Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí tịch là giả!

Phiên bản Dịch · 1737 chữ

Chương 17: Bí tịch là giả!

Hàn Thu Tuyết muốn phát tác, nhưng nhìn thấy đôi mắt kiên định tự tin của Tần Trần bèn cố gắng nhẫn nại.

"Ngươi cứ việc mượn, vẫn là câu nói kia, năm vạn lượng bạc, ta lấy ra được."

"Được, ta ra giá hai ngàn lẻ mười lượng." Tần Trần ra giá.

"Tần Trần, ngươi cố ý!" Vẻ mặt của Mục Trì trở nên dữ tợn: "Được, có Hàn tiểu thư làm chỗ dựa, ngươi thật sự là phát huy sự vô liêm sỉ của mình vô cùng nhuần nhuyễn, ta ra giá một vạn lượng!"

"Một vạn lẻ mười lượng." Giọng nói lười biếng của Tần Trần truyền ra.

"Tần Trần! Ngươi có thể ra giá cao hơn không, đừng cố ý làm nhục ta!" Mục Trì lạnh lùng híp mắt.

"Ngươi sỉ nhục ta không có tiền, bây giờ ta mượn được rồi, ra giá bình thường mà thôi, làm sao lại là làm nhục ngươi?" Tần Trần thản nhiên cười nói.

Trần Vận Nhi nói: "Phu quân ta không nói một câu nào sỉ nhục ngươi, là ngươi vẫn luôn có tình gây sự!"

Nàng nói xong bèn lộ vẻ mặt lo lắng nhìn Tần Trần.

Vừa nãy bọn họ còn rất có tiền, hai ngàn lượng đây, với số tiền này ở trong thôn phong quang biết bao, chỉ là hiện tại Tần Trần đã mượn tiền người ta, há miệng ra là hơn một vạn, phải trả như thế nào đây.

Tuy nhiên Tần Trần nói cái gì nàng cũng sẽ nghe theo, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ đơn thuần lo lắng cho Tần Trần.

"Tỷ tỷ, ta có thể đánh thêm vài người, sau đó chúng ta bỏ chạy." Trần Thiết ngu ngơ nói.

"Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ phu quân." Trần Vận Nhi nhỏ giọng dặn dò, sợ bị người khác nghe được.

"Ta ra hai vạn lượng!"

"Hai vạn lẻ mười lượng ~ "

"Ta trả ba vạn!"

"Ba vạn lẻ mười lượng."

"Hàn tiểu thư, ngươi thật sự cho hắn vay nhiều tiền như vậy sao? Nếu hắn không trả nổi thì thế nào, hắn chỉ là một tên phế vật, bán y phục phải bán bao nhiêu năm mới có thể trả cho ngươi?" Mục Trì cười lạnh nói: "Y phục trị giá ba vạn lượng, cho dù ngươi may y phục giỏi đến đâu thì Đại Lương ta trong thời gian ngắn cũng không có nhiều tài liệu như vậy nhỉ? Vải tơ tằm thượng hạng cũng không dễ kiếm như vậy đâu. Còn cả thợ nữa, ngươi có biết làm một bộ y phục mất bao nhiêu thời gian hay không?

Đừng nói là ba vạn lượng, thậm chí là số y phục có giá hai ngàn lượng, ta cũng hoài nghi ngươi không làm ra được, ngươi đang gạt người!"

"Ta cho Tần công tử vay tiền không liên quan gì đến ngươi. Ba vạn lượng đương nhiên là không làm được, nhưng hai ngàn lượng, ta giúp Tần công tử mượn thêm người thì vẫn có thể làm được." Hàn Thu Tuyết chỉ sợ Tần Trần không ra giá. Nếu ra giá bình thường thì nói gì đến tiền?

Vốn dĩ là mua bí tịch võ công này thay nàng.

Mục Trì rất xấu xa, không chỉ sỉ nhục Tần Trần mà còn kích động người mua y phục của Tần Trần, muốn Tần Trần phải nhổ ra hai ngàn lượng tiền bán y phục kia.

"Ha ha, có Hàn tiểu thư bảo đảm, huống hồ giấy trắng mực đen. Y phục giá hai ngàn lượng mà thôi, chúng ta vẫn tin tưởng mười ngày sau có thể mua hàng."

Một đám người cười nói.

"Cám tạ mọi người không để cho Mục Trì mượn đề tài này để nói chuyện của mình." Tần Trần cười nói.

Hàn Thu Tuyết nhỏ giọng nói: "Bí tịch quan trọng, nhớ kỹ phải lấy được trong vòng năm vạn, nếu không ngươi sẽ phải nghênh đón lửa giận của ta. Trước đó, bất kể chuyện gì, ta cũng sẽ gánh vác thay ngươi!

m thanh nói chuyện của chúng ta rất nhỏ, Mục Trì chắc chắn không nghe thấy. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, vượt qua năm vạn ta phải bán một ít tài sản mới được, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể động vào căn cơ của một thương hội."

"Yên tâm đi." Tần Trần gật gật đầu, sau đó lớn tiếng nói với Mục Trì: "Mục công tử, ta vay được tiền rồi, thật nhiều thật nhiều tiền, trọn vẹn năm vạn lượng. Ngươi ra giá đi, nếu cao hơn năm vạn, ta phục.

Nếu không ngươi nhường cho ta đi, bí tịch này thật sự không phải thứ tốt gì, ta mua về làm vật kê bàn."

"Tần công tử!" Hàn Thu Tuyết hít sâu một hơi, tức giận đến mức thiếu chút nữa ngất đi.

"Ngoan, nghe lời." Bàn tay to lớn của Tần Trần vuốt ve đầu nàng.

"Thằng ngốc như ngươi, có Hàn tiểu thư giúp đỡ cũng không làm được gì, năm vạn thì năm vạn. Chỉ là năm vạn ta sẽ lấy ra! Ta trả năm vạn, Tần Trần, ngươi có bản lĩnh thì tăng giá!" Mục Trì điên cuồng.

Nghe thấy cái giá năm vạn, đám phú thương ở đây cũng không có tâm tư ra giá.

Năm vạn đối với bọn họ mà nói nhiều lắm.

Có lẽ chỉ có bán gia sản lấy tiền mặt mới có thể gom góp đủ.

Bạch Băng Khuynh hơi nhíu mày, nàng cũng chỉ cầm theo năm vạn. Hiện tại chính là thời điểm Bạch gia đang cần phát triển nhất, cho dù có nhiều tiền hơn nữa nàng cũng không dám đụng đến.

"Năm vạn hai nghìn lượng." Tần Trần đắc ý nói.

"Ngươi... Tần Trần, không phải ngươi nói chỉ có năm vạn hay sao? Ngươi phải biết, quy củ trong đại hội giám bảo là đã ra giá là phải cấp đủ, không cấp đủ thì phải chết!" Mục Trì tức giận nói, đây chính là năm vạn đấy, hắn đã bỏ ra vốn gốc rồi, ý nghĩ của hắn là dùng năm vạn lấy được món đồ. Tuy rằng nhiều tiền hơn nữa hắn cũng có, thế lực sau lưng cho hắn một khoản tiền cộng thêm Mục gia bọn hắn có bảy vạn lượng, nhưng mà sử dụng toàn bộ tiền để lấy được món đồ cũng không vẻ vang gì."

"Đầu óc ngươi có vấn đề hay sao? Không phải ta bán y phục được hai ngàn lượng hay sao? Ta nói ta không trả tiền hay sao, ngươi không trả được thì cút đi, cứ lải nhải dài dòng." Tần Trần liếc mắt xem thường.

"Tần công tử, là ta hiểu lầm ngươi, ngươi lại bỏ thêm tiền của mình để lấy được bí tịch." Trong mắt Hàn Thu Tuyết hiện lên một tia cảm kích.

"Thứ này mặc dù tốt nhưng chỉ xếp hạng bốn mươi bảy mà thôi, năm vạn là giá cao nhất mà trong lòng mọi người có thể tiếp nhận. Có cao hơn nữa cũng không xứng."

"Đúng vậy, dùng nhiều tiền cũng không đáng."

Mọi người xôn xao bàn luận.

"Được, ta ra sáu vạn! Tần Trần, có bản lĩnh thì ngươi tiếp tục!" Mục Trì tức giận nói.

"Ta không có bản lĩnh, Mục công tử quả nhiên tài đại khí thô, ta không ra giá nữa." Tần Trần cười tủm tỉm nói.

"Ngươi không mượn nữa sao?" Mục Trì hơi sửng sốt, cảm giác như mình bị lừa gạt.

Có phải hắn bị đùa bỡn rồi không?

Nhất là khi nhìn thấy nụ cười đắc ý của Tần Trần, hắn khẳng định mình bị đùa bỡn.

"Không thể mượn nữa, ta chỉ có ít tiền này thôi, không giàu có bằng Mục công tử, làm được bao nhiêu việc lớn, Mục công tử, ngươi thắng rồi." Tần Trần giang tay ra nói.

"Tần công tử, ta có thể nghĩ biện pháp khác, ta nhất định phải lấy được bí tịch này!" Hàn Thu Tuyết tức giận đến đỉnh điểm: "Ngươi hứa với ta như thế nào?"

"Đừng nóng giận, sau khi đại hội giám bảo kết thúc ta sẽ cho người một lời giải thích. Nữ hài tử, không nên động một tí là tỏa ra sát khí, ngươi có tức giận cũng không phải là đối thủ của ta." Tần Trần sờ sờ đầu nàng.

Lại sờ!

Tên súc sinh này lại sờ!

Một nữ ma đầu giết người không chớp mắt như nàng không có mặt mũi như vậy sao?

Tần Trần không hề sợ nàng hay sao?

Chẳng lẽ mọi thứ điều tra ra đều là sự thật?

Tần Trần thật sự vô dụng hay sao?

Vậy tại sao hắn lại biết suy nghĩ trong lòng mình?

"Còn có ai ra giá nữa không? Không có ta sẽ tuyên bố."

Mỹ nữ trên đài cũng lộ vẻ mặt kích động, sáu vạn, cái giá này vượt qua dự đoán của nàng, phải biết rằng Hàn thị bán hộ bảo vật của người khác cũng thu một ít phí tổn, bán giá càng cao, Hàn thị cầm càng nhiều, nàng cũng sẽ có nhiều tiền thưởng hơn.

"Được! Ta tuyên bố, Cầm Lang Quyền này thuộc về Mục công tử. Mục công tử, mời ngươi giao tiền cho ta."

Mục Trì đau lòng lấy ra sáu vạn ngân phiếu, hung ác trừng mắt liếc nhìn Tần Trần: "Ngươi chờ đó cho ta, ngươi cho rằng ngươi đùa bỡn được ta hay sao? Ta nói cho ngươi biết, chỗ dựa của ngươi là Hàn tiểu thư sẽ không bỏ qua cho ngươi, các ngươi sẽ rất nhanh trở thành kẻ thù, Tần Trần, ngươi hoàn toàn không biết tầm quan trọng của quyển bí tịch này đối với những đại gia tộc như chúng ta!"

"Xong rồi..." Hàn Thu Tuyết đặt mông ngồi phịch trên ghế.

"Thật sao? Tiêu sáu vạn mua một bản bí tịch giả nên ngươi vui vẻ như vậy sao?" Lời nói của Tần Trần khiến mọi người kinh ngạc, hắn mỉm cười đứng dậy rồi đi lên trên đài.

Bạn đang đọc Hậu ly hôn ta nhất phi trùng thiên, ngươi khóc cái gì? của Chư Cát Thiết Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhvietnx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.