Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Trung Hào Kiệt

Tiểu thuyết gốc · 3187 chữ

Cao Minh không biết chuyện xảy ra ở tiệm thuốc. Hắn cứ thẳng về nhà trọ mà nghỉ ngơi. Còn Laina Fox, ngay lúc Vidic Koffs bị nuốt chủng linh hồn, tấm mề đay nứt ra làm đôi. Sự ràng buộc linh hồn của Vidic và nó đã chấm hết. Laina hoảng hốt, nàng không nghĩ có người giết chết được Vidic. Đây là một tổn thất lớn cho thương hội và cho nhà Fox. Thất bại này sẽ khiến các trưởng lão thất vọng, họ sẽ khiến cho cô trở về nhà để chuẩn bị cho hôn nhân chính trị hòng tối ưu giá trị của Laina.

“Không, mình sẽ không để tình huống này xảy ra. Phải giấu nhẹm chuyện này. Ngoài ra ... kẻ giết chết bác Vidic ... chẳng lẽ nào? Hắn ư?” Laina cắn móng tay, đi qua đi lại trong văn phòng mình. Để thay đổi số phận u tối sắp tới của bản thân, cô nhất định phải giấu kín chuyện này đồng thời tìm cách sửa nó.

Laina Fox rung chuông, gọi người hầu vào phân phó :

“Vị khách nam bán cho chúng ta tinh thạch hôm nay, ngươi nhớ chứ? Ngày mai đến đưa tin rằng ta mời anh ấy một bữa ăn tại hội, bảo là tạ lỗi và mong kết giao.”

“Vâng thưa tiểu thư.” Cô hầu khẽ nhún tuân lệnh. Laina Fox đuổi người hầu đi rồi cũng về phòng riêng của mình. Đêm nay là một đêm khó ngủ với Laina.

...

Một đêm an lành với giấc ngủ thoải mái, Cao Minh cảm giác tràn trề năng lượng. Hắn đi xuống dưới tầng sảnh nhà trọ để ăn bữa sáng của mình. Dưới sảnh một, các vị khách khác đang yên tĩnh thưởng thức đồ ăn của riêng mình. Minh đến bên quầy chính, yêu cầu một phần suất ăn rồi lặng lẽ tiến đến một bàn trống.

Ngay lúc vừa ngồi xuống, bên cửa người hầu gái của nhà Fox tiến đến bên bàn hắn. Cô nghiêng người, kính cẩn mở lời :

“Thưa đại nhân, tôi đến từ thương đoàn Fox, tiểu thư chúng tôi có lời mời ngài đến dự tiệc trưa tại thương đoàn chúng tôi. Tiểu thư chúng tôi muốn tạ lỗi với ngài vì chuyện ngày hôm qua.”

“Chuyện ngày hôm qua?” Cao Minh ngẩn người, sau đấy não hắn như loát xong, hắn nhớ đến chuyện ở tiệm kim hoàn. “Bọn họ tính làm gì đây?” Minh tự hỏi, rồi mở lời đáp trả :

“Tôi hiểu rồi, cô trở về đi.”

Nàng hầu gái nhún mình rồi trở về. Cao Minh nhìn cô ta mãi cho đến khi ra khỏi cửa.

“Bọn này tính làm gì? Thấy giá trị cao của đống tinh thạch nên nảy lòng tham? Như này bữa tiệc sắp tới không khác gì hồng môn yến cả. Không cẩn thận thì xương cũng chẳng còn.” Minh suy tính kĩ càng quyết định không tới. Hắn muốn đi theo kế hoạch của bản thân.

Một lúc sau, Cao Minh đã đến quảng trường thành đông. Nơi đây đa số là các nghệ sĩ đang thi triển tài nghệ của mình. Hầu hết để kiếm danh tiếng và tìm cơ hội tiếp cận các quý tộc, các thương nhân giàu có. Cao Minh cũng giống vậy, hắn dựng sạp và chờ đợi. Một vài “đồng nghiệp” của Minh thấy thế mới lân la lại gần chào hỏi. Hầu như ai cũng giữ khuôn mặt giả tạo, cười cười nói nói vui vẻ. Nhưng thực tế những kẻ này chỉ đang tìm hiểu đối thủ của mình mà thôi.

Có khách nhân để ý đến đám nghệ sĩ song không ai thực sự quan tâm. Họ không muốn rước đám nghệ sĩ không tên tuổi này đến làm khách. Ế ẩm, Cao Minh liền quay ra vẽ vời linh tinh. Hắn mài mực, lấy bút lông bắt đầu vẽ tranh thư pháp. Hồi ở trái đất, Cao Minh có theo học một khóa học vẽ, phong cách từ đông tới tây, nói chung nhạc nào hắn cũng quẩy được. Tốn kha khá thời gian, Minh họa lại một bộ tranh tứ quý. Có lẽ do tập luyện đã lâu, rất dễ để vẽ lại bức tứ quý tùng cúc trúc mai này, Minh không quên họa lại nghệ danh của hắn tại góc tranh.

“Bộ tranh rất đẹp, anh quả thật là một họa sĩ tài năng đó.”

Cao Minh đang chăm chú họa tranh thì có tiếng người, hắn ngẩng đầu nhìn kẻ đang ở trước mặt. Người đến là một thanh niên, trên thân hắn toát ra một loại khí chất hạo nhiên chính khí. Có lẽ là con cháu một người cấp cao của Ionia. Hình tượng của người này giống với phong cách người Trung Quốc và Việt Nam cổ đại ở trái đất. Tóc búi xếp, cài trâm, áo bào trắng với ống tay rộng, trên tay còn cầm quạt giấy. Hẳn là một thi sĩ không cũng là học sinh hiểu rộng biết nhiều.

Cao Minh nhẹ nhàng bỏ bút về khay, đứng lên cảm tạ :

“Đa tạ, thực ra tôi cũng không có tài năng, chỉ là cần cù bù thông minh mà thôi. Cảm ơn tiên sinh đây đã có lời khen ngợi.”

“Thực sự để mà nói, tranh không thể sánh với các danh họa lâu đời được. Nhưng trong giới trẻ, tại hạ chưa thấy ai có phong cách độc lạ như anh. Thậm chí nhìn tranh cũng thấy được ý cảnh, đại đạo. Sánh với lớp danh họa trẻ của Ionia này, anh hẳn phải xếp hàng đệ nhất.” Thanh niên áo bào trắng tấm tắc khen ngợi. Vốn Cao Minh không vẽ ra được ý cảnh, chỉ là bộ tranh tứ quý vốn đã có đại đạo của nó. Bốn mùa luân chuyển đông tới xuân sang, từ đang sinh sôi nảy nở đến lụi tàn xong lại trỗi dậy từ tro. Văn hóa Ionia vốn xây dựng từ nền tảng văn hóa tổng hợp người Châu Á. Nên không có gì lạ khi tranh phương đông của Cao Minh lại lọt vào nhãn quan của những người có học.

“Không dám, không dám, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ionia anh kiệt lớp lớp, không dễ gì mà xưng đệ nhất.” Cao Minh đáp lời, hắn tự nhận biết được khả năng của mình. Minh không khiêm tốn, hắn chỉ đang nói sự thật. Một người không chú tâm vào hội họa, không khát khao trở thành danh họa. Từ sâu bên trong đã không tồn tại ý muốn đệ nhất thì sao dám xưng đệ nhất được.

Người kia mở quạt khẽ phe phẩy, nhẹ nhàng tán dương :

“Hay cho một câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Thân là học sinh chúng ta nào dám kiêu ngạo, cảm tạ vị huynh đài đã khiến ta thông suốt đạo lý này. Vậy tranh đây ta có thể mua lại được không?”

“Tuy mới gặp nhưng cảm giác như đã thân quen từ lâu, bộ tranh này giá thì cũng thôi đi. Coi như ta tặng cho huynh đệ để kết giao người bạn này. Ta là Cao Minh.”

“Khách khí, tôi là Wang Yu, rất vui được kết giao với anh. Quả nhiên mới gặp nhưng đã như thân quen, không bằng chúng ta đến trà quán giao lưu được không? Tôi có vài người bạn muốn giới thiệu cho anh.”

“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Cao Minh chậm rãi thu đồ rồi đưa tay ý mời. Wang Yu phẩy quạt cười dẫn lối. Hai người song hành bên nhau cười nói trao đổi, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai bậc tiên nhân đang đàm thoại chuyện trần thế. Điểm đến của hai người là trà lâu, đây là nơi rất có danh tiếng ở Otto này. Người ta bảo bậc nhân trung hào kiệt giống như rồng phượng khó thấy. Nhưng ở trà lâu Vô Danh Quán gặp qua một người tuy đơn giản nhưng rất có thể cũng là rồng phượng.

Trà lâu được xây theo phong cách người Ionia, tức là mời một thợ dệt cây để thuyết phục những cái cây ma thuật này sinh trưởng theo ý mình muốn. Trà lâu cao phải mười tầng hơn, phối hợp với nhau bởi ba loại cây mà hắn không biết tên. Chúng uốn lượn, hòa hợp với nhau để tạo lên kiệt tác này. Nhìn kĩ sẽ thấy những nhánh cây xanh vươn ra bên hông đón ánh mặt trời, đỉnh lâu là đặc biệt nhất, một cây liễu rủ xuống hướng đông của tòa kiến trúc. Điều đặc biệt ở đây, thay vì tán lá xanh thì chúng được nhuộm bởi màu hồng, giống cây hoa anh đào vậy.

Hai người bước vào trong trà lâu, hầu gái phục vụ bước đến cúi mình hành lễ nói :

“Xin chào hai vị khách quan, chào mừng đến với trà quán. Xin hỏi hai ngài muốn lên tầng bao nhiêu để tiểu nữ sắp xếp?” Nữ nhân này mặc trang phục áo bào vàng, được thêu hoa tỉ mỉ nhưng không quá sặc sỡ, bắt mắt. Chỉ là nhìn vào sẽ thấy được ánh vàng rất nhẹ, thật sự cao quý. Wang Yu lên tiếng :

“Chúng ta sẽ lên tầng sáu, đây là tử sắc thiệp, mời kiểm tra.” Wang Yu đưa ra một tấm thiệp tím cho cô ta, nhận ra ý nghĩa của nó, nữ tiếp tân nhẹ nhàng cười trả lại cho Yu. Đoạn nàng quay qua bên Cao Minh mong đợi. Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy vậy Wang Yu lên tiếng nói tiếp :

“Ta có thể đảm bảo cho vị huynh đài này. Đây là một vị nghệ sĩ tài năng, đến lâu chủ của các người gặp hẳn cũng sẽ nhận xét vậy. Tin ta đi.”

“Vậy tiểu nữ cẩn tuân lệnh công tử, mời ngài và bạn hữu theo ta.” Nữ hầu hành lễ, dẫn Minh và Wang Yu lên lầu.

Trà lâu này vốn vô danh, nhưng chính sự vô danh này lại làm cho nó nổi tiếng. Có chi nhánh ở khắp Ionia, thậm chí nghe nói còn có cả chi nhánh ở lục địa khác. Đồn đại rằng lâu chủ của vô danh quán là người có thân thủ siêu phàm, gần như bậc tiên hồng trần đã từng lực áp quần hùng, vô địch thiên hạ. Do đó trà lâu, dưới bàn tay của lâu chủ có danh vọng rất cao.

Trà lâu đặt một quy tắc rất nghiêm ngặt, sảnh tiếp tân và ba tầng lâu đầu mở cho bất cứ ai, càng lên cao càng phải cần quyền hạn nhất định. Nghe nói tầng thứ mười, dưới đỉnh liễu hồng, bàn chỉ dành cho khách nhân có thiệp đen. Thường họ sẽ gửi thiệp đến cho người có tiếng tăm và tầm ảnh hưởng lớn. Nhưng tùy theo độ coi trọng mà màu sắc thiệp sẽ khác. Lần lượt là xanh lá, xanh dương, tím, vàng, đen.

Wang Yu cũng nằm trong những người được gửi thiệp, và là người duy nhất của thế hệ trẻ này nhận được thẻ tím. Hắn là con cháu của gia tộc Wang, một dòng họ lâu đời của Ionia. Thậm chí ông nội của Yu, Wang Hong Zhou hiện là trưởng lão có tiếng nói tại Thiên Phận Navori. Từ bé, Yu đã thể hiện tài năng thiên bẩm của mình trong học tập và kiểm soát khí. Người ta bảo nếu Wang Yu không trầm mê văn học thì ắt sẽ là một bậc thầy võ thuật trong tương lai. Thậm chí nhiều người còn gọi hắn là trích tiên của võ học.

Hai người lên đến tầng sáu, tầng có ba phòng thiên địa nhân. Yu và Cao Minh vào trong phòng địa, sàn được lót thảm tatami, xung quanh bên hông trang trí cây cảnh đủ sắc màu và hình dáng. Phòng chia làm hai bộ phận, bên thưởng trà và bên đàn tranh nhị sáo. Có lẽ để cho khách nhân tự mình đàn hoặc thuê ca vũ đoàng hoàng mua vui. Trong góc phòng sắp tượng tứ đại thánh thú rồng phượng hổ và rùa, mỗi con ôm một hương đàn, trong đang đốt hương thơm, có tác dụng giải tỏa căng thẳng. Trong phòng cũng chỉ mới có Yu và Cao Minh, hơi bối rối, hắn lên tiếng :

“Yu huynh đệ cho hỏi huynh bao nhiêu mùa xuân xanh rồi?”

“Minh huynh đệ đừng khách khí, ta năm nay đã hai mươi ba, tuy nhiên vẫn chưa hôn sự. Huynh không nên chê cười, chỉ là ta chưa gặp được ai vừa ý.” Wang Yu gập quạt, che miệng đáp trả. Cao Minh thấy thế mới tiếp lời :

“Vậy xin gọi một tiếng huynh, tiểu đệ nay mới được hai mươi mốt, hôn phối cũng không. Ta thì không rõ, nhưng người như huynh hẳn sẽ gặp được ý trung nhân tình đầu ý hợp. Chả là thế này, ta muốn vẽ lại một bức tranh để khắc lại thần thái của huynh nhân dịp đặc biệt này. Mong huynh cho phép.”

“Minh đệ, được đệ trổ tài họa tranh, đấy là vinh dự của ta, xin hãy cứ tùy ý đệ. Vậy ta cần phải làm gì?” Yu khách khí đáp lời.

“Huynh cứ cư xử bình thường, ta sẽ vẽ lại thần thái tự nhiên từng góc cạnh.”

Wang Yu chỉ gật đầu, sau đấy hắn bắt đầu pha trà, rót một chén cho Minh và một cho mình. Cuối cùng nhẹ nhàng thưởng trà, trầm trong suy tư. Về phần Cao Minh, hắn rất nhanh chóng phác họa Yu, sau đấy tỉ mỉ khắc họa hình tượng bình phàm nhưng đầy khí phách đó. Gần mười lăm phút sau, cửa phòng lần đầu được mở ra, một nam nhân bước vào, gã khá cao hơn mét tám, mặc một bộ giáp sắt nhẹ với giáp vai vểnh một bên. Đầu búi tóc cài trâm, khuôn mặt nam tính trưởng thành. Hông phải đeo hai thanh katana với chuôi kiếm rất đặc biệt, giống như lưỡi đao gió. Bên còn lại treo dây thừng tết bó hông với thẻ gỗ khắc.

Wang Yu thấy người đến liền đứng lên, đưa tay hành lễ nói:

“Yone đệ, lâu rồi mới gặp, mời đến bên đây.”

“Wang huynh chớ chê trách, đệ cũng là chức trách đầy mình, mãi mới có cơ hội gặp lại mọi người. Vậy còn vị nhân huynh này là ...” Yone quay về phía Cao minh, người đang tập trung vào họa bút, nghi hoặc hỏi. Wang Yu thấy vậy thay lời Minh tiếp :

“Đây là Cao Minh, một vị họa sĩ tài năng, ta mới gặp đã cảm thấy thân quen nên cố ý đưa đến mọi người cùng biết nhau. Hy vọng đệ không khiển trách ngu huynh tự tiện.”

“Không không, càng đông càng vui.” Yone cũng chỉ hành lễ về phía Cao Minh rồi kiếm một chỗ ngồi trò chuyện với Wang Yu. Cao Minh thì cũng họa xong tranh Wang Yu, chỉ là hắn cũng chưa lên màu. Hắn cất bút vào lọ, đứng ra khỏi bục, tiến đến gần hai người, đưa tay hành lễ nói :

“Minh đệ ra mắt Yone huynh, thứ lỗi cho tiểu đệ vừa rồi không thoát được ý cảnh mà trả lễ. Mong huynh chớ hiểu lầm. Còn Yu huynh, tranh ta đã họa lại thần thái của huynh rồi, chỉ còn lên màu, đệ xin phép mai hoàn thành nó.”

“Không sao, không sao, ta hiểu mà, ý cảnh chỉ có ngộ không thể cầu. Vậy nên đệ đừng lo lắng.” Yamamoto Yone biểu thị không có lỗi, đáp lời.

“Đúng vậy, nào đến đây Minh đệ, tranh đệ hoàn thành lúc nào cũng được chớ vội vàng, đến đây chúng ta thưởng trà.” Wang Yu cũng lên tiếng đáp lời, đoạn đưa tay ý mời. Cao Minh cẩn tuân ngồi xuống. Hắn thi thoảng nói được vài câu, còn đâu hầu như là nghe hai người đối thoại. Chẳng bao lâu, có thêm ba người khác đến hai nữ một nam. Nam tráng nước da hơi ngăm, cơ thể khỏe mạnh ụ bắp, đeo vòng tai vàng lớn, đầu trọc có họa hình. Mặc áo quần giống các nhà sư nhưng cách tân và gọn gàng hơn. Đây là Shojin San Lukio, đệ nhất đệ tử hàng chữ San của tu viện Hirana.

Hai nữ nhân kia là một là Xan Reika người của gia tộc Xan vùng Navori, cô có dáng dấp người giống người Trung, làn da trắng nõn nà, thêm tà áo sườn xám họa hình hoa ôm lấy tôn lên cơ thể. Người còn lại là Fei Fiona, hình dáng bình thường, phổ thông nhưng lại tỏa chiến ý tựa như chiến thần, mặc một bộ đồ trắng gọn gàng bó lại ở cổ tay và chân, bên người treo kiếm cong. Cô gái này không đến từ gia tộc nổi tiếng nào mà là đệ tử của bậc thầy kiếm thuật người Vastaya, Fae BladeTwirler.

Quả nhiên không ngoa khi nói trà lâu vô danh là thánh địa của bậc nhân trung hào kiệt. Cả năm người này đều là những người có tiếng tăm. Riêng lẻ mỗi người đủ làm người ta bàn tán, vậy mà cả năm tụ hợp làm bạn với nhau bên bàn trà. Có thể nói đây là bọc thuốc súng lớn cho dư luận Ionia. Với Cao Minh, một kẻ vô danh vậy mà có cơ hội gặp mặt những anh tài này. Trong lòng Minh lúc này đang dậy sóng lớn. Từ trò chuyện, hắn biết được danh tính mọi người. Wang Yu cháu trưởng lão, Yone anh trai Yasuo, Xan Reika thì là họ hàng của Irelia, Lukia đến từ hội Shojin cuối cùng Fei Fiona là học sinh của bậc thầy kiếm xoắn Fae. Quả là một áp lực với người bình thường, nhưng Cao Minh thì khác, hắn thoải mái trò chuyện, dần hòa nhập vào trong đám người. Thậm chí hắn và Yone còn hợp nhau đến độ Yone hận như gặp nhau quá muộn.

“Cảm ơn những bộ tiểu thuyết kiếm hiệp, quả nhiên không vô ích khi đọc các ngươi.” Cao Minh mở cờ trong lòng.

...

Thông tin bên lề :

-Thợ dệt cây : người có thể giao tiếp với linh hồn cây để khiến chúng sinh trưởng theo ý mình mà không làm tổn hại thiên nhiên.

-Tu viện Hirana : điện thờ linh thiêng của hội Shojin, Leesin là đệ tử thuộc tu viện.

-Xan : họ của vũ kiếm sư Xan Irelia.

-Yamamoto Yone : anh trai của Yasuo và cũng là một kiếm sĩ giỏi.

-Fae BladeTwirler : Vastaya xuất hiện trong League of Runeterra.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.