Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Ta sẽ cố gắng hết sức!"

Phiên bản Dịch · 1664 chữ

Dịch: Tĩnh

Vạn Kiếm Sơn, Độc Môn, dong binh đoàn Thiết Lang, be phe nhân mã vẫn đối lập như cũ, nhưng người dẫn đầu của ba phe thế lực đều liếc nhìn Vân Phi Vũ, có mùi vị uy hiếp nghiêm trọng, không che giấu chút nào.

Lúc này, một canh giờ đã qua được nửa, ba phe không có người nào dám tùy tiện xuất thủ.

Thời gian càng lúc càng được rút ngắn, trên mặt người dẫn đầu của ba phe thế lực đều hiện ra vẻ ngưng trọng.

- Hợp lại!

Tiêu Thiên cắn răng một cái, trực tiếp ôm quyền nhìn về phía trưởng lão Vạn Kiếm Sơn, nói:

- Tư Đồ trưởng lão, không biết ngài có dám mạo hiểm không?

- Ha ha, Tiêu đoàn trưởng cứ nói đùa, Tư Đồ Nhất Bá ta từ trước đến nay không sợ nguy hiểm, có lời gì thì Tiêu đoàn trưởng cứ nói thẳng, chỉ cần có thể chém giết đầu ác thú này, vì thành Vân Châu mà giết đi một cái tai họa, dù có lên núi đao xuống biển lửa, mặc cho sai khiến.

Tư Đồ Nhất Bá cũng không muốn vịt tới tay rồi còn bay mất, trực tiếp khoát tay chặn lại, giả bộ dáng vẻ hào phóng, hướng về phía Tiêu Thiên đáp lễ lại.

- Ha ha, còn nói là vì trừ ác cho thành Vân Châu, cũng không sợ nói lớn đau đầu lưỡi, thành Vân Châu gặp kiếp nạn này, toàn bộ các ngươi sẽ rước lấy họa, ba người các người chính là tai họa của thành Vân Châu!

Nghe thấy trưởng lão Vạn Kiếm Sơn mạnh miệng, Vân Phi Vũ trào phúng cười một tiếng, đám người kia vậy mà thực sự ở trước mặt nói dối, vì ích lợi của bản thân.

Thật đúng là không biết xấu hổ, đến cực điểm!

- Người!...

Mặt Tư Đồ Nhất Bá hơi đỏ, miệng cũng bắt đầu có phần không lanh lợi.

- Hừ, nhìn mặt mũi của Uyển Bích tiểu thư, ta cũng không thèm tính toán với ngươi! Không biết Uyển Bích tiểu thư có hứng thú với Tử Tiêu thú hay không?

Chuyển đề tài câu chuyện, Tư Đồ Nhất Bá trực tiếp bỏ qua Vân Phi Vũ rồi hướng về phía Uyển Bích nói một câu.

- Hừ, việc này, ta sẽ đích thân hướng về phía môn chủ của Vạn Kiếm Sơn thỉnh giáo rõ ràng, ta muốn nhìn, là ngươi tùy ý làm hay là Vạn Kiếm Sơn đã sa ngã đến nông nỗi này!

Uyển Bích tức giận hừ một tiếng, một lần nữa đem ánh mắt đặt trên người Tử Tiêu thú, không quan tâm đến ông ta nữa.

Tư Đồ Nhất Bá biến sắc, âm tình bất định, trong ánh mắt lộ ra một chút vẻ hung ác độc địa, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất, đứng ở một bên không biết nên nói cái gì.

- Tử Tiêu thú, hai người chúng ta tự giết, người Độc Môn bụng dạ khó lường, vì cho việc suôn sẻ, chúng ta cần phải dọn dẹp bọn họ ra!

Chứng kiến Tư Đồ Nhất Bá khiêm tốn như vậy với Uyển Bích khiến cho sắc mặt Tiêu Thiên hơi đổi một chút, thế nhưng nghe Uyển Bích cự tuyệt thì sắc mặt lại dãn ra, đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra.

- Đồng ý!

Tiêu Thiên và Tư Đồ Nhất Bá đối thoại một phen, sau đó trực tiếp bỏ qua Độc Môn.

Sắc mặt Lý Nguyên Độc Môn dữ tợn, nhìn tàn binh bại tướng phía sau lưng, lại nhìn thương thế của mình một chút, cắn răng một cái, hướng về phương hướng của Vạn Kiếm Sơn và Tiêu Thiên hô to một tiếng.

- Hừ! Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau! Việc ngày hôm nay Độc Môn ta sẽ nhớ kỹ. Núi xanh còn mãi, nước biếc chảy dài (2), ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại!

Lý Nguyên cũng tự biết thực lực của mình không chống lại được nên mang theo đệ tử bị thương, đi về phương hướng thành Vân Châu, ánh mắt oán độc, vẻ mặt không cam lòng.

Nhưng mà trừ lựa chọn này, ông ta không còn lựa chọn nào khác.

Vân Phi Vũ nhìn người Độc Môn rời đi, trong lòng mặc niệm một tiếng:

"Hệ thống, thu hồi tiểu Hắc!"

Sắc mặt thản nhiên, hoàn toàn không bởi vì khung cảnh giết người xung quanh mà có biến hóa.

Ánh mắt một lần nữa đặt lên người Tử Tiêu thú, ba phe thế lực thì đã có một phe rời khỏi, lòng tin của Vân Phi Vũ lại gia tăng thêm vài phần.

- Phi Vũ, hai phe thế lực để ta tới chế trụ! Tử Tiêu thú giao cho ngươi!

Uyển Bích đột nhiên hướng về phía Vân Phi Vũ nói một câu, thanh âm nhỏ bé kèm theo lo lắng.

Vân Phi Vũ gật đầu, lúc này cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể chờ, thế nhưng Vân Phi Vũ biết, sinh tồn của thành Vân Châu đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc!

"Oanh!"

Đột nhiên, lại một tiếng ầm vang, một lực lượng khổng lồ oanh kích cửa thành, âm thanh chấn động vang vọng toàn bộ vách núi.

Đúng là người của Vạn Kiếm Sơn và lính đánh thuê của dong binh đoàn Thiết Lang, đang không ngừng tấn công Tử Tinh Hộ Bích, tuy rằng không có hiệu quả, nhưng tiếng vang ầm ầm khiến cho vẻ mặt vốn bình tĩnh của Tử Tiêu thú cũng bắt đầu xuất hiện thống khổ.

Điều này nhắc nhở tử vong đang đến, tức giận trong lòng Vân Phi Vũ khiến cho tim hắn như muốn nhảy ra ngoài.

Dường như cảm nhận được Vân Phi Vũ biến hóa, Uyển Bích thở dài một tiếng, tất cả điều này đều nằm trong dự liệu của nàng, thế nhưng nàng bất lực, cái nàng có thể làm được chính là trợ giúp Vân Phi Vũ, bảo vệ an toàn cho Tử Tiêu thú.

Vẻ mặt Vân Phi Vũ bắt đầu có phần dữ tợn, ánh mắt nhìn Tiêu Thiên và Tư Đồ Nhất Bá tràn đầy phẫn nộ.

Hai người bọn họ ở thành Vân Châu nhiều năm như vậy, không có lý nào không biết bí mật về Tử Tiêu thú, vậy mà vẫn như cũ đến đây công kích.

Ích kỷ như vậy, quả thật là mất hết tính người.

Để thành Vân Châu ở đâu, đặt an nguy của dân chúng trong thành ở đâu, thật là đáng chết!

- Nếu như Tử Tiêu thú tử vong, ta chỉ có thể mang theo ngươi và Vân gia rời khỏi thành Vân Châu!

Giọng nói của Uyển Bích trầm xuống, nói ra dự tính xấu nhất!

- Ta sẽ cố gắng hết sức!

Vân Phi Vũ đáp, một lần nữa lại nhìn về phía Tử Tiêu thú.

Lúc này Tử Tiêu thú đang chậm rãi mở ra huyết dịch, thống khổ trên mặt ngày càng nặng, ánh sáng của Tử Tinh Hộ Bích ngày càng nhạt, khoảng cách chỉ còn chưa tới mười phút.

Vẻ mặt Tử Tiêu thú vẫn dữ tợn như cũ, nhưng trong dữ tợn đó lại tồn tại một loại dịu dàng làm mẹ, Vân Phi Vũ rất khó tưởng tượng, ở nơi sinh tử như thế này mà Tử Tiêu thú vẫn có thể thản nhiên như vậy.

Thú chưởng to lớn khẽ vuốt bụng, trong lòng bàn tay thỉnh thoảng hiện lên một tia tử quang, người mẹ này, vậy mà lại dùng linh lực ít ỏi trong người để trấn an con mình, tuy rằng xuất huyết quá nhiều, nàng cũng không cần linh lực để bảo vệ mình, chỉ dùng những lực lượng đó bảo vệ hài tử còn chưa xuất thế.

Đây chính là tình thương của mẹ sao? Mẫu thân mình trước đây có phải cũng như vậy hay không, ôn nhu và xinh đẹp đến thế.

Ánh mắt Vân Phi Vũ hơi mờ ảo, mặc kệ thế giới này thế nào, nhưng vẫn giống thế giới trước, tình thương của mẹ vẫn không vụ lợi.

- Phi Vũ, Tử Tinh Hộ Bích sắp vỡ!

Uyển Bích cảm giác được Vân Phi Vũ khác thường, nhìn nước mắt trong mắt hắn, trong lòng cũng có một chút đau đớn, Vân Phi Vũ như thế này, là lần đầu tiên nàng chứng kiến.

- Ta biết, Tử Tinh Hộ Bích vừa vỡ, ngươi tới dây dưa với hai tên kia!

Vân Phi Vũ thấp giọng nói, thu hồi tâm tình, bắt đầu điều động linh lực trên người, hệ thống tùy thời có thể dùng, kỹ năng cũng giắt bên mép.

Lúc này trên vách đá, đến tiếng hít thở nhỏ bé cũng có thể nghe thấy, từng người từng người không ai dám thả lỏng.

"Rắc rắc!" Một tiếng nhỏ bé trong nháy mắt cuốn theo tâm tình căng thẳng của Vân Phi Vũ, khởi động Du Long Bước rồi xông tới.

- Ngay lúc này, động thủ!

Cũng trong lúc đó, Tiêu Thiên và Tư Đồ Nhất Bá cũng hét lớn một tiếng, đệ tử phía sau cũng cắn răng một cái, rồi xông tới.

- Tiêu đoàn trưởng, Tư Đồ trưởng lão, trước tiên các ngươi phải bước qua cửa ải của ta!

Uyển Bích mềm mại nói, lắc mình một cái, ngăn ở trước mặt hai người.

------------

Chú thích:

(1)Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau: Trong cuộc sống làm gì cũng phải lường trước hậu quả.

(2)Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu: Núi xanh còn mãi nước biếc chảy dài, mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi, sẽ còn gặp lại, đây là câu chào tạm biệt phô biến của Trung Quốc, đặc biệt là trong các trường hợp hẹn...không bao giờ tái ngộ.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.