Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ thống kính chào quý khách

Tiểu thuyết gốc · 4840 chữ

Một tuần đã trôi qua kể từ khi Tài đi theo người đàn ông trung niên, Rô cùng sáu tên đàn em đúng hẹn đã có mặt tại khoảnh sân nhỏ nhà Sơn, hắn đợi cũng đã vài chục phút:

“Cái thằng chó này sao giờ vẫn chưa về nhỉ?”

Rô đi đi lại lại trên khoảng sân mắt hướng ra cổng, ban đầu Rô nghĩ số tiền này muốn lấy cũng phải va chạm dài dài, nhưng bây giờ nó hoàn toàn tự tin sẽ lấy được cả gốc và còn cả lãi nữa.

Rô nghĩ lý do Sơn lì lợm dám bật lại nó là bởi có Tài bảo kê. Chứ một cái thằng yếu như sên nghĩ đi nghĩ lại cũng không có khả năng dám chống đối lại nó, Rô cũng không nghĩ đến lý do nào khác chỉ nghĩ đến lý do chính là Tài. Nhưng bây giờ Tài đi rồi, chỉ còn lại một thân một mình Sơn thì khác gì con cá nằm trên thớt thích thì chặt thích thì băm.

Nghĩ đến đây Rô khoái chí bật cười ha hả khiến mấy thằng em nhìn nhau ngơ ngác.

Thời gian trôi qua, Rô và đám đàn em vẫn kiên trì chờ đợi, cả bọn không ai có đồng hồ nhưng ai cũng biết bọn chúng đợi cũng khoảng hai tiếng rồi mà Sơn vẫn chưa về. Rô mất bình tĩnh bực mình kêu lên:

“Con mẹ mày nó chứ, mày chết ở đâu rồi không về trả tiền cho tao… Mày, mày, mày đi tìm thằng chó đấy về cho tao!”

Rô chỉ mặt ba thằng đang đứng túm tụm tám chuyện ra lệnh rồi hục hặc bỏ về.

Vừa đi đến đầu đường, Rô nở nụ cười khi nhìn thấy Sơn đang xách một túi nilong căng đầy đi bộ bên kia đường, Rô vui vẻ vươn vai bẻ khớp định lại gần cho Sơn một trận thì tím mặt khi nhìn thấy Vang đi đằng sau Sơn.

Rô núp sau một gốc cây chờ đợi Sơn và Vang đi qua mới bước ra, nhìn hai người đang cười nói đi vào căn nhà cũ của Tài, nó nghiến răng kèn kẹt:

“Mẹ mày Tài, mày đi rồi vẫn còn thích làm khó tao à?”

Không hiểu lý do gì mà Sơn với Tài thường xuyên bị Rô tìm đủ cớ hành hạ, trước khi Sơn quen Tài cậu cũng phải nín nhịn mặc cho chúng hành hạ, cướp bóc mặc dù Sơn không làm gì Rô hay bất cứ ai. Rô cũng không hiểu nhưng nó cũng chẳng quan tâm, đã quen thói bắt nạt người khác nên nó chẳng kiêng nể ai mà vô tư làm càn. Nhưng Rô thực sự ngứa mắt khi Sơn và Tài quen nhau, Tài với Vang thì không nói vì ít ra Rô còn ngại va chạm với Vang nên Tài còn được yên bình. Nhưng Sơn lại khác, Rô luôn dành cho Sơn một sự thù hận vậy nên kể từ đó mỗi lần bắt gặp Sơn một mình là nó lại kiếm cớ đánh đập.

Nay nhìn thấy Sơn và Vang đi chung lại cười nói vui vẻ khiến Rô càng điên tiết, Tài đi rồi thì thôi đi lại còn nhờ Vang bảo kê cho thằng này. Nghĩ ra một kế hoạch thâm hiểm, Rô nở nụ cười nguy hiểm rồi bỏ đi.

Sơn và Vang không hề biết một âm mưu đã nhắm vào họ, hôm nay hai anh em may mắn nhặt được khá nhiều đồ bán ra tiền. Gom lại cũng hơn hai trăm ngàn nên Vang quyết định liên hoan. Sơn ban đầu còn không chịu, cậu giống Tài nên hôm nào kiếm được số tiền nhỉnh hơn thì sẽ giữ lại phòng trừ những ngày đói. Nhưng hôm nào có dư ra cũng chẳng đáng là bao nên nhiều ngày cậu vẫn phải nhịn đói.

Vang rất biết cách dụ dỗ, đưa Sơn đến đứng trước quán vịt quay khiến cậu nhỏ nước dãi thèm thuồm, chả mấy chốc lí trí Sơn đã bị đánh bại bởi mùi thơm phảng phất bay ra từ trong quán và cái bụng đang sôi ùng ục của mình.

Nay ngồi trên giường, trước mặt là một con vịt quay khá lớn đã được chặt thành từng miếng béo ngậy với một túi cơm to đùng kèm theo nước chấm và rau ăn kèm khiến Sơn thầm hối hận.

Hôm nay được ăn no, ăn ngon nhưng ngày mai có thể sẽ phải chịu đói. Sơn nhìn sang Vang đang vui vẻ huýt sáo mở tủ lấy bát đũa thì cậu dẹp đi suy nghĩ này, sống qua được một ngày mà có thể lấp đầy cái bụng đã là mơ ước của nhiều đứa trẻ như cậu rồi.

Thấy Sơn ngồi đó thất thần nhìn đĩa vịt quay, Vang tay cầm hai cái bát hai đôi đũa lại gần vỗ vai khiến Sơn giật thót, Vang nói:

“Sao thế, thèm lắm rồi à, chén thôi!”

Đưa bát đũa đến trước mặt Sơn, Vang nhanh tay gắp cho Sơn miếng đùi to nhất rồi tự gắp một miếng đưa vào bát cầm lên ăn làm gương. Thấy tính hào sảng khác hẳn Tài khiến Sơn yên tâm, cậu nghĩ cũng có lý, trời sập thì có người đỡ. Lo lắng gì tương lai, cùng lắm mai cố gắng một chút để dành cũng chẳng sao. Nghĩ vậy Sơn cầm cái đùi lên vui vẻ ăn.

Một con vịt với một túi cơm lớn nhanh chóng vào bụng hai thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn. Vang thì nằm lăn ra giường xoa bụng tỏ ra thỏa mãn, Sơn thì kéo cái ghế ra ngoài hóng gió theo thói quen. Con đường này dù rộng rãi nhưng ít người qua lại, làm đường lớn chủ yếu là để xe rác dễ di chuyển chứ ai chịu được mùi hôi thối nồng nặc của bãi rác.

Sơn ngồi một lát thưởng thức làn gió nhẹ dịu rồi đứng dậy vặn người vươn vai cho đỡ mỏi, đang định cầm ghế đem vào nhà thì thấy một đám thanh niên khoảng chục người đi bộ phía vỉa hè bên kia, nhờ vào ánh đèn đường Sơn có thể thấy trên tay mỗi người đều cầm dao kiếm sáng loáng. Khu vực này là khu người nghèo ở, an ninh cũng kém nhất nên là địa điểm lý tưởng để các băng nhóm giải quyết mâu thuẫn.

Sơn cúi xuống cầm ghế định vào nhà đóng cửa thì thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ sau một gốc cây. Nhận ra đó là Rô, Rô đứng thì thầm to nhỏ gì đó với một tên săm kín người rồi chỉ tay về mình, Sơn giật thót người. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện nhỏ mà Rô thuê người giết mình thì quá đáng lắm rồi.

Điều lo sợ đã tới, theo cánh tay của Rô, đám thanh niên mặt mũi bặm trợn, tay lăm lăm đao kiếm quay sang nhìn chằm chằm vào Sơn với ánh mắt bất thiện, chúng bắt đầu tiến lại căn phòng Sơn và Vang đang ở. Sơn vội chạy vào nhà báo cho Vang, Vang nghe Sơn nói thì tỏ vẻ không tin, cậu ngồi dậy ngó ra ngoài đã thấy đám thanh niên đi đến giữa đường.

Dù nhỏ tuổi nhưng Sơn và Vang cũng nhiều lần chứng kiến các băng nhóm thanh toán nhau, ít thì vài người nhiều thì vài chục người lao vào chém nhau nên cũng không quá sợ hãi.

Tránh voi chẳng xấu mặt nào, đám côn đồ này tìm đến thì chắc chắn không có chuyện tốt đẹp, đợi bọn nó nhận ra hiểu lầm chắc cũng ăn vài chém rồi. Lũ này là lũ người mất nhân tính, kiếm sống bằng bảo kê với đâm chém nên dù là trẻ con chúng cũng không tha. Cả Sơn và Vang đều có chung một suy nghĩ lúc này… Chạy.

Vang vội vàng chạy ra chốt then cửa, Sơn chạy ra gần cửa sổ lắc mạnh khiến khung gỗ bật tung ra. Cửa sổ nằm hơi chếch so với cửa ra vào, phía sau cửa sổ có một khoảng trống giữa hai tòa nhà đủ để Sơn và Vang chui lọt, khi dựng căn nhà này Tài chỉ nghĩ đặt cửa sổ ở đây để hóng gió từ cái khe này, may mắn suy nghĩ đơn giản đó lúc này lại có thể cứu Sơn và Vang một mạng.

Cả hai lách người chui vào khe, cánh cửa đột nhiên đổ sập xuống, đám côn đồ ngông nghênh bước vào. Rô hăng hái chạy tới đầu tiên, thấy Vang và Sơn chạy vào khe hở giữa hai tòa nhà thì hét lớn.

“Bọn nó kìa, đuổi theo nó anh ơi!”

Vừa nói Rô vừa chỉ vào con rãnh sau cửa sổ, mắt nhìn vào một thanh niên mặc quần đùi áo ba lỗ để lộ hai hình săm kín cả hai tay:

“Chúng mày chia ra chặn đầu, còn mày chui vào đuổi theo nó, bọn nó chạy đi đâu hét lên báo cho tao.”

Tên đầu gấu này chắc là đại ca, hắn nhanh chóng phản ứng sai đồng bọn rồi ra lệnh cho Rô đuổi theo. Rô hơi chần chừ nhưng cũng phải cắn răng nhảy ra ngoài men theo khe đuổi theo Sơn và Vang.

Sơn và Vang nhỏ người, nên cái khe này vẫn còn khá rộng với họ khiến hai người mau chóng đã chui ra khỏi khe hở đi tới một con hẻm. Vang nhanh chóng quay sang nói với Sơn:

“Giờ anh với mày chia nhau ra trốn, đi chung bị bắt là chết cả đôi, hẹn chú tối mai gặp ở hẻm sau siêu thị Giang Việt”

Không đợi Sơn trả lời, Vang nhanh chân chạy thẳng theo con hẻm. Sơn cũng hiểu lời Vang nói là sự thật, cậu cũng nhanh chóng rẽ trái men theo con hẻm chạy đi. Sơn vừa rời khỏi Rô đã chui ra khỏi cái khe nhìn thấy Vang và Sơn mỗi người một hướng liền hô lớn:

“Một thằng chạy thẳng ra hướng trường cấp một, một thằng rẽ trái, em đuổi theo thằng rẽ trái.”

Hô xong Rô ngay lập tức đuổi theo hướng Sơn bỏ chạy. Lũ đầu gấu chắc là nghe được, con hẻm này cách nhà Tài chỉ có một tòa nhà, lũ đàn em của tên săm trổ cũng đã chia ra đón đường chắc chắn chúng nghe thấy, để Vang cho lũ đầu gấu xử lý, còn Rô xử lý Sơn. Rô dù mới mười bốn gần mười năm nhưng đầu óc cũng khá nhạy bén, biết đuổi theo ai thì dễ xử lý nhất.

Nếu Rô đuổi theo Vang dù có đuổi kịp chắc cũng bị Vang liều sống liều chết đánh trả. Sơn thì khác, bao nhiêu lần bị Rô và đám đàn em bắt nạt cũng không dám ho he một lời, ngoan ngoãn đưa túi đồ Sơn cặm cụi cả ngày mới nhặt được cho nó. Với Rô thì Sơn là con mồi dễ xử lý hơn Vang rất nhiều.

Từ lúc tách nhau, Sơn cắm đầu chạy, may mắn Sơn được ăn một bữa no nê trước đó nên thể lực khá tốt nếu không cứ chịu đói, ăn không no như các bữa khác giờ này Sơn đã gục ngã rồi. Sơn thầm cảm thấy mình may mắn vì hôm nay không tiết kiệm tiền.

Sơn vẫn cắm đầu cắm cổ chạy theo con hẻm, đề phòng bị đám đầu gấu chặn đường cậu còn lách qua khe hở giữa hai tòa nhà để cắt đuôi. Nhưng đen đủi cho Sơn Rô vẫn bám sát cậu, do mải mê chạy không để ý nên Sơn cứ nghĩ mình vẫn an toàn.

Thấy Sơn chui vào khe hở, Rô mỉm cười rồi rẽ hướng khác. Khu vực này Rô nắm trong lòng bàn tay, nó thường xuyên trộm cắp của các nhà dân trong khu vực nên mọi ngõ ngách, thậm chí là kẽ hở giữa các tòa nhà nó cũng biết rõ. Nhờ vậy nhiều lần ăn trộm bị truy đuổi cũng không ai bắt nổi nó.

Khe hở Sơn chui vào đen đủi làm sao lại chính là nơi thông với nơi bí mật của Rô. Cái ngách này khá nhỏ, người lớn muốn chui vào là chuyện không thể nào, nhưng với trẻ con thì lại thoải mái. Giữa khe có một khoảng trống hình tam giác khá rộng nằm gọn giữa hai bức tường của hai tòa nhà, có lẽ những người thợ xây làm như vậy để các tòa nhà nằm thẳng với mặt đường mà không bị vênh. Đúng như dự đoán của Rô, Sơn đến khoảng trống hình tam giác này cũng cảm thấy đây là nơi bí mật, lũ đầu gấu rất khó phát hiện nên cậu dừng lại nghỉ ngơi. Cậu hi vọng lũ đầu gấu tìm không thấy sẽ bỏ cuộc.

Nghĩ mình được an toàn Sơn lại lo lắng cho Vang, không biết Vang đã chạy thoát hay là bị bắt lại rồi. Rô chạy sang đầu bên kia của khe hở đợi hồi lâu không thấy Sơn ra, nó biết Sơn đã mắc bẫy, Rô nhanh chóng chạy đi tìm bọn đầu gấu thông báo tình hình. Chưa kịp đi tìm Rô đã thấy một đồng bọn của tên săm trổ cầm dao tiến lại gần, Rô hồ hởi tiến lại gần thông báo sự việc cho tên đầu gấu.

Tên này cũng không vừa, bắt được mấy thằng ranh con này đập vài cái là bọn nó khai hết, đại ca chắc chắn thưởng cho một mớ tiền đủ để ăn chơi với mấy em tiếp viên karaoke một đêm. Sau khi Rô và tên đầu gấu bàn bạc một hồi mới thống nhất. Tên đầu gấu đứng tại chỗ đợi, Rô chạy qua đầu kia chui vào đuổi Sơn ra cho hắn bắt.

Rô làm theo kế hoạch, nhanh chóng chạy tới chui vào đầu bên này, yên chí đầu bên kia đã có tên đầu gấu chặn lại, quả này Sơn có độn thổ được may ra thoát. Yên chí với kế hoạch nắm chắc mười phần tóm sống Sơn, Rô bình tĩnh khom người chui vào khe hở.

Lúc này Sơn đang ngồi nghỉ mệt, nhưng khe hở này khá ngắn, chỉ dài khoảng 40m nên Sơn có thể nghe thấy tiếng chân chạy rồi dừng lại, bản năng mách bảo có nguy hiểm sắp xảy ra nên Sơn ngó ra thấy Rô và tên đầu gấu đang đứng chặn bên kia bàn bạc gì đó. Sơn chưa kịp thoát bằng đường còn lại đã thấy Rô đang chui vào.

Sơn sợ tới mặt cắt không còn giọt máu, một bên là Rô cái đứa mà khỏe hơn cậu mấy lần, một bên là tên đầu gấu to khỏe còn có vũ khí. Sơn sợ hãi nhưng cố lấy lại bình tĩnh nghĩ biện pháp, nghĩ đi nghĩ lại không có cách chạy thoát, dù không muốn nhưng có lẽ đây là biện pháp tốt nhất bây giờ.

Nghĩ là làm, Sơn lần mò dưới đất tìm thứ gì đó có thể chống lại Rô, tên đầu gấu kia lớn rồi lại có vũ khí, hơn nữa hắn còn là đầu gấu đâm chém người như đi chợ nên Sơn không dám chui ra đối mặt với hắn, còn Rô dù to khỏe hơn nhưng cũng thua xa tên đầu gấu nên Sơn muốn cầm vật gì như viên gạch, ngay sau khi Rô vừa tới ngay lập tức đập thẳng vào mặt cho Rô ngất đi rồi tẩu thoát bằng đường cũ.

Đang lần mò mặt đất, cảm thấy tay chạm vào một vật gì đó tròn tròn bằng kim loại như một ống nước bằng sắt, Sơn nắm chặt kéo lên nhưng nặng quá, Sơn ra sức kéo thanh sắt nhưng nó vẫn ở đó không nhúc nhích thì Rô đã tới nơi, trong bóng tối dày đặc Rô bật đèn pin lên soi thẳng vào mặt Sơn rồi hét lớn:

“Em tóm được nó rồi anh ơi!”

“Tốt lắm, lôi nó ra đây cho tao.”

“Dạ!”

Trả lời tên đầu gấu một câu, Rô cười gằn nhìn Sơn bằng ánh mắt nham hiểm nói:

“Thế nào, để tao đập mày nhừ xương rồi lôi ra hay mày tự đi ra đây... Thằng Chó!”

Hai từ cuối Rô cố tình gằn giọng. Đấm đá chân tay chắc chắn Sơn không đánh lại Rô, nhưng nếu rút được ông nước này lên chắc cũng đủ để Rô phải né đòn. Lúc đó Sơn sẽ có cơ hội thoát thân, nghĩ vậy Sơn không quan tâm lời nói của Rô mà dồn hết sức bình sinh kéo thật mạnh.

Tạch, tạch!

Hai tiếng thanh thúy vang lên, trong sự ngỡ ngàng của cả Sơn và Rô, từ dưới mặt đất nơi Sơn đang đứng dần nứt ra, từ dưới khe nứt chiếu rọi lên một loại ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc khiến Sơn và Rô chói mắt phải đưa tay lên che mặt.

Khe nứt dần mở rộng với tốc độ cả hai không kịp hiểu ra chuyện gì mặt đất đã nứt vỡ rồi sụp xuống, Sơn chỉ cảm thấy toàn thân như vừa rơi xuống một dòng sông nước đang chảy siết. Sơn không biết bơi, bản năng khiến Sơn cứ vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy Sơn càng cảm thấy dòng nước này như đang cô đặc lại khiến các cử động của cơ thể dần chậm chạp.

Không đúng, không phải dòng nước đang cô đặc mà là nhiệt độ của dòng nước đang dần giảm xuống khiến cơ thể lạnh đi ảnh hưởng đến hành động. Suy nghĩ này vừa lóe lên trong óc thì cảm giác lạnh thấu xương xâm chiếm cơ thể khiến Sơn co quắp người lại, chưa kịp phải ứng thì cái lạnh cũng dần dịu xuống nhưng một cảm giác nóng nực lại xuất hiện thiêu đốt cơ thể Sơn, Sơn cảm thấy chỉ vài giây thôi sẽ bị cái nóng này thiếu cháy thành tro bụi.

Sơn la hét thất thanh trong sự tuyệt vọng, nhưng khi cậu bừng tỉnh lại thì không cảm thấy nóng hay lạnh nữa, Sơn ngơ ngác sờ mó cơ thể mình, cậu cảm thấy cơ thể dường như thay đổi, cơ thể gầy như que củi như được ai đó đắp nặn thêm khiến các cơ bắp săn chắc, da dẻ trở nên hồng hào, thân thể cậu giờ đây cứ như một thiếu niên chăm chỉ tập luyện từ bé vậy. Đang ngạc nhiên với sự lột xác của bản thân, cậu bỗng cảm thấy đầu đau điếng, Sơn đưa tay lên ôm đầu la hét, cảm giác như ai đó đang dùng tay ép vào đầu khiến não bộ sưng lên, rất đau khổ. Sơn ôm đầu la hét theo bản năng. Nhưng lần này mặc cậu la hét như thế nào cơn đau vẫn không hề dừng lại mà còn có dấu hiệu ác liệt hơn.

Sơn kêu gào thảm thiết, nhưng chỉ trụ được vài phút Sơn ngất lịm đi vì đau đớn, cơ thể cậu vô lực trôi đi trên dòng sông đầy đủ máu sắc.

Sơn thấy mình đang đứng ở một thảm cỏ xanh mướt trải dài đến đường chân trời, trước mặt Sơn là một cái cây cổ thụ khá lớn khiến Sơn cảm thấy rất thân quen nhưng cậu chưa thấy cái cây đấy bao giờ, Sơn lại gần cây cổ thụ đưa tay lên sờ vào lớp vỏ cứng chắc gồ ghề của nó thì cảm thấy tay mình có cái gì đó ấm ấm, ươn ướt, cái cây bỗng rung mạnh khiến Sơn giật mình lùi về phía sau, chân cậu như vấp vào thứ gì đó khiến cậu ngã xuống.

Sơn giật mình mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên đất, chính là nơi mà cậu ẩn náu nhưng không thấy Rô đâu, cậu gắng gượng bò dậy nhưng cảm thấy cơ thể không hề có sức lực. Cố sức cũng không cảm thấy tay chân phản ứng, rõ ràng vẫn cảm thấy có tay, có chân mà không thể điều khiển được khiến Sơn cảm thấy bất lực.

“Thôi kệ, bọn nó đi là tốt rồi… ít ra mình còn sống!”

Thì thào vài câu Sơn ngủ thiếp đi lúc nào không biết, trong giấc cậu gặp bà ngoại, vẫn khuân mặt phúc hậu ấy nhưng trẻ đẹp hơn rất nhiều, không hiểu sao người phụ nữ này rất trẻ nhưng Sơn lại biết đó là bà, bà mặc một bộ đồ khá lạ, ít ra Sơn không thấy bộ quần áo như vậy trước đây. Sau này Sơn mới biết đó là bộ áo dài truyền thống của đất nước cách đây hơn trăm năm.

Tay bà đeo một cái vòng ngọc rất đẹp, bà cúi xuống đưa tay nắm lấy tay cậu kéo cậu dậy. Sơn muốn gọi bà nhưng dù cố gắng thế nào cũng không mở miệng được, bà kéo cậu dậy rồi mỉm cười nhìn Sơn rồi quay lưng bước đi, Sơn muốn gọi nhưng không thể gọi được.

Sơn bừng tỉnh ngồi dậy, cậu ngạc nhiên cảm thấy cơ thể tràn đấy sức lực, đưa hai tay lên ngắm nhìn, hai cánh tay gầy guộc nhìn thấy gân bây giờ đã thay đổi, đôi tay trắng trẻo, rắn chắc có da có thịt. Sơn vung tay đấm vào tường một cái, cậu không cảm thấy đau, hơn nữa một cú đấm nhẹ đã khiến vôi bong tróc một mảng lớn. Cậu sung sướng đứng bật dậy, múa may võ vẽ mèo cào mà cậu học được để dọa những đứa trẻ khác, nhưng lần này từng cú đấm, cú đá vung ra cảm giác rất có lực, thậm chí còn làm không khí xung quanh tán loạn. Đang vui mừng, bỗng từ trong đầu cậu truyền ra một giọng nói.

“Đen đủi quá, thật là đen đủi quá mà!”

Sơn giật thót mình, quay trái quay phải nhưng không thấy ai, giọng nói đó cũng dừng lại. Sơn lẩm bẩm:

“Gặp ma à, làm gì có, bà bảo làm điều ác mới gặp ma mà?”

Sơn giật mình ngã ngửa ra đằng sau, trước mặt cậu bỗng xuất hiện một bảng thông báo màu xanh mạ trong suốt, bên trên có dòng chữ:

Khách hàng: Lê Thanh Sơn.

Cổ Ngữ: 0.

Sức mạnh: 12.

Linh Hoạt: 18.

Nội Lực: 100 .

Tinh Thần Lực: 100.

Nhìn cái bảng trước mặt, Sơn run rẩy nhìn ngó xung quanh, nhưng dường như cái bảng này chỉ xuất hiện trước tầm mắt của cậu nên dù cậu có nhìn đi đâu cũng thấy, đúng lúc này giọng nói ban nãy lại vang lên:

“Xem xong chưa thằng nhóc?”

Sơn giật mình ngó nghiên xung quanh, chuyện này phá vỡ hoàn toàn thế giới quan của cậu, tự dưng ở đâu ra một giọng nói và một tấm biển cứ xuất hiện trước mắt cậu, có xua thế nào nó vẫn chây lì nằm đó không nhúc nhích. Sơn đang hốt hoảng giọng nói kia lại vang lên:

“Đừng sợ nhóc, cậu là cậu không có ý xấu, khỏi cần hỏi cậu giải thích luôn… À mà quên phải đọc slogan đã chứ nhỉ, dù gì cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Ngay sau đó, trước mặt Sơn xuất hiện những cánh hoa rơi xuống từ trên trời, một dòng chữ chúc mừng màu đỏ rực rỡ xuất hiện trước mặt cậu, ngay khi dòng chữ xuất hiện giọng nói kia lại vang lên nhưng nghe thoải mái hơn rất nhiều:

“Chúc mừng quý khách đã tham gia vào Hệ Thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ.”

Ngay sau đó âm thanh đó lại vang lên nhưng nghe lại chán chường như cũ:

“phát slogan xong rồi, khỏi cần há mồm ra làm gì bình tĩnh mà nghe đây.”

Sơn ngồi đó há hốc miệng không tin vào tai, vào mắt mình. Tự dưng có hoa rơi từ trên trời xuống, chưa kịp phản ứng đã bị ra lệnh. Không hiểu sao Sơn lại ngoan ngoãn nghe lời, cậu hít thở một hơi lấy lại bình tĩnh ngồi im như cún lắng nghe.

“Cậu đây là nhân viên hỗ trợ cho nhóc, hệ thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ tồn tại xuyên suốt không thời gian để tìm kiếm khách hàng, mục tiêu chỉ có một là chọn ra kẻ mạnh nhất. Mục đích là gì nhóc chưa đủ tuổi biết, mỗi tinh hà, mỗi thời không đều sở hữu một loại sức mạnh khác nhau, hệ thống tồn tại với mục đích khai thác sức mạnh tối thượng của một tinh hà dung hợp vào khách hàng giúp đỡ khách hàng bước lên đỉnh điểm của sức mạnh.”

 Sơn im lặng nghe hệ thống giải thích, cậu cũng đã lấy lại được bình tĩnh. Sơn nhìn lại bản thân, chỉ vài giờ trước người cậu còn gấy như con mắm, đen như than mà bây giờ đã có da có thịt, thậm chí khỏe mạnh không thua kém những đứa trẻ trong gia đình giàu có được bồi dưỡng từ bé để lớn lên tăng khả năng trở thành Ngôn Binh hoặc Ngôn Thuật Sư.

Chuyện thay đổi một cơ thể tồi tàn thành một cơ thể hoàn mỹ hệ thống cũng làm được nên Sơn hoàn toàn bị thuyết phục bởi lời nói “to còi” của hệ thống. Lúc này cậu đã hoàn toàn bình tĩnh và suy nghĩ thấu đáo, cậu mở miệng lời hỏi:

“Hệ thống giúp cháu như thế nào?”

“Ha ha ha, thằng bé này ngoan thật, vì sự ngoan ngoãn của nhóc cậu sẽ giải đáp thắc mắc cho nhóc. Tinh cầu này nằm trên dải ngân hà, mà sức mạnh tiềm ẩn bên trong đó chính là Ngôn Ngữ, hệ thống trước khi dung nhập với nhóc đã nghiên cứu kỹ loại sức mạnh này để bổ túc cho khách hàng chính là nhóc có một cơ thể đủ điều kiện dung nhập bất cứ loại Ngôn Ngữ nào để tạo nên một dạng sức mạnh tối thượng khác. Hiện nay sức mạnh các giống loài trên tinh cầu này phát triển là Ngôn Kỹ và Binh Kỹ, nhưng loại cùi bắp đó ta không thèm dùng đến, nhiệm vụ của nhóc là thu thập Cổ Ngữ, bây giờ nhóc chỉ biết Cổ Ngữ chính là ngôn ngữ của Thần, ngôn ngữ của vạn vật. Ta sẽ giúp nhóc phát hiện nhưng nhóc phải tìm cách thu thập Cổ Ngữ, ta sẽ giúp nhóc dung hợp, thế nào dễ dàng không?”

Nghe hệ thống giải thích, Sơn quên luôn cả cảm giác vui sướng khi cơ thể được thay đổi. Hóa ra cơ thể của Sơn quá cùi bắp nên hệ thống cải tạo để dung hợp được cái thứ gọi là Cổ Ngữ.

Sơn đang đăm chiêu suy nghĩ hệ thống lại giải đáp:

“Loài người các người có thắc mắc rằng dù chỉ là một giống loài mà lại có nhiều loại ngôn ngữ sử dụng như vậy không?. Các người có bao giờ thắc mắc tại sao mỗi thời đại, mỗi dân tộc, mỗi quốc gia lại có thể hình thành nên các loại ngôn ngữ đa dạng, phức tạp như vậy không?”

“Tất cả là vì các ngươi đã từng tiếp xúc với Cổ Ngữ và tự sáng tạo một cách thụ động ra ngôn ngữ riêng của họ, thậm chí những loài chậm phát triển cũng có ngôn ngữ riêng của chúng. Sức mạnh hiện nay các người có để chống lại Ngôn Thú cũng là sức mạnh Ngôn Ngữ hiện hóa mà thành. Tóm gọn lại từ giờ trở đi cậu sẽ luôn ở bên nhóc, giúp nhóc trở thành kẻ mạnh nhất tinh cầu này.”

Đúng vậy, trước giờ là do Sơn quá yếu đuối nên mới bị bắt nạt, quá yếu đuối nên cậu chỉ là hạt cát. Nếu có sức mạnh, cậu sẽ không cần sợ hãi cái gì, không phải khom lưng cúi đầu mà đi nữa mà có thể hiên ngang bước đi khiến kẻ khác cúi đầu.

Nắm chặt tay lại, cơ hội đã tới thì cậu không có lý do gì mà chối bỏ. Cậu không có gì để mất, không có lý do gì từ chối. Sơn đưa ánh mắt quyết tâm nhìn lên trời lòng lòng thầm nhủ:

“Dù bất cứ khó khăn nào, bất cứ trở ngại nào cũng không ngăn được bước đi của mình trên con đường tìm kiếm sức mạnh”

Bạn đang đọc Hệ Thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ sáng tác bởi lokivalisari
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lokivalisari
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.