Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi ba người (1)

Tiểu thuyết gốc · 2385 chữ

“Tự dưng lại ngất đi là sao”

Tôn Hành mộng bức.

Hai cô nàng này nhìn thấy hắn trợn trừng mắt xong liền ngất đi, không biết là do sợ hãi hay thế nào. Ta chẳng lẽ nhìn đáng sợ lắm sao? Tôn Hành tự hỏi. Đồng thời hắn lấy gương ra soi và kết luận có lẽ hai cô nàng ngất đi vì quá kinh động trước sự đẹp trai của mình.

Hắn lần lượt bế cả hai lên giường. Vì quần áo của hai nàng đen thui xấu quá nên hắn tốt bụng giúp hai nàng cởi ra. Hơn nữa khi đi ngủ thì khỏa thân ngủ mới ngon chứ.

Rất nhanh hắn đã cởi xong.

Hai thân hình trắng muốt loã lồ đập vào mắt khiến Tôn Hành nuốt một ngụm nước miếng, côn thịt lập tức cứng ngắc.

Sau đó hắn giúp hai nàng trị hết thương thế, nhưng cô nàng kia trúng xuân dược thì hắn không giúp nàng giải trừ vì hắn không biết giải trừ, chứ không phải hắn có ý đồ đen tối.

Tất nhiên trong quá trình trị thương không thể tránh khỏi việc xoa bóp chấm mút. Đây là nguyên tắc của người thầy thuốc, không thể làm trái.

Một lúc sau, thương thế đã khỏi hẳn thì hai cô nàng cũng từ từ mở mắt.

Khi phát hiện thân thể mình loã lồ trước mặt một nam nhân thì phản ứng đầu tiên của hai nàng là hét lên. Nhưng khi nhìn rõ mặt nam nhân này thì cả hai nàng không hiểu sao lại cảm thấy tim đập thình thịch, đồng thời cảm thấy nam nhân này rất thân thiết, giống như đã từng là người yêu của nhau vậy. Hai nàng đều có ảo giác bản thân mình rất yêu nam nhân này. Nhưng mà rõ ràng là mới gặp lần đầu a. Thật là khó hiểu. Hai nàng nhíu mày, chỉ nhìn chằm chằm tên nam nhân trước mặt không nói gì, đồng thời giống như tạm gác lại hiềm khích đối với nhau.

Tôn Hành thấy hai nàng cứ nhìn mình chằm chằm bèn hắng giọng hỏi:

“Khụ, bộ trên mặt ta có gì sao?”

Hai nàng lúc này giật mình bừng tỉnh, cô gái hạ độc trạng thái tốt hơn mở miệng hỏi trước:

“Ngươi là ai, rõ ràng ta không thấy có khí tức của một ai mới vào phòng này, tại sao ta không thể phát hiện ra ngươi ở trong phòng tắm. Còn có, thương thế của ta giống như khỏi hẳn, đây là có chuyện gì?”

Tôn Hành liếc nhìn vú của hai nàng một cái, chợt cười nói:

“Nhiều vấn đề quá. Từ từ ta sẽ giải thích. Nhưng trước hết sao ngươi không hỏi tại sao hai người lại không mặc gì?”

Hai nàng lúc này mới chợt nhớ ra, lúc nãy khi nhìn mặt nam nhân này liền bị chấn động nhất thời quên mất. Bây giờ giật mình vội vàng kéo chăn che khuất cơ thể. Cô gái hạ độc đỏ bừng mặt sẵng giọng quát hỏi:

“Vậy người nói tại sao? Không lẽ là ngươi cởi?”

“Haha, chính xác”

Tôn Hành thẳng thắn thừa nhận.

“Ngươi…”

Cô gái hạ độc cạn lời. Nam nhân này tuy đẹp trai nhưng quá mặt dày vô sỉ a.

“Sao người lại làm thế”

Cô gái hạ độc hỏi.

Còn cô gái trúng độc kia sau khi tỉnh lại một lúc thì bây giờ tác dụng của Xuân dược lại phát tác, lúc này đã bắt đầu một lần nữa trở nên mê mang, không ngừng rên rỉ, làm gì đủ tỉnh táo để nói chuyện nữa.

Tôn Hành cũng không để ý đến cô gái rên rỉ, nhé răng cười đáp:

“Nếu ta nói là để trị thương cho hai ngươi, cần thiết phải lột bỏ quần áo, ngươi tin không?”

Cô gái kia không trả lời mà lại hỏi:

“Vậy là ngươi đã trị thương cho chúng ta sao. Nhưng nhìn ngươi rõ ràng chỉ là một phàm nhân.”

“Phàm nhân thì không thể trị thương sao?”

Tôn Hành hỏi ngược lại.

Cô gái kia không biết nên trả lời thế nào.

Phàm nhân tất nhiên có thể trị thương chữa bệnh nhưng cũng là bệnh của phàm nhân, dù trị thương được thì có thể trị được nội thương của tu tiên giả sao? Điều này hiển nhiên là không thể nào. Tuy vậy cô cũng không phản bác. Nam nhân này nhìn như phàm nhân nhưng chắc chắn không phải phàm nhân hơn nữa có thể còn có tu vi thông thiên a. Điểm này được chứng thực khi hai người các nàng vào căn phòng này mà không cảm nhận được sự hiện hữu của hắn ta. Một vi tu vi cao siêu đại năng muốn ẩn giấu khí tức thì rất dễ dàng. Nghĩ như vậy cô mỉm cười nhìn về phía Tôn Hành nói:

“Cảm ơn ngươi đã trị thương cho ta”

“Không có gì. Tiện tay mà thôi”

Tôn Hành cười đáp. Lại hỏi:

“Ta tên Tôn Hành, ngươi thì sao?”

“Thủy Linh Nhi”

Cô gái kia cũng không giấu giếm, nói ra tên thật của mình.

“Thủy Linh Nhi?”

Tôn Hành hơi ngạc nhiên. Không phải trùng hợp chứ. Tên Thủy Linh Nhi, lại còn là thánh nữ ma tông? Làm sao giống một nhân vật nữ chính trong một bộ truyện kiếp trước hắn đọc như vậy? Kiếp trước hắn rất say mê con game chinh phục 3000 nữ chính của mình, không có một ai mà hắn có thể quên. Nghĩ vậy hắn liền hỏi:

“Ta đã nghe thấy nàng kia nói ngươi là thánh nữ ma tông. Có phải là phân đà ma tông ở Tây Sa, và tổng đà chủ của các ngươi là Vạn Độc lão ma?”

“Ngươi hiểu khá rõ về mà tông đấy. Những điều ngươi nói đều đúng. Vậy lai lịch của ngươi lại là gì? Có thể tiết lộ một chút không? Ngươi có lẽ không phải nhân vật vô danh đâu nhỉ?”

Thủy Linh Nhi khẽ cười hỏi.

Nghe Thủy Linh Nhi nói vậy Tôn Hành đã xác định nàng chính là vị nữ chính kia.

Lúc này hắn ngồi xuống bên bàn, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói:

“Ta cũng không phải nhân vật gì nổi danh. Ta chỉ là một cô nhi sống lang thang nay đây mai đó thôi.”

“Quỷ mới tin ngươi. Không muốn nói thì thôi.”

Thủy Linh Nhi bĩu môi.

Tôn Hành ra vẻ không quan trọng. Thực ra hắn không nói dối, hắn đúng là cô nhi dù kiếp trước hay kiếp này, sống lang thang lúc trên đảo lúc ở đâu liền. Trước nay không ai biết đến sự tồn tại của hắn nên hắn đúng là không nổi danh.

“Tùy ngươi. Ta nói thật mà không tin vậy cũng không có cách nào.”

Thủy Linh Nhi khẽ hừ một tiếng, lại hỏi:

“Tu vi của ngươi cao đến mức nào? Hoá thần, hay là Phản Hư? Ít nhất cũng phải là nguyên anh đúng không?”

Tu vi của nàng là kim đan tầng 5, muốn ẩn nấp khi tức làm cho nàng không phát hiện được ít nhất phải cao hơn nàng một đại cảnh giới. Cho nên nàng suy đoán hắn ít nhất phải là một vị nguyên anh cảnh cường giả.

“Haha. Hoá thần phản hư? Không không, ta không phải tu tiên giả, trước nay chưa từng tu tiên”

Tôn Hành lắc đầu cười đáp.

Thủy Linh Nhi lườm nguýt, hiển nhiên không tin. Hừ, nam nhân này, cứ phải thần thần bí bí mới được hay sao. Thấy hắn không muốn nói nàng cũng không tiếp tục dây dưa. Lúc này nàng lại chăm chú nhìn hắn. Nam nhân này quả thực rất đẹp trai, để nàng vừa nhìn thấy đã thấy động tâm, tìm đập thình thịch, mặt đỏ như gấc.

Không đúng! Không phải vậy. Nam nhân này tuy rất soái nhưng nàng cũng không phải chưa từng thấy soái ca a. Vậy mà nam nhân này lại khiến trái tim nàng thổn thức. Cẩn thận suy nghĩ lại, nàng chợt hiểu ra lý do.

Nam nhân này giống nam nhân mà nàng hay thấy trong mơ.

Nam nhân định mệnh của nàng!

Là nam nhân mà nàng đã chờ đợi bấy lâu.

Mặc dù ở trong mơ không thấy rõ khuôn mặt, vóc dáng ấy, bờ vai, tấm lưng rộng lớn quen thuộc, giọng nói ấm áp, tất cả đều trùng khớp.

Quan trọng hơn, Thủy Linh Nhi tin vào linh cảm của mình. Cái cảm giác này rất huyền ảo không thể giải thích nhưng dường như có một sợi dây tơ hồng liên kết vận mệnh giữa nàng và hắn. Nàng có thể xác định hắn đúng là người định mệnh, là người mà nàng yêu say đắm từ lúc nào không hay. Đây cũng là lý do khi khoả thân trước mặt hắn nàng lại không quá bài xích.

Mặt đỏ rần, Thủy Linh Nhi không kiềm chế được bỗng nhiên nhào vào ngực Tôn Hành.

Tôn Hành lập tức cảm thấy như ôn hương nhuyễn ngọc, thân thể không mảnh vải của Ngọc Linh Nhi trắng muốt mềm mại, toả mùi hương thơm dịu.

Thủy Linh Nhi chợt giật mình, cảm thấy thất thố ngẩng đầu dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

“Ta…”

Nàng vừa mở miệng định giải thích thì Tôn Hành vòng hai tay ôm chặt nàng vào ngực nhẹ giọng thì thầm:

“Không cần giải thich, bởi vì ta cũng có cảm giác giống nàng”

Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thông qua ánh mắt của Thủy Linh Nhi hắn phần nào đoán được việc này có liên quan đến game chinh phục mà hắn đã tạo ra. Trong game mọi nữ chính đều đối với hắn có max độ hảo cảm. Mà chính hắn khi trông thấy nàng cũng cảm có một mối liên kết kỳ diệu. Không chỉ Thủy Linh Nhi, mà nữ nhân trúng độc đang rên rỉ trên giường kia hắn có cảm giác giống như vậy, đoán chừng cũng là một vị nữ chính a. Chỉ là không biết là vị nữ chính nào.

Thuỷ Linh Nhi bị hắn ôm chặt, thẹn thùng hỏi:

“Thật sao? Ngươi cũng cảm thấy…yêu thích ta sao?”

Tôn Hành vươn hai bàn ôm lấy mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:

“Ta yêu ngươi”

Thuỷ Linh Nhi mặt đỏ như nắng chiều, “ân” một tiếng khẽ gật đầu, tựa đầu vào ngực hắn nói:

“Người ta không phải nữ nhân tùy tiện đâu”

Tôn Hành hôn trán nàng một cái, nói:

“Ta biết”

Chợt bầu không khí trở nên im lặng. Thủy Linh Nhi chút ngượng ngùng. Tiến triển quá nhanh khiến nàng cảm thấy như trong mơ. Bỗng nhiên nàng cảm thấy có vật cứng cứng chọc vào bụng.

“Đây là cái gì?”

Thủy Linh Nhi theo bản năng thò tay bắt lấy.

“Ư, sướng…”

Tôn Hành rên lên một tiếng.

Thủy Linh Nhi tức thì hiểu ngay, mặt đỏ rần thẹn quá muốn rụt tay lại nhưng bị Tôn Hành giữ lại.

“Tiếp tục đi”

Hắn thì gặm vành tai nàng, khẽ nói.

“Ư…chán ghét “

Thủy Linh Nhi hờn dỗi. Háng bắt đầu thấy ngứa ngứa và ẩm ướt. Nàng ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục nắm lấy, nhẹ xoa bóp.

Tôn Hành không chần chừ cởi hết quần áo xuống. Hai người khỏa thân ôm nhau. Da thịt tiếp xúc trực tiếp, mũi hương nam tính phả vào mũi khiến Thủy Linh Nhi thân thể thoáng chốc mềm nhũn vô lực. m đạo tiếp xúc với côn thịt của Tôn Hành bị kịch thích chảy đầy nước. Bàn tay thon mềm xinh xắn đầy tò mò khát vọng cầm lấy côn thịt vầy vò, lại không biết làm như thế nào.

“Ấy, không phải như thế, nàng phải sục lên sục xuống mới đúng”

Thủy Linh Nhi làm theo, lúng túng hỏi:

“Thế này đúng không?”

“Ư…đúng. Cứ như thế. Tốt lắm. Làm nhiều sẽ quen.”

Tôn Hành mặt đầy hung phấn nói. Vừa nói một tay đưa lên sờ vú Thủy Linh Nhi, nhẹ xoa bóp đầu ti hồng hào, một tay thò xuống âm đạo chà sát.

“Ta cũng sẽ làm cho nàng sướng”

“aaa…ư ưm…”

Thủy Linh Nhi phát ra những âm thanh đầy dâm dục.

“Sướng không lão bà?” Tôn Hành cười hỏi.

“Ưm…ân…sướng lắm, phu quân chàng ơi”

“Ư…ta cũng sướng lắm, bảo bối của ta”

Hai người trong cơn sung sướng bất tri bất giác đã thay đổi xưng hô.

Tôn Hành vừa xoa vú vừa móc âm đạo, lại nhìn thấy đôi mắt nàng long lanh tràn ngậm mị hoặc, thấy đôi môi anh đào đỏ mọng khép hờ, nhịn không được cúi đầu hôn xuống. Thủy Linh Nhi chưa hôn bao giờ, hắn lại phí một phen công phu mới đưa được cái lưỡi vào trong. Một lúc sau Thủy Linh Nhi dần dần quen với tiết tấu, đã biết chủ động đáp lại, hai cái lưỡi lập tức quấn quýt vài nhau. Hai người cứ thế ôm hôn, mút mát, tham lam liếm mút môi nhau chùn chụt.

Đang lúc say sưa, Tôn Hành chợt thấy một đôi ngọc thủ vòng qua ôm chặt hắn từ phía sau. Tiếp theo hắn cảm giác có hai bầu vú ép sát vào lưng không ngừng ma sát, và hai đầu ti liên tục cọ cọ vào lưng.

“Cô nàng này…”

Hắn đã sớm nhận ra là cô gái bị trúng tình dược bò dậy từ trên giường và tập kích từ phía sau. Tình dược đã khiến nàng không kìm chế được nữa, hoàn toàn đánh mất lý trí rồi. Đây là điều mà hắn chờ đợi nãy giờ.

“Cô ta…”

Thủy Linh Nhi cũng đã phát hiện. Nàng chợt hối hận vì đã hạ độc cho cô ta.

“Nàng ta tên là gì vậy?”

Tôn Hành bỗng nhiên hỏi. Thủy Linh Nhi có chút oán hận nói:

“Dao trì thánh nữ Phượng Huyền Tố. Chắc hẳn chàng có nghe qua a?”

Bạn đang đọc Hậu cung giai lệ 3000 sáng tác bởi daonamm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daonamm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 504

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.