủ luôn rất bận rộn, nếu việc gì cũng phải ra mặt thì còn cần tiểu nhị như hắn làm gì.

Có điều, Vân Phi Vũ cũng nhìn ra được tiểu nhị đang rất khó xử nên cười nói:

- Ngươi không cần phải lo lắng, lần này ta tới đây muốn mua ít đồ, cần có người giải thích, cho nên ngươi cứ gọi ông chủ của ngươi ra đây đi.

Tiểu nhị nghe thấy vậy, cũng thả lỏng người, dù sao thì Vân Phi Vũ cũng là con trai của ông chủ tiền trang với quy mô khá, không cần phải đến đây làm trò cười, huống hồ tuy trước đây hay nghe Vân thiếu gia làm một số việc không đàng hoàng, thế nhưng cũng không làm ra việc nào quá khác người, trái lại còn có người nói nhân phẩm của Vân thiếu gia vẫn khá tốt.

Rất nhanh, ông chủ của cửa hàng vũ khí bị gọi đến, sau khi nhìn thấy Vân Phi Vũ, trên mặt ông hiện lên một nụ cười tiêu chuẩn và nói:

- Ha ha, không ngờ lại là thế chất, cháu đến đây mà không thông báo cho bá một tiếng.

Thật kỳ quái, tại sao ông chủ cửa hàng vũ khí lại khách khí với hắn như vậy hơn nữa còn khách khí một cách thái quá. Kỳ thật, Vân Phi Vũ có chỗ không biết, chuyện hôm qua và sáng sớm hôm nay của hắn đã sớm bị truyền đi, tuy rằng không phải việc đại sự gì, thế nhưng cửa hàng vũ khí gần với tiền trang Vân gia, đối với chuyện của Vân Phi Vũ biết rất rõ ràng, cho nên bây giờ trên mặt ông mới treo một nụ cười thật tươi.

Vân Phi Vũ lại không nghĩ nhiều như vậy, đối phương đã khách khí như vậy hắn cũng chắp tay đáp lại:

- Thế bá, hôm nay cháu đến cần một ít đồ, không biết...

- Có, có, không biết thế chất cần thứ gì đây?

Vân Phi Vũ còn chưa nói hết, đã bị ông chủ cửa hàng cắt lời sau đó còn quay sang tiểu nhị và nói:

- Nhanh đi lấy giấy bút đến đây.

Vân Phi Vũ thấy tác phong của ông chủ này thật nhanh, trong lòng vô cùng mừng rỡ, vì thế hắn nhàn nhã ngồi một bên uống trà một bên chờ đợi tiểu nhị đem giấy bút đến.

Nhìn thấy giấy bút đã được tiểu nhị đem đến, Vân Phi Vũ thả chén trà trong tay xuống, sau đó cầm bút lên viết.

Đối với tài lực của cửa hàng này, Vân Phi Vũ vẫn hiểu biết một hai, cái gì có, cái gì không có, vì thế chỉ trong chốc lát, hắn đã viết đầy đủ những thứ mình cần lên giấy.

Sau khi viết xong, hắn chuyển tờ giấy vào tay ông chủ, ông ấy nhanh tay nhận lấy, nhìn sơ qua có vài thứ khiến cho lòng ông vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thật kĩ ông bắt đầu cười khổ.

- Thế chất, chuyện này...

- Thế bá, có chuyện gì sao?

Vân Phi Vũ cười hỏi.

Trước tiên ông chủ cửa hàng quan sát thật kĩ Vân Phi Vũ, xác định hắn thật sự không phải đến phá quán rồi mới yên tâm trả lời:

- Những gì thế chất viết, đều là những món hàng cao cấp, ngoại trừ có ba thứ đã có sẵn trong cửa hàng của bá, còn những thứ khác, chúng ta chưa từng bán qua.

Vân Phi Vũ cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi:

- Vậy bá đem hết ra cho cháu đi, cháu lấy tất.

Ông chủ cửa hàng vũ khí thấy Vân Phi Vũ dễ nói chuyện như vậy, tinh thần lập tức dâng cao, sau đó nói:

- Nhẫn trữ vật cao cấp có một cái, Ngưng Huyết Tán cực phẩm có năm bình, quặng Hàn Thiết cực phẩm có một khối.

Đọc xong những thứ này, ông tiếp tục nói:

- Thế chất, không dối gạt cháu, trong cửa hàng của bá chỉ còn đúng ba loại này, hơn nữa Ngưng Huyết Tán cực phẩm bá còn cất giấu một phần. Nếu như cháu muốn, bá sẽ bảo người bọc lại, giảm 20% cho cháu, còn những thứ khác bá lực bất tòng tâm, khó mà giảm giá.

- Vâng được, vậy tổng cộng hết bao nhiêu ạ?

Vân Phi Vũ cũng không muốn dông dài, nhanh chóng hỏi giá cả.

Ông chủ cửa hàng thấy Vân Phi Vũ thoải mái như vậy, lập tức liền tính:

- Nhẫn trữ vật cao cấp, giá thị trường là 200 kim tệ một cái; năm bình Ngưng Huyết Tán cực phẩm có giá 50 kim tệ; quặng Hàn Thiết cực phẩm giá gốc là 80 kim tệ, có điều quặng mỏ này được khai thác từ nơi sinh ra của vợ bá, hơn nữa bá với cha của cháu là chỗ quen biết, vì thế giảm cho cháu còn 50 kim tệ.

- Như vậy tổng cộng là 300 kim tệ, sau khi giảm 20% chỉ còn 240 kim tệ, đúng vậy không, thế bá?

Vân Phi Vũ vừa nói, tay vừa lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy.

Sau đó hắn cầm bút lên và viết rồi đưa cho ông chủ.

- Đây là ngân phiếu của Vân gia nhà cháu, phía trên đã được điền giá cả, bá sai người đi đến đó lấy được không bởi vì hiện tại trong người cháu không đủ tiền.

- Không cần lo lắng, không cần lo lắng, người đâu mau gói đồ thật đẹp rồi đưa cho Vân thiếu gia.

Ông chủ cửa hàng vũ khí cực kỳ khách khí, một bên cầm lấy tờ ngân phiếu, một bên dặn dò tiểu nhị gói đồ thật đẹp.

Rất nhanh, Vân Phi Vũ cầm theo đống đồ đã được gói kĩ càng rồi đi ra cửa hàng vũ khí.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã trở về tiểu viện của mình, Vân Phi Vũ lôi nhẫn trữ vật từ trong túi ra, sau đó cầm bình Ngưng Huyết Tán cực phẩm và Hàn Thiết cực phẩm bỏ vào bên trong nhẫn trữ vật.

Mà cũng giờ khắc này tại cửa hàng tiền trang của Vân gia, một gia đinh của cửa hàng vũ khí cầm trên tay ngân phiếu đứng trước cửa, cùng với người của tiền trang đổi lấy kim tệ.

Lão quản gia nhìn thấy thiếu gia nhà mình lại tiêu phí gì đó, cũng không dám sơ suất, nhanh chóng đưa kim tệ cho tên gia đinh kia, rồi cầm lấy tờ ngân phiếu và đi vào trong nội viện.

- Lão gia, lão gia!

Lão quản gia vội vã đi vào gian phòng của Vân lão gia, giờ phút này Vân lão gia đang nằm trên ghế thái sư chợp mắt, bên cạnh còn có hai thị nữ đấm lưng, nhìn thấy vẻ mặt lão quản gia hốt hoảng đi vào khiến cho tâm trạng ông bị phá hỏng.

- Có việc gì mà vội vàng! Trời sắp sập hay sao hả?

Bình thường lão quản gia luôn là người thận trọng, cũng không biết hôm nay uống nhầm thuốc gì mà lại hốt hoảng như vậy.

- Lão gia, ngài xem.

Lão quản gia đưa tờ ngân phiếu cho Vân lão gia.

- 300 kim tệ? Tên nhóc này mua những thứ này làm gì?

Vân lão gia có phần ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đầu ông nhanh lóe ra những sự tình xảy ra trên người con trai trong mấy ngày nay, trầm tư trong chốc lát sau đó ông để tờ ngân phiếu này lên đầu giường.

Vẻ mặt lão quản gia mù mịt, vừa định lên tiếng, lại nghe thấy Vân lão gia nói:

- Đi ra ngoài đi, chuyện này ta biết rồi.

- A...Vâng!

Lão quản gia lên tiếng, cũng không biết nói gì thêm, nhanh chóng rời khỏi gian phòng của Vân lão gia.

Sau khi quản gia rời khỏi, Vân lão gia vừa nằm cắn hạt dưa vừa không nhịn được cười, trong miệng thì khẽ cười nói:

- Tên nhóc này...

Bận rộn cả ngày hôm nay đã khiến cho Vân Phi Vũ kiệt sức, vừa đặt mình xuống giường đã nhanh chóng ngủ say.

Đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn đang ngủ thì bị những tiếng động ồn ào náo nhiệt bên ngoài đánh thức.

Hắn đi ra bên ngoài nhìn, thì thấy ở bên trong chính viện của tiền trang Vân gia bất ngờ xuất hiện một bóng người quen thuộc khiến cho hắn giật mình.

“Tô Tâm Nhu?”

......................

Cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 25
Lượt đọc 447

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.