Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 1406 chữ

Trên một gò đất tối màu

Một bóng người dừng chân tại đây

Người kia một chân quỳ xuống đưa tay nắm lên nền đất cứng cỏi, ánh mắt lại nhìn sang chân trời

Đập vào mắt là một khung cảnh vô cùng tiêu điều, đất trời u ám có một màu đen như dính mực

Bóng người lắc đầu biểu lộ có chút phiền muộn

Thả xuống nắm đất vô vị trong tay, người này bước tiếp một đoạn dài

Trên đường hoang vu, ngoài đất cát đen sì sì thì chính là lác đác mấy cái xác cây chết khô, thân cây vặn vẹo nhánh cây uốn lượn thành vòng xoáy khiến người nhìn từ xa giống như là ma quỷ đang bị đính trên đất mặt hướng trời cao rên rỉ

Đi không biết qua bao lâu, bóng người chậm lại

Phóng mắt

Nơi này bốn phía chất đầy từng viên đá to lớn vượt quá đầu người, thân chỉ có một màu đen thuần túy, trên vỏ lác đác có vết loang lỗ giống như có người lấy cái muỗng lớn đào ra

Chất đá vô cùng bóng loáng lại cứng cỏi không kém kim loại, tựa như nền đất dưới chân này....

Tất cả bọn chúng đều có một điểm chung

Tràn đầy mùi vị của cái chết và thâm trầm !

Bóng người rốt cuộc giống như đã nhìn đủ

Trong lòng có chút mệt mỏi mà than phiền

" Lại thất bại "

Âm thanh nam tính từ trong lồng ngực truyền ra, vô hình gợn sóng lan đến bãi đá, xuyên qua thảo nguyên trống không chạy đến vô tận chân trời đen sẫm

Âm thanh đi thật xa, thật xa

Thế nhưng kì lạ là không có bất kì một âm thanh gì đáp lại ngoài tiếng lòng vô tận

Phảng phất

Âm thanh kia cũng là âm thanh duy nhất còn sót lại trên thế giới này

Một cơn gió màu đen vô hình lướt nhẹ qua mặt đất, mang lên một chút bụi mù

Thân thể hình người lơ đãng phiêu lên không nhìn tất cả vật lý quy tắc can thiệp,  mà nó giồng như con diều cứ theo làn gió bay càng cao càng cao

Bay cao đến mặt đất lúc này đã thu hẹp lại, cảnh vật dưới chân hóa dần thành từng chấm nhỏ, xuyên qua hai ba tầng mây bụi dày đặc rốt cuộc bắt gặp một ánh sáng nho nhỏ

Tuy vừa nhỏ lại vừa yếu

Nhưng đặt trong một thế giới nơi đất trời bị bao phủ một màu đen u ám thì lại là cái gì đó rất đặc biệt

Theo việc tiếp cận tia sáng kia, rõ ràng đó là một lỗ hổng to lớn

Bóng người không nói hai lời dưới chân rõ ràng là trống không, nhưng thấy người đó lấy sức đạp một cái thật mạnh giống như dẫm lên vật cứng gì

Nháy mắt không khí nổ vang tản ra gợn sóng âm thanh hình tròn, thân thể theo đó bạo phát bay vụt xuyên qua lỗ hổng sáng chói, biến mất tại thế giới đen khịt này.

Chớp mắt

Lê tính từ trên ghế nghồi tỉnh dậy

Ánh mắt vô hồn bắt đầu có tiêu cự

Cậu phủi trên người lớp bụi bẩn, đứng dậy nhìn cái bàn hình vuông thần kì trước mắt

Tâm không khỏi nổi lên gợn sóng

Trước đó không lâu, cậu còn là một cái sinh viên năm nhất đang điên cuồng dí đầu vào đống sách vở cho kì thi trước dịp nghỉ hè

Đêm đó sau khi ôn bài xong, vì quá đỗi mệt mỏi đã lăn ra ngủ trực tiếp trên bàn học

Sáng sớm hôm bỗng nhiên bên cạnh đùng một cái xuất hiện cái bàn hình vuông, trước mắt bàn học cũng đã trống không mất tiêu

Vì không có điểm tựa

Lúc đó cậu còn ngã chỏng vó đập nguyên cái mặt vào chiếc bàn hình vuông thay thế vốn là cái bàn học của mình

Nhưng điều thần kì phát sinh rồi, cứ tưởng sẽ đập đầu một cái xuống mặt bàn cứng rắn nhưng rõ ràng cậu trước khi đập mặt xuống bàn cách ba mươi cm thì có một lớp màn không khí mềm mại đỡ lấy cái mặt chưa kinh hồn của cậu

Thật lâu, nghồi im lặng nhìn cái bàn trống không trước mắt đã thay thế cho cái bàn học của mình

Lê tính không khỏi tức giận

" ai đùa ngu như vậy ?"

Nhưng cậu nhớ rõ ràng trong nhà mấy ngày hôm nay chỉ có mình, bố mẹ đều đi ăn cưới một người họ hàng xa tại tỉnh khác

Không có cướp, cũng không có trộm

Vậy....ai chơi mình ?

Nhớ đến bản thân là một người vô cùng tỉnh ngủ, lúc nhỏ cho đến bây giờ, trong khi ngủ chỉ cần ai bên cạnh phát ra chút âm thanh đều làm cậu khó mà ngủ tiếp

Chứ đừng nói là khiên cả cái bàn nặng nề nằng gỗ ra không một tiếng động !

Nghĩ đến một hồi liền có chút ớn ớn cái sống lưng

Lê tính lựa chọn trực tiếp xem cái bàn kì dị này !

Nói thật, hai từ kì dị này quả thật rất hợp với cái bàn mà cậu muốn miêu tả

Cái bàn chính xác là một khối vuông to lớn do một chất liệu gì đó gần giống như nhựa mà không phải nhựa tạo thành, nó có màu chung của gỗ, bốn phía thân bàn không có bất kì hình thù hay hoa văn họa tiết gì

Nhìn có một loại cảm giác đơn sơ

Tiến lại gần

Sờ sờ một chút mặt bàn bóng loáng, nhưng khi muốn để tay vào cậu rõ ràng cảm giác như mình vừa đi xuyên thứ gì

Cái cảm giác giống như là đưa tay vào nước ?

" có một chút tí tẹo lực cản ?"

Quả thật là vậy !

Lê tính tò mò làm thử mấy lần, đặt cây bút vào cũng truyền đến cảm giác tương tự, nhưng rõ ràng lực cản càng nặng hơn !

Tựa như là đâm vào trái bong bóng ?

Thử đi thử lại thật nhiều, lê tính quyết định làm chút nghiên cứu cái gì

Bởi thứ này quá vượt qua năng lực nhận biết của hắn đi rồi !

Cái bàn gì lại sinh ra lực cản ?

Là một loại kỹ thuật đời mới, hay là một loại sóng trường thần kỳ nào đó.

Cậu bây giờ rất muốn biết, giống như một đứa trẻ tìm được đồ chơi mới

Đều đầu tiên chính là tìm ra cách chơi của món đồ chơi thần bí này !

Việc chiếc bàn trống không xuất hiện cùng một loạt nghi vấn giống như đôi sau đầu

Dánh cả tiếng mày mò chiếc bàn, rốt cuộc cậu bắt đầu hiểu chút ít công dụng của nó, một bên lôi ra quyển bút kí viết lại những điều quan trọng

Đặt bút lên miệng suy nghĩ một chút bắt đầu viết

Thứ 1, mặt bàn có một tấm chắn vô hình, ngoại trừ thân thể của mình thì vật khác bỏ vào sẽ gia tăng độ cản trở

Vật càng lớn độ cản trở cũng càng lớn

Thứ 2, thời gian sau tấm chắn dường như dài hơn một chút ?

Lê tính xóa đi hàng chữ, viết lại một đoạn

Khi không có ánh mắt tập trung, thời gian bên trong hộp là gấp 100 lần bên ngoài hoặc nhiều hơn gấp trăm lần khi triệt để vắng mặt,Khi tập trung kém hoặc ít là gấp 5 lần

Còn khi chuyên chú thì là đồng bộ thời gian !

Điều thứ 3, cái bàn này có một lực hút vô hình !

Trên cảm giác của bản thân mình, cái bàn dường như đang hút lấy cái gì từ cậu !

Viết đến đây...

Ngừng bút một chút

Lê tính bỏ xuống quyển sổ, chạy ra khỏi phòng mở cửa hướng đường lớn bên ngoài đi

" ừm, giảm đi một chút lực hút, nhưng mình vẫn còn cảm nhận được lực hút "

Trước mắt chưa xác định vật này có hại với mình không

Tiếp tục tìm kiếm chút manh mối đi

Bạn đang đọc Hệ Sinh Thái Thần Kỳ sáng tác bởi yy10536512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy10536512
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.