Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 91

Phiên bản Dịch · 501 chữ

“Hai người họ” mà em nói là một cô gái và một linh hồn. Anh chàng linh hồn này có nhiệm vụ giúp những người có người thân yêu đã mất có thể vượt qua nỗi đau. Và những người ấy chỉ có thể nhìn thấy anh ta khi họ còn chưa chấp nhận được rằng người thân mình đã mất. Trong số những người anh ta giúp có một cô gái. Họ cùng nhau làm công việc mà anh ta đang làm rồi sau đó họ yêu nhau. Thế nhưng vấn đề ở chỗ một khi cô gái quên đi vết thương lòng thì cô sẽ không thấy lại được chàng trai nữa.

“Anh cũng không biết nữa. Anh mong hai người họ sẽ ở bên nhau” – Tôi nói rồi quàng tay lên vai em, kéo em dựa vào người mình rồi hôn nhẹ lên tóc em. Tình cảnh của hai nhân vật trong phim làm sao ** le bằng chúng tôi lúc này. Tử Đinh Hương, em thử nói xem chuyện của chúng ta sẽ đi về đâu?

Em xem phim khá chăm chú. Sau một hồi, tôi nghe thấy tiếng em nấc lên. Tôi đưa tay lên xoa mặt em thì thấy nó đã ướt đẫm. Giàu tình cảm quá!

Em khóc vì phim đang chiếu đến đoạn chàng trai biến mất. Những đồ đạc cho thấy sự tồn tại của anh ta cũng biến mất. Trong những tấm hình chàng trai và cô gái chụp chung nay chỉ còn thấy hình cô gái. Và trong ngọn hải đăng trắng ấy, cô gái quỳ sụp xuống bưng mặt khóc thảm thiết.

Những tiếng xụt xùi của những người trong rạp cũng cất lên. Khóc cái gì chứ? Tôi cũng đang muốn khóc lên đây. Nhưng không phải khóc vì bộ phim. Tình cảnh của tôi và em lúc này còn đáng khóc hơn ấy chứ.

Hết phim, chàng trai gặp lại cô gái. Họ ôm nhau hạnh phúc. Em cũng ôm lấy tôi và nở một nụ cười mỹ mãn.

Còn tôi, cố ngăn một tiếng thở dài trăn trở. Tôi và em cũng sẽ có một kết thúc có hậu chứ?

Bên trong rạp phim khá ấm áp, ra ngoài mới biết trời lạnh đến như vậy. Thật ra thì tôi không thấy lạnh nhưng em thì đang run bắn lên. Em… bắt đầu cảm thấy lạnh rồi.

Cởi chiếc áo khoác của mình ra và khoác thêm cho em. Tôi ôm em thật chặt và chúng tôi bước đi bên nhau. Tự nhiên tôi thấy sợ hãi. Bóng đêm phía trước mặt càng làm tôi sợ hãi hơn. Không phải tôi sợ ma hay sợ cái bóng tối ấy đâu. Mà tôi sợ cái cảm giác nó mang đến cho tôi. Bế tắc!

Bất giác tôi siết chặt vòng ôm vốn đã rất chặt. Nếu tôi ôm em chặt thế này thì em sẽ không tan biến khỏi cuộc đời tôi phải không Tử Đinh Hương?

Bạn đang đọc Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng của BMW
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.