Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Jin

Tiểu thuyết gốc · 2742 chữ

9-5-2161

Ngoài khơi Biển Sanh .. vùng biển phía đông của Nam Quốc

-"Mọi người chú ý vào ,lúc này mà mất tập trung là sẽ mất mạng đấy"

-"Anh đừng lo lắng quá chúng ta đang chạy với vận tốc 220km/h thì nó làm sao mà đuổi được chứ"

-"Đồ ngốc cậu đang bảo cái phi thuyền nước rách nát này chạy nhanh hơn cái thứ khốn kiếp đã nhấn chìm hai phi thuyền cao cấp vừa nãy sao, nếu họ chạy được khỏi nó thì đã không táng mạng tại nơi này hiểu chưa hả"

Rẹt rẹt..

-"Thưa thuyền trưởng ra-đa phát hiện 1 vật thể khổng lồ đang đuổi tới đây với vận tốc........ 326km/h khoảng 60 giây nữa nó sẽ va chạm"

-"Khốn kiếp .. tất cả nghe lệnh ném hết hàng hóa ra khỏi thuyền nhanh lên nếu không muốn chết "

-"Kể cả những kiện hàng của lãnh chúa Phan Dương sao thưa ngài"

-"Im mồm và quẳng hết chúng đi cậu muốn chết ngay lúc này hay về bờ mới chết hả"

Lão thuyền trưởng cau mày thúc giục các thủy thủ rồi lao tới phòng ra-da

Một lúc sau ...

-"Ơn trời chúng ta có thể thoát khỏi nó, sau khi ném hết đồ chúng ta đã chạy nhanh hơn con khốn đó haha ai mà ngờ được cái thuyền rách này lại chạy được vận tốc 354 km/h cơ chứ"

Hahayeah..

-"Liên à sau chuyến này anh sẽ tỏ tình và cưới em rồi bỏ cái nghề này haahaha "

-"Trước đó cậu nên ăn mừng với mọi người trong nhà lao của lãnh chúa mới phải chứ haha"

-"Cũng đúng nhỉ haha tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có người vui mừng khi biết mình phải vào tù đấy"

Tiếng hoan hô vang lên không ngớt của những thủy thủ đang mệt lã người khi mà họ dám chắc mình sẽ thoát

Bíp bíp bíp....rẹt rẹt rẹt....

Vui mừng chưa được bao lâu thì ra-da vang lên không ngớt

Mặt gã thuyền trưởng trắng bệch khi nhìn vào nó.. trái ngược với những thủy thủ đang vui mừng kia ... gã trở nên tuyệt vọng và khóc , có lẽ ngay lúc này đây những gì gã có thể nghĩ đến chính là gương mặt của vợ con gã và một gương mặt nữa vô thức hiện lên.. mắt gã đột nhiên sáng lên rồi chạy đến điện đàm và gửi tin cho ai đó , hành động này không phải cầu cứu ,cũng không phải đối sách gì để cứu mạng mà đơn giản gã chỉ muốn thông báo những gì đang xảy ra đến người đó.

Nhìn từ trên cao xuống chiếc phi thuyền nước chỉ bé bằng chiếc lá bưởi mà bao quanh chiếc lá đó lại chi chít đốm đen mà phía sau là 1 bóng đen khổng lồ lớn gấp 3 lần chiếc thuyền xấu số .. nhìn qua có thể đoán được có hàng ngàn thủy quái đang bao vây nó, trên thuyền lúc này chỉ có mỗi một người biết được điều đó và thay vì làm gì khác anh ta lại ngồi bình tĩnh gõ những phím điện đàm mặc kệ những gì sẽ xảy ra với gã cùng đồng đội.

Sau khi gửi xong thư kèm một đoạn ghi âm gã đứng dậy khỏi chiếc ghế đã hoen gỉ , gã bình thản bước ra ngoài boong thuyền và tập hợp tất cả những thủy thủ đoàn của mình mặc cho họ đang ôm nhau la hét. Gã đảo mắt qua nhìn một lượt khuôn mặt của từng người để chắc chắn sẽ không bỏ sót 1 ai sau đó gã rút súng lục từ hông ra rồi nói

-"Những người anh em của tôi, tôi biết thật khó để chấp nhận điều này nhưng tôi nghĩ chỗ đạn này đủ cho mỗi người , tôi không ép buộc ai nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi chết tại đây ngay bây giờ chứ không phải trong dạ dày 1 con cá xấu xí"

Những thuyền viên ngơ ngác và bối rối vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng rất nhanh sau đó có một vài người nhìn thấy xung quanh chiếc thuyền đang chạy trối chết này trồi lên những chiếc vi cá mập biến dị số lượng lên đến hàng ngàn đang lướt theo ,nhìn qua có vẻ như nó đang đứng yên cùng với con thuyền vậy.

Đoành

Máu bắn ra từ thái dương của vị thuyền trưởng..anh gục xuống và nằm đó bất động trước sự chứng kiến của mọi người, và thay vì hoảng loạn cầu nguyện như một số kẻ khác thì những người thủy thủ gan dạ khác lần lượt cầm súng lên và đi theo thuyền trưởng của mình, không lâu sau đó những bóng đen thu hẹp khoảng cách và nhào vào chiếc thuyền như lũ trút , chưa đến vài phút để chiếc thuyền biến mất như thể nó chưa từng ở đó.

Những bóng đen cùng chiếc thuyền dần biến mất vào phía đáy đại dương chỉ còn lại ở đó 1 vùng huyết hải đang dần phân tán theo làn sóng biển vô tình.


Lúc này tại trang viên Hoàng gia Lucas đang hồi hộp mong chờ gặp lại em gái mình

Ngồi trong phòng khách Lucas hỏi han về Jin cháu trai của mình thông qua Ria

-"Cô bé đáng yêu! Ria phải không cháu là bạn của cậu chủ nhỏ phải không?"

-"Ồ vâng ! ông chú là siêu nhân gorilla phải không"

-"What? cái gì mà siêu nhân Gorilla ta tên là Lucas"

-"Nhưng ông chú chính là người trên bàn thờ kia mà không phải sao, gì Maria thường kể cho cháu và anh Jin về chú , bảo rằng chú là một siêu anh hùng đang giải cứu thế giới khỏi lũ người xấu KG và miêu tả chú là một con Gorilla khổng lồ mặc dù chú không ngầu như những gì cháu tưởng tượng nhưng công nhận chú rất giống Gorilla"

Ria đưa tay lên cằm nhìn đăm chiêu và gật gù như thể vừa xác minh được điều đúng đắn

-"Hừm mặc dù cháu vẫn chưa thấy Gorilla bao giờ nhưng có vẻ nó rất đẹp trai và nhiều lông lá giống chú vậy"

Đừng có phán xét ta như vậy chứ, ôi tướng mạo anh tuấn tiêu sái của ta lại bị đem đi so sánh với Gorilla

-"Maria cái con bé dở hơi đó đi kể cái gì cho lũ trẻ thế này , càng ở lại đây lâu ta càng thấy mất mặt thế này đàn bà thật đáng sợ"

Lucas ê chề suy nghĩ về việc độc thân của mình là một quyết định đúng đắn hơn bao giờ hết

bịch bịch bịch

Từ xa vọng lại tiếng chạy bộ có phần thô lỗ của một người đang rất vội vã nhưng dường như đối với Lucas thì nó lại rất quen thuộc, anh khẽ mỉm cười rạng rỡ và thầm nói:

-"Cuối cùng cũng chịu đến, em gái ngốc xít của anh"

-----------------------------------------------------

Hanzo ngồi trong căn phòng sang trọng nhưng lại đượm chút buồn bã, ông khẽ thở dài rồi cầm khăn vắt khô nước và nhẹ nhàng đặt lên vầng trán của Jin

-"Ôi cậu chủ đáng thương , hy vọng sau chuyến đi của cha cậu thì anh ta sẽ mang về tin vui"

Người đàn ông già đặt một ánh nhìn trìu mến nhưng không kém phần đau buồn lên đứa trẻ tội nghiệp đang bất tỉnh trên giường.

Cùng lúc này tại phòng khách ..

-"Ôi chúa ơi anh Lucas ? anh ở đâu ? em đã đúng mà em vẫn luôn biết ngày này sẽ tới nhưng mà anh đang ở đâu không phải ở phòng khách sao lẽ nào Hanzo lại nói sai hay anh nhớ em quá nên tự đi tìm rồi.. Lucas à Lucas ới"

Người phụ nữ vừa chạy một mạch tới phòng khách thì luôn miệng này chính là Maria trái với vẻ ngoài lộng lẫy và xinh đẹp như một nàng tiên thì lại là một cô nàng dở hơi và tính trẻ con .

Cô chạy xung quanh phòng khách gọi Lucas và tìm mọi ngóc ngách trong phòng thậm chí còn mở nắp ấm trà để tìm, mặc cho 2 vị khách đang ngồi lù lù trong phòng đang nhìn chằm chằm không biết phải nói gì

-"Anh nghĩ cái ấm trà đó không đủ để anh trốn vào trong đâu nếu không thì từ khi nhìn thấy cái ảnh thờ đó anh đã chui vào rồi"

Lucas ngao ngán trả lời trong khi Ria thì cười khúc khích

-"Ôi thật xin lỗi vì tôi đang vội tìm một người nên không để ý , a kia không phải là Ria sao mà khoan đã còn anh là ai? mà thôi không quan trọng , hai người có thấy người đàn ông to cao tóc vàng nhìn như con Gorilla ở đây không?"

-"Mới 10 năm thôi mà em không nhận ra anh ruột nữa sao anh chính là Lucas đây"

-"Cái gì? anh nhìn cũng giống Gorilla nhưng đừng tưởng lừa được tôi Lucas không hề có râu quai nón như anh nhé, anh nên rời khỏi đây ngay nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ"

Ria và Lucas cùng lúc dùng tay vỗ lên trán mình thể hiện sự thất vọng tột độ, còn Maria thì lấy điện thoại ra và bắt đầu bấm số ..

-"Thôi ngay cái con bé dở hơi kia, nhìn cho kỹ vào đây"

Lucas quát Maria trong khi lấy ra chiếc máy cạo râu chân không từ trong balo của mình và bắt đầu cạo

Ôi thật thảm hại, vĩnh biệt người anh em đã cùng chung sống 6 năm nay , tao sẽ không bao giờ quên mày Mr.Râu Dê ạ

Lucas tỏ vẻ bi thảm khi nhìn từng chỏm râu của mình rơi trên mặt sàn một cách bất lực

Còn phần Maria vừa cau mày nghi ngờ vừa để 1 ngón tay chờ sẵn ở phím gọi và ngay sau khi Lucas cạo râu xong cô liền thả điện thoại rơi xuống đất mắt trợn tròn lên tỏ vẻ kinh ngạc

-"Ôi chúa ơi đúng là anh rồi !! anh thật sự vẫn còn sống , em biết chính là anh mà huhuhu"

Maria bật khóc như một đứa trẻ có phần hơi lố rồi vội ôm chầm lấy Lucas, trái ngược với Maria , Lucas mang một nụ cười gượng gạo , anh không biết cảm xúc của mình lúc này là nên vui hay nên buồn đây.

*Thật châm biếm làm sao, mình đã tưởng tượng ra khoảnh khắc này sẽ rất hạnh phúc mà quên mất cái tính dở hơi của con bé, mọi chuyện sẽ không quá xấu hổ nếu chỉ có hai anh em nhưng ... *

Lucas khẽ liếc qua chỗ Ria vì cảm nhận được cô bé đang nhìn chăm chú vào họ .

Sau 15 phút khóc lóc và làm nũng mặc cho Lucas an ủi thì cuối cùng Maria cũng chịu buông ra và bình tĩnh lại, lúc này Lucas phải cởi áo khoác của mình ra vì nó đã ướt đẫm nước mắt và cả nước ... mũi của Maria.

-"Được rồi thế là đủ rồi , bây giờ em đã có thể kể cho anh biết về em rể và đứa cháu của anh chưa vậy"

-"Ưm em nghĩ là mình đã bình tĩnh lại rồi "

Maria chợt chùng xuống tỏ vẻ buồn bã khi nghĩ đến đứa con trai đáng thương của mình, khuôn mặt trắng trẻo cùng mái tóc vàng rũ xuống , cô hướng ánh mắt đỏ hoen vẫn còn vương vài giọt lệ vào Lucas , đôi môi quyến rũ ấy khẽ run lên

-"Từ khi rời khỏi anh để đến đây em đã gặp được Shin , anh ấy là thuyền trưởng của tàu Ánh Trăng lúc đó , chuyến đi đã xảy ra vài chuyện không may nhưng anh ấy đã cứu mạng em rồi sau đó em phát hiện chúng em rất hợp nhau nên em đã hỏi cưới anh ấy, ban đầu anh ấy cũng ngại ngùng lắm nhưng vì sự kiên trì của mình em đã chinh phục được trái tim băng giá đó"

Nói đến đây cô nàng tỏ vẻ rất hứng khởi .

Cái vẻ mặt đắc ý đó là sao, thật mất mặt khi để một cô gái xinh đẹp phải xin xỏ để cưới mình, không đúng phải là thật xấu hổ khi một cô gái đi hỏi cưới 1 người đàn ông mới gặp, ôi Maria anh không dám nghĩ 10 năm qua em đã gây ra bao nhiêu chuyện nữa

-"Anh biết không đến bây giờ em vẫn luôn tự hào vì quyết định của mình, anh ấy rất tốt 10 năm qua chưa từng khiến em buồn bao giờ , em biết tính cách của mình không được như những người con gái bình thường khác nhưng anh ấy vẫn không phàn nàn mà chấp nhận em , với em thế là quá đủ, mà Jin đứa trẻ đó chính là minh chứng cho tình yêu của chúng em .. chỉ có điều"

Maria như nghẹn ngào nước mắt bất giác lăn xuống gò má ửng hồng , hai bàn tay nhỏ nhắn khẽ che mặt và khóc nấc lên

-"Chỉ có điều là sao, Jin đã xảy ra chuyện gì không phải là nó chỉ bị ốm thôi sao"

-"Đúng vậy cháu đã từng thấy anh ấy ốm vào những lần trước nhưng rất nhanh sau đó lại có thể đi chơi với cháu mà"

Ria tiếp lời của Lucas , cô bé ngây thơ này là con của một người làm cũ trong trang viên đã nghỉ hưu sống ở gần đó, từ bé đã rất thân với Jin , vì sinh thời Jin ốm yếu nên rất hiếm khi được ra khỏi phòng và Ria chính là người bạn duy nhất của cậu từ đó đến giờ

Sau khi nghe Ria cất tiếng ,Maria vội lau nước mắt và nở một nụ cười âu yếm

-"À không có gì đâu thiên thần của ta, Jin của cháu vẫn ổn chỉ tại ta xúc động quá vì được gặp lại anh trai mình thôi, không phải là bây giờ cháu nên đến thăm Jin sao nhưng lúc này chắc nó đang ngủ nên có lẽ cháu đến mai hãy quay lại nhé ta sẽ bảo Vahe đưa cháu về nhà"

-"Ôi thật là !! cháu đã định đưa cho anh ấy 1 thứ rất thú vị thế là lại.. hứ cái con sâu ngủ đó"

-"Vậy cháu cũng về đây ,, chào chú gì nhé không cần phiền đến chú Vahe đâu cháu sẽ tự về .. mai cháu sẽ lại tới nhé, tuy hôm nay không gặp được anh ta nhưng cháu vẫn gặp được Gorilla trong truyền thuyết rồi nên thế chắc là đủ rồi hihi"

Ria bước chân sáo quay trở ra nhưng vẫn không quên châm chọc Lucas với một ánh mắt tinh nghịch. Khi bóng hình cô bé khuất dần ngoài cổng..

Mình dám chắc con bé này là đệ tử của Maria , còn bé thế mà.. haizz

Lucas nhớ lại những tuyệt chiêu của Ria khi đối phó với 2 gã bảo vệ , cảm giác y chang Maria hồi bé và anh khẽ mỉm cười..

Cắt ngang dòng hồi tưởng của Lucas ,Maria lên tiếng

-"Chắc con bé đã đi xa rồi, em không muốn nó biết Jin đang trong tình trạng rất tồi tệ, nó đã luôn ở bên cạnh thằng bé thật không công bằng khi để nó phải chịu một cú sốc lớn ở độ tuổi này"

-"Cái gì vậy không phải chỉ là ốm thông thường, rốt cuộc nó đã bị gì , có chữa được không , nếu em cần tiền thì anh sẽ giúp hết sức mình"

Lucas hoảng hốt , đã lâu rồi anh mới mất bình tĩnh như lúc này

-"Chuyện này có lẽ để em dẫn anh đến gặp nó rồi nói rõ luôn nhé".

Lucas đồng tình rồi vội vàng đứng lên , hai người nhanh chóng hướng về căn phòng của đứa trẻ đáng thương ấy

Bạn đang đọc Hành Trình Tới Logona sáng tác bởi hungchero

Truyện Hành Trình Tới Logona tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hungchero
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.