Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10: Tiền, thật nhiều tiền !

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

Vốn đang cay cú, Lê tính muốn sách cái xe trở về nhà thì bỗng nhiên gặp một ông bác đứng chặn đường.

Người này giống như đã chờ cậu rất lâu ở nhà để xe, chỉ thấy ông bác tiến đến thái độ mười phần lễ phép

" Chào cậu, ! "

Bàn tay già mà trông mười phần linh hoạt xuất ra hướng Lê tính có ý bắt tay

Cậu thấy vậy trong trí nhớ cũng không nhận ra là cái họ hàng xa nào, thế là cũng lễ phép đưa tay

" con chào bác "

"Xin hỏi,Bác là..........."

"Bác họ Lê tên Hoàng Bằng, gọi là bác Bằng liền được"

"À, dạ vâng"

Lê tính đảo mắt qua, trên cổ áo người này còn có ghim chiếc thẻ tên tuổi, bên trên lấy thị lực của cậu rõ ràng có thể nhìn thấy đó là chức vụ bác sỹ mới nên có thẻ ghim.

Trong đầu lập tức nghĩ đến đủ chuyện

Là họ Lê!

" Trong nhà mình ai có làm nghề y ta....

Thật sự là không nhớ rõ....cậu út...không....cũng không phải, cậu út chỉ mới bốn mươi..."

"Rốt cuộc đây là cái ông bác họ hàng xa nào đây ?"

Cậu có chút xấu hổ trong tình huống này, trong quan hệ họ hàng để người ta biết tên mình mà lại mình không biết người này, trong lòng liền sinh ra sự xấu hổ khó mà che lấp

Giống như đoán được chút gì, ông bác đưa lên cái áo bác sỹ cầm trong tay cùng cái thẻ ghim

" tôi là bác sỹ bệnh viện này, thực sự không dấu diếm, tôi muốn mua một chút trái cây trên tay cậu "

Lê tính đột ngột nghe đến chuyện này, trong lòng cậu thắt chặt một cái

Không nghĩ đến bản thân lộ liễu như vậy !

Suy cho cùng mình là cái sinh viên năm nhất chưa trải sự đời.

Trước mắt người khác, nhất là một số người thông minh như ông bác này, có lẽ điểm ấy hành vi che lấp của cậu không giấu đi được tầm mắt của họ.

Nên lê tính cũng không tiếp tục mù bán, nếu họ thực sự biết thì hai bên thẳng thắng liền được

Dù sao cậu cũng không có làm gì phạm pháp.

"Vậy được !"

Nghe câu đồng ý thẳng thắng của Lê tính, ông bác liền cất lên nụ cười khó lường

" Tốt, hai chúng ta tìm chỗ uống cà phê, rồi nói tiếp đi !"

Cứ thế lê tính không biết lúc nào bị ông bác dắt đến một quán cà phê ven đường

Nơi đây là mặt tiền trung tâm thành phố, độ sang trọng tuy không phải là nhất nhì cũng có thể gọi là không thua kém phần chất lượng

Bên trong quán chủ kiến trúc là hai tầng lầu, xung quanh là một khu vườn tương đối rộng, phong cách trang trí nghiên về tây âu tín ngưỡng, có chút giống trang viên của dinh thự lớn!

Nhìn bốn phía nam nam nữ nữ ăn mặc thượng lưu ngồi thưởng thức đồ uống

Có người đơn thuần là vì thưởng thức cảnh đẹp, lại có người chính là đang làm việc trên máy tính

Xa xa còn có mấy bà cô tạo dáng với bức tượng thiên sứ

Lê tính lòng không khỏi vi diệu

Sống hai mươi năm trong cái thành phố phồn hoa nào nhiệt này, số lần cậu đặt chân vào trong mấy chỗ sang trọng như thế này quả thực là đếm trên đầu ngón tay !

Tùy tiện gọi ly nước có khi là ngày lương của cậu !!!

Đối diện ông bác đã gọi ra phục vụ, ánh mắt nhìn sang phía lê tính ngõ ý để cậu chọn món

" Bác gọi gì cũng được, con không kén ăn "

Lê tính trả lời như vậy để ông bác không khỏi hiếu kì người thiếu niên thần bí này.

" vậy cho tôi hai ly bơ xay, hai phần putding và kem, thêm hai phần món tráng miệng này"

Chỉ chỉ vào trên menu, rồi lại giao cho nhân viên

Ông bác chủ động rót cho cậu một ly nước trà, lê tính đứng dậy, lấy tôn nghiêm đỡ lấy

" cảm ơn bác, làm phiền rồi "

" không, không.... cậu không cần dùng kính ngữ với tôi "

Nói đến đây Lê tính hiểu ý, cũng không có lời hoa mỹ gì để nói, cậu lập tức lấy thế chủ động tiến vào cuộc trò chuyện

" vậy được, bác Bằng đã nói như vậy cháu cũng xin nói cho rõ ràng trước tránh nhầm lẫn giữa hai bên "

" Bác đã biết công dụng của nó đi " ?

Hỏi như vậy, lê tính lòng xác thực mấy phần suy đoán về cái ông bác này

" Quả thực, tôi là trong đời lần đầu chứng kiến loại trái cây có công hiệu thần kì đến vậy "

Hai tay ngã ra giống như phụ họa thêm công dụng của thứ đồ này, ông bác nhìn lê tính lòng quyết chắc mở miệng

" tôi sẽ không tra cứu nguồn hàng, cũng không muốn hỏi cậu bất kì một vấn đề nào liên quan "

" xin cậu cứ cho tôi một con số, một con số đủ mua hết hàng bây giờ trên tay cậu "

!!!!!!

Cái tính cách hào phóng chứng minh bản thân là một người tài đại khí thô, một người giàu chính thức lên tiếng làm lê tính quả thực mở mang tầm mắt

Không nghĩ đến bản thân một ngày sẽ chính tai nghe được câu nói điển hình của phim ảnh.

Lê tính trong đầu mừng thầm

" rốt cuộc tìm đến người mua chân chính, là chân chính người mua, là kẻ có tiền loại này !!!"

Rút kinh nghiệm xương máu

Lê tính đưa ra bàn tay năm ngón, miệng suất khí

" chừng này "!

Không chờ đợi cò kè, vị bác sỹ đã kích động đứng lên hô lớn

" thành giao !!!!"

Lê tính có chút mơ màng

A, cái gì ? Thành giao rồi ? Không làm chút gì sao ?

Cậu định nói là không phải năm nghìn mà là năm mươi nghìn thì cái ông bác này đã cố chấp xin số điện thoại và tài khoản

Cậu cũng đành cho trước.

Nhưng vừa mới đọc xong,

Lê tính cũng định thương lượng lại một chút, bỗng nhiên trong số tài khoản truyền đến "ting ting" mấy chữ làm cậu mở ra xem

" mười....mười lăm triệu !"

Hít một hơi vô hình, cậu cầm cái muỗng sắt trong tay suýt nữa đem bóp cong thì vị bác sỹ đã bắt lấy tay cậu chân thành nói.

" thật sự là cám ơn cậu, cám ơn cậu.... đây là số điện thoại của tôi, nếu có việc cứ gọi cho tôi... nhất định!...nhất định tôi sẽ giúp cậu trong năng lực tối đa của mình !"

Nói xong ông bác cũng không kiểm tra bên trong đống trái cây, liền qua loa nhận lấy, chạy lên chiếc xe bốn bánh lái nhanh đi giống như một cơn gió, thật sự giống như sợ lê tính hối hận đuổi theo đòi lại.

Sững sờ trong giây phút đó

Nhìn lại mặt bàn phục vụ viên vừa mới đem đồ uống ra, lê tính thầm nghĩ  quá trình giao dịch cũng quá nhanh đi !!!!

Sao cứ có cảm giác....bản thân bán hơi rẻ?

Nhưng nhìn lại số tiền trong tài khoản, lê tính run run nội tâm hét lớn

" tiền, thật nhiều tiền !!!!!"

Mười lăm triệu đồng a

Chừng này chí ít để cậu mua một căn nhà lớn, sống hết cái đời người không lo ăn mặc !

Phải biết, hiện tại đừng nói 1 triệu, sợ là một trăm nghìn đồng đủ để một người thường giành dụm cả đời !

Đây là siêu phàm sức mạnh sao ?

Tự hỏi trong lòng

Khó mà bình tĩnh nổi, lê tính ngồi xuống ghế nhắm mắt thật lâu mới ổn định được cái não sớm đã vận hành hết công suất.

Nhớ đến lúc trước chưa có cái bàn

Lê tính vừa xấu vừa nghèo

Sau khi có được nó

Ba ngày ! Ba ngày ngắn ngủi để lê tính từ một người bình thường trở nên mạnh mẽ

Bây giờ càng là vừa đẹp trai lại vừa giàu có.

Nghĩ lại bố mẹ bôn ba vất vả nữa đời người

Lê tín thở dài hư nắm, như có một cái mục tiêu sống gì đó vừa đạt được, cậu mãn nguyện nhìn lên trời cao trong xanh lại nhìn đến đống thức ăn cùng nước uống trên bàn

Tất nhiên dù có tiền lê tính vẫn là không thể vứt bỏ đi cái trước mắt.

" vẫn là ăn sạch đi "

Ăn đến một cái, mắt lê tính sáng lên !

" a, thật ngon !"

Thật sự!!! thật sự.!!.....đây mới là sống aaa!!!!!!!

Bạn đang đọc Hệ Sinh Thái Thần Kỳ sáng tác bởi yy10536512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy10536512
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.