Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Vậy ngươi đến là muốn làm lão bà của ta sao?”

Phiên bản Dịch · 1465 chữ

Dịch: Tĩnh Tĩnh

- Hô...

Vân Phi Vũ hít sâu một cái, từ từ mở mắt, nhìn đồ trang trí quen thuộc xung quanh, cảm giác như nằm mộng.

- Không phải ta ở trên cổng thành? Làm sao về nhà?

Vân Phi Vũ nỉ non hai câu, trên mặt hơi nghi hoặc một chút.

Tại trước thời điểm hắn hôn mê, hắn chỉ cảm thấy có một nam nhân mập mạp thay hắn chặn công kích, cái bóng lưng kia rất là ấm áp, bây giờ nhớ lại, khóe mắt Vân Phi Vũ còn cảm giác hơi ướt át, hắn biết, người đó là cha của hắn.

Dưới tình huống như vậy, muôn người mắng mỏ, cha hắn vẫn như cũ đứng chắn ở trước người của hắn.

- Thiếu gia, ngài đã tỉnh sao?

Vừa hay Tiểu Thanh đẩy cửa tiến đến, nhìn thấy Vân Phi Vũ mở mắt, gương mặt vui sướng.

- Tiểu Thanh, cha ta đâu? Ông vẫn ổn chứ?

Vân Phi Vũ đứng lên, trên mặt lo lắng hỏi, ở trong ấn tượng của hắn, cha tuy là một tu luyện giả, thế nhưng cũng không thuộc về loại người rất mạnh mẽ, nếu đối mặt với Linh Động cửu giai, Vân Phi Vũ không tin ông có thể không chút hao tổn nào mà mang hắn đi.

- Lão gia vẫn tốt, lão gia ngài đang ở ngoài cửa tiếp đãi một ít khách nhân, lão gia nói nếu như ngài tỉnh thì để ngài đi ra ngoài một chuyến, có một số chuyện kinh doanh còn cần thiếu gia tự mình ký tên.

Tiểu Thanh như là nhớ đến điều gì, hưng phấn nói.

Vân Phi Vũ có phần mạc danh kì diệu (ù ù cạc cạc), nhưng biết được cha không có chuyện gì thì cũng yên lòng, chậm rãi rời giường, tìm quần áo của chính mình, nhưng lại phát hiện, ở trước mặt mình có một đám lông nhung.

- Tử Tiêu thú?

Vân Phi Vũ nghi hoặc một chút, không phải Tử Tiêu thú phải bị cướp đi sao? Vì sao vẫn còn ở bên cạnh mình?

Tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng Vân Phi Vũ vẫn vừa ôm Tử Tiêu thú vừa bắt đầu mặc quần áo.

Sau khi mặc quần áo tử tế, vừa muốn đi ra ngoài, cũng đột nhiên phát hiện có một đôi mắt u oán đang nhìn mình.

Nhìn lại thì phát hiện cặp mắt màu tím của Tử Tiêu thú đang nhìn mình, trong mắt ướt át, ngực phập phồng, thật giống như tiểu hài tử sắp khóc thầm, cần có người đến an ủi.

Thấy bộ dáng như vậy của Tử Tiêu thú, sao Vân Phi Vũ lại có thể không rõ, bất đắc dĩ đem Tử Tiêu thú thả ở trước ngực mình, Tử Tiêu thú cũng rất quen thuộc vươn hai móng phủ lên trước ngực Vân Phi Vũ.

Một người một thú cứ như vậy đi ra khỏi phòng.

Vừa đến chỗ quầy hàng thì thấy bên ngoài người ra vào tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Mà ở trên quầy là từng đống khoản tiền giấy vay mượn, Vân Phi Vũ lấy một tấm đến, vừa nhìn trên mặt giấy có chữ ký của người mượn, lại nhìn độ dày của những tấm này, dkm, tuyệt đối vượt qua hai trăm tấm, thế nhưng không chỉ một đống.

- Cái này...

- Vân thiếu gia, ta muốn vay, đến cho ta vay đi! Ta chỉ muốn ngài ký tên, người khác không được.

- Ta cũng thế, Vân thiếu gia, ký tên cho ta đi!

- Ta, ta tới trước, thiếu gia ký tên cho ta!

...

Những lính đánh thuê phía ngoài này, vừa nhìn thấy Vân Phi Vũ đi tới, giống như là sắc lang nhìn thấy mỹ nữ, hai mắt đều phát sáng, Vân Phi Vũ sợ không dám đi tới, trực tiếp xoay người đi về phía nội viện.

"Trời, đám người kia điên rồi sao? Cố ý tới đập phá quán sao? Dự định vay tiền rồi không trả, đem tiền trang ta suy sụp chăng?" Một loạt vấn đề xuất hiện trong đầu Vân Phi Vũ, trực tiếp lại nhẹ nhàng, mặc dù cao hứng khi có người tới vay tiền, thế nhưng trong lòng Vân Phi Vũ vẫn hơi chột dạ.

Mình bây giờ, không phải là chuột qua đường (ví với bọn xấu đáng căm giận), người người kêu đánh sao? Nhưng nhìn biểu cảm của những người đó, tại sao dường như mình trở thành anh hùng, giống như ngôi sao có vô vàn fans đi theo muốn chữ ký ở địa cầu, thật là không thể hiểu nổi.

Vân Phi Vũ bình phục tâm tình thật tốt, bước vào đại sảnh, chuyện này hắn muốn hỏi cha mình một chút, dù sao ông mới là quan trọng nhất.

- Phi Vũ, tỉnh rồi à, vừa lúc có chuyện muốn tìm con.

Vân lão gia thấy Vân Phi Vũ tiến đến thì nói một câu.

- Cha, con đây là...

Vân Phi Vũ còn hơi thắc mắc, cũng muốn hỏi rốt cuộc ngày hôm qua chuyện gì đã xảy ra.

Vân lão gia trực tiếp khoát tay, đem lời Vân Phi Vũ muốn nói chặn lại, thân thể vừa chuyển, đem một người sau lưng hiển hiện ra.

Váy áo màu đỏ, đôi môi mọng nước, giống như là một tinh linh xuất hiện trước mắt Vân Phi Vũ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng, con mắt màu đen đầy vẻ ngọt ngào, tay chân mảnh nhỏ có chút không biết phải làm sao.

- Tâm Nhu!?

Nhìn thấy người này, trong lòng Vân Phi Vũ máy động, có phần không tin gọi ra tên.

Ngày hôm qua một màn Tô Tâm Nhu vì mình mà cầu tha thứ hắn còn nhớ rất rõ ràng, vốn trước đây chỉ là vì kinh doanh mà dây dưa, coi như là bằng hữu, cũng không đến loại tình trạng cầu xin sống chết.

- Phi Vũ, ngươi có khỏe không?

Tô Tâm Nhu nói một câu, thanh âm vẫn như cũ một mực ôn nhu.

- Ừ, tốt, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Vân Phi Vũ đáp.

- Ta...

- Đừng lằng nhằng, Tâm Nhu tới thì tới, còn phải có lý do à?

Nhìn Vân Phi Vũ nói nhảm, đầu tiên là Vân cha bất mãn, hướng về phía Vân Phi Vũ răn dạy một tiếng rồi lập tức đem ánh mắt đặt trên người Tô Tâm Nhu:

- Cô gái nhỏ, về sau không có việc gì thì cứ tới đây, ta hoan nghênh cháu, nếu tiểu tử này còn dám nói nhiều thì ta trực tiếp đánh hắn.

- Vâng, bá phụ!

Tô Tâm Nhu khẽ thi lễ, sắc mặt càng thêm đỏ, Vân Phi Vũ nhìn vào cũng hơi ngây người, khoát khoát tay, không hề xoắn xuýt, nhìn Tô Tâm Nhu thẹn thùng cũng không nói lại.

- Cô gái nhỏ, tất cả mọi chuyện, chính ngươi nói với Phi Vũ đi, lão già ta không ở đây nữa!

Vân lão gia vỗ vỗ cái bụng đầy thịt, rung đầu đi ra ngoài.

- Tâm Nhu...

- Chuyện ngày đó có chút biến cố, Vân bá bá không cho ta nói nhiều lời cho người, theo ý tứ của bá phụ thì phải dạy cho ngươi một bài học, khiến cho ngươi biết cái gì gọi là mạnh mới là Vua.

Tô Tâm Nhu biết Vân Phi Vũ muốn hỏi gì, thông minh như nàng nhanh chóng đem lời nói của Vân Phi Vũ cắt đứt, trực tiếp đem chuyện Vân Phi Vũ muốn hỏi vạch rõ giới hạn.

- Nhưng mà, ngươi bây giờ chính là anh hùng của thành Vân Châu, Tư Đồ Nhất Bá, còn có cả Tiêu Thiên, toàn bộ chuyện đều đã nói rõ ràng. Tử Tiêu thú chết, cùng với lập trường của ngươi, tỉ mỉ trong đó đều trả lại như cũ.

- Hiện tại danh dự của người, ha, sợ rằng đi trên đường cái cũng bị người kéo muốn làm con rể họ!

Tô Tâm Nhu nhìn vẻ mặt của Vân Phi Vũ, vừa nói chuyện vừa lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn, quả là đáng yêu.

Chuyện gì, nghe Tô Tâm Nhu giải thích khiến cho đại não của Vân Phi Vũ hơi chập mạch, kịch tình thay đổi quá nhanh làm cho hắn nhất thời không thích ứng được, ngày hôm qua bản thân mình còn bị vạn người chỉ trích, sao ngày hôm nay đã biến thành anh hùng rồi.

Một phen suy nghĩ cũng không tra ra được cái gì, nghiền ngẫm nhìn dáng vẻ của Tô Tâm Nhu, Vân Phi Vũ nhàn nhạt nói một câu:

- Ah? Vậy ngươi đến là muốn làm lão bà của ta sao?

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.