Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong ba ở thị trường

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Dịch: Tĩnh

- Thật hay giả? Ngươi có thể không đáp trả?

Rõ ràng là Trù Thần không tin, tuy rằng nhận thức Vân Phi Vũ không được lâu, thế nhưng liếc mắt cũng có thể nhìn ra tính nết của tiểu tử này, tuyệt đối không phải hạng người chịu thua thiệt.

Trù Thần đáp xuống bên cạnh Vân Phi Vũ, nhìn Lý Uy ở phía trước rồi lại nhìn nhìn Lý Thành, suy nghĩ một phen cũng biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

- Trù Thần đại nhân quang lâm ở miếu nhỏ này, khiến cho tiểu nhân thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), không biết lần này ngài cần nguyên liệu gì! Tiểu nhân sẽ nhanh chóng cho người cầm đến, làm phiền ngài đại giá, thật khiến tiểu nhân thụ sủng nhược kinh!

Trên mặt Lý Uy đầy vẻ tươi cười, ăn nói khép lép chào đón Trù Thần.'

Nào còn tồn tại vẻ phách lối vừa rồi, ngay cả Lý Thành cũng ở một bên cười khổ, căn bản không dám nói nhiều.

- Sắp tới đại thọ của Dung gia chủ, ta tới đặt một ít nguyên liệu nấu ăn tươi sạch, nhìn thấy người quen thì tới đây nhìn trộm một chút, Vân tiểu tử, có gặp chuyện gì phiền phức không?

Trù Thần hơi liếc nhìn Lý Uy rồi lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người Vân Phi Vũ, một tên côn đồ ở thị trường, còn chưa có tư cách để hắn coi trọng.

- Không có việc gì, một chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi!

Vân Phi Vũ bĩu môi, trả lời có lệ.

Nhưng mà Lý Uy lại tràn đầy cảm kích nhìn Vân Phi Vũ, bây giờ không có nghĩ tới, Vân Phi Vũ không chỉ không cáo trạng mà còn giúp mình che giấu đi, sau đó hắn ta nhanh chóng nói:

- Hiểu lầm nhỏ, hiểu lầm nhỏ, ta và Vân công tử không đánh nhau thì không quen biết, Trù Thần đại nhân cần nguyên liệu nấu ăn gì thì cứ tự nhiên chọn, tiểu nhân cam đoan đều là tươi mới nhất!

- Như vậy thì tốt, Vân tiểu tử, ta đi làm việc trước, có chuyện gì thì ngươi trực tiếp tới Triều Phượng tửu lâu, à, hôm nay nhất định phải làm con Khiếu Hoa Kê kia, lúc nào Băng lão cũng lẩm bẩm đấy, mau lên, ta đi đây!

Vừa nói xong thì Trù Thần đẩy đoàn người rồi rời khỏi nơi này.

- Đã biết rồi thì chuẩn bị nguyên liệu nhanh!

Vân Phi Vũ lớn tiếng nói, không khách khí chút nào.

Hai câu đơn giản khiến cho trên mặt Lý Uy xuất hiện vẻ sợ hãi, lại nhìn vẻ mặt không sao cả của Vân Phi Vũ, nhìn nhìn mặt nhăn nhó của Lý Thành, đây là tình huống gì chứ.

Lý Uy bắt đầu hơi hoang mang, dựa theo Lý Thành mà nói thì không phải Vân Phi Vũ đối đầu với Trù Thần sao? Tại sao tình huống hiện tại lại thế này, dường như Trù Thần đang muốn cầu cạnh Vân Phi Vũ thì đúng hơn.

Điều này khiến cho mặt của Lý Uy xuất hiện một tầng mồ hôi, dựa theo tình hình này, xem ra chính bản thân mình vừa đụng phải một nhân vật không tầm thường!

- Vân... Vân huynh đệ, ta...

Lý Uy lắp bắp, không biết nên nói cái gì.

- Uy ca, có lời gì thì nói thẳng?

Vân Phi Vũ nhàn nhạt tiếp lời, nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lý Uy thì không khỏi hơi buồn cười.

Những người này chính là ỷ thế ức hiếp người, cho rằng có thể khi dễ một ít bình dân bách tính thì ai cũng dánh trêu chọc, nếu không phải Trù Thần xuất hiện thì chuyện hôm nay không chỉ có như thế.

- Ha ha, Vân lão đệ, chúng ta là người một nhà mà không biết là người một nhà, chuyện vừa rồi đã đắc tội, hy vọng huynh đệ không oán trách!

Lý Uy thương lượng.

- Uy ca không cần để ý vì một ít tiểu nhân mà gây xích mích, chỉ cần đem sự tình nói rõ ràng là được rồi, ngươi nói có đúng hay không!

Vân Phi Vũ vừa nói chuyện, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Lý Thành, ý tứ trong đó rất rõ ràng, tên tiểu nhân ý chỉ là Lý Thành.

- Người đâu, nhanh cắt đứt một chân Lý Thành, đập hắn nằm im một chỗ cho ta, dám gây chia rẽ quan hệ giữa ta và Vân lão đệ, đuổi hắn ra ngoài vĩnh viễn không được bước chân vào thị trường!

Ý lời nói của Vân Phi Vũ, hắn đương nhiên nghe rõ, suy nghĩ ngọn nguồn mọi chuyện thật ra đúng là do Lý Thành, nếu không phải hắn xúi giục thì tại sao mình lại vô duyên vô cớ chọc phải nhất tôn đại thân, hơi không cẩn thận thôi, thiếu chút nữa ngay cả anh rể hắn cũng thể bảo vệ được hắn.

- Uy ca... Tha mạng a, xem trên tình nghĩa nhiều năm của chúng ta, tha cho ta đi!

Nghe xong lời Lý Uy nói, vẻ mặt Lý Thành sợ hãi, trong nháy mắt nước mắt chảy ra, lớn tiếng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, gương mặt đầy vẻ hối hận.

- Cút, về sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi!

Lý Uy một cước đá văng hắn ta.

Lý Thành lăn lông lốc, nước mắt nước mũi đầm đìa, không một chút hình tượng nào mà gào khóc, nhìn thấy Lý Uy không để ý đến hắn nữa, hắn nhào đến bên người Vân Phi Vũ, lớn tiếng cầu xin tha thứ:

- Vân ca, Vân đại gia... Tha mạng a, mau cứu tiểu nhân, tiểu nhân có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân đi!

Vân Phi Vũ hừ lạnh nhìn Lý Thành, mặc dù đối với loại người như vậy hắn rất không vừa mắt, nhưng mình vừa mới tới thành Thự Dương, cũng không muốn làm lớn chuyện, liền nói với Lý Uy:

- Uy ca, nếu như hắn biết lỗi rồi thì tạm bỏ qua cho hắn!

- Hừ, Lý Thành còn không mau cảm tại đại nhân đại lượng của Vân lão đệ, ngày hôm nay ta tạm tha cho ngươi!

Lý Uy hướng về phía Lý Thành quát lớn, sau đó khuông mặt lạ đầy vẻ tươi cười nhìn Vân Phi Vũ, dọn đường phía sau, rồi nói:

- Đến đây, mời Vân huynh đệ vào bên trong ngồi mát!

- Tạ ơn Uy ca, tạ ơn Vân ca, tiểu nhân cút ngay!

Trên mặt Lý Thành đầy vẻ mừng rỡ, nước mắt nước mũi còn chưa kịp lau sạch, liền lăn một vòng chạy trốn.

Mà Vân Phi Vu nghe xong lời Lý Uy cũng không động, thỉnh thoảng nhìn mấy người Đổng Đại, chắp tay đứng ở nơi đó.

- Mấy người các ngươi còn không mau đến xin lỗi mấy huynh đệ này, Vân huynh đệ, phí thương tổn ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đem các huynh đệ bố trí ổn thỏa, mươi đệ vào bên trong, ngày hôm nay ta làm chủ, bồi tội với Vân huynh đệ!

Lý Uy cũng là một kẻ khôn ngoan, nhìn thấy biểu cảm của Vân Phi Vũ, thì cũng biết hắn đang nghĩ gì, sau đó nhanh chóng phân phó một tiếng.

Vân Phi Vũ nghe xong lời này, trong lòng hơi thỏa mãn, sau đó đi theo vào bên trong một cái tiểu viện.

Thời điểm Vân Phi Vũ vừa mới bước chân vào trong, ngươi đang vây xem tại đây, vốn bảo trì trạng thái an tĩnh trong nháy mắt bạo tạc.

- Oa, người vừa mới tới kia là Trù Thần sao, thực sự quá tuấn tú đi, lại còn mạnh mẽ, cứ như vậy mà chặn hết tất cả công kích, nếu ta là nữ giới, ta nhất định phải gả cho ngài ấy!

- Chỉ bằng cái dáng vẻ xấu xí này của ngươi, dù có biến thành nữ nhân thì cũng không có người muốn ngươi, cho nên bớt ảo tưởng đi! Nhưng mà tiểu tử tên Vân Phi Vũ kia, còn trẻ như vậy mà có thể làm quen được với Trù Thần, đúng là tuổi trẻ tài cao!

- Sao ta chưa từng nghe thấy người tên Vân Phi Vũ vậy, là thiếu gia nhà ai a, nhà ta còn có một khuê nữ như hoa như ngọc, nhất định phải giới thiệu làm quen với hắn, làm tiểu thiếp cũng được!

- ...

Vân Phi Vũ đã đi vào, cho nên hiển nhiên không nghe thấy lời của quần chúng, coi như hắn nghe thấy thì đoán chừng cũng chỉ cười ha ha, khuê nữ có đẹp đến đâu thì cũng không đạt đến trình độ hại nước hại dân như Tô Tâm Nhu và Uyển Bích.

- Vân lão đệ, chúng ta coi như là không đánh nhau thì không quen biết, một chén rượu này, ta tạ lỗi với đệ!

- Đâu có đâu có, là tiểu đệ của ta không hiểu chuyện, đắc tội rồi, sau chén rượu này, chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa (dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp) được không!

Vân Phi Vũ cùng Lý Uy song song nâng chén, đều hy vọng chuyện này có thể triệt để trở thành quá khứ.

Lời Nhắn Chương 132
Thanks
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.