Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng bao giờ đánh giá một cuốn sách qua trang bìa

Tiểu thuyết gốc · 1592 chữ

Homura, tên đầy đủ là Shichiba Homura, 23 tuổi, một tên vinh quang lâu năm Neet (mọi người hay hiểu là những người nghiện game cũng như fantasy quá nặng). Cậu không có một điểm nổi trội nào, từ ngoại hình, đến cả tài hoa cũng chả có gì cả. Vì ngoại hình xấu xí, cũng như thành tích quá bết bát của mình, cậu bị người nhà coi khinh như một cái gai trong mắt họ và sau đó cậu bị vô tình đuổi ra khỏi nhà, căn nhà đã gắn bó cậu 18 năm, giờ cậu lại phải xa cách với lý do tràn đầy miễn cưỡng từ những người đẻ ra cậu: "Để mày biết tự lập".

Đôi lúc Homura tự nghĩ: "Có khi bố mẹ mình còn không nhớ tên mình nữa". Việc Homura nghĩ vậy là có căn cứ vào, việc hằng ngày xưng hô mày tao từ những năm 10 tuổi của cậu đến giờ đã khiến cho bố mẹ cậu hoàn toàn quên đi tên của cậu, họ thậm chí chẳng thèm nhớ lại tên của con mình. Đó là một sự thật phũ phàng mà Homura biết nhưng lại giả như không biết.

Thông qua 5 năm tự lập, việc học thức của cậu chỉ dừng lại ở cấp trung học phổ thông đã khiến cậu gặp nhiều chướng ngại vật trong việc tìm việc, cậu phải trải qua cuộc sống "ăn bữa nay lo bữa mai", phải làm nhiều việc, từ những công việc mệt nhọc nhất như bốc vác xi măng và cậu chỉ kiếm được 20 ngàn đồng mỗi giờ làm liên tục, cho đến những công việc bẩn thỉu nhất như việc phải dọn hố phân trong những nhà vệ sinh công cọng không thể ngửi được và với tiền lương là một cái bánh bao, đôi lúc may mắn lắm thì thêm được một cốc sữa đậu nành.

Những công việc cậu làm không hề là do cậu muốn làm, chỉ là cậu không có cách nào khác.

Với ngoại hình không tốt, mọi người chèn ép cậu, khinh bỉ cậu, hắt hủi cũng như hoàn toàn cô lập cậu với những bóng lưng hững hờ.

Nhưng, dù những điều đã được kể trên với biết bao là sự kỳ thị, sự hắt hủi đi chăng nữa, Homura vẫn tiếp tục sống. Cậu xấu về mặt ngoại hình nhưng cậu lại có một tâm hồn lớn hơn cả. Dù chỉ là một tên Neet mà thôi, dù cậu vô cùng nghiện game nhưng cậu sẽ không bao giờ điên cuồng vì nó. Cậu sẽ không đi ăn cướp, cậu sẽ không chỉ vì một tựa game cần pay to win là cậu sẽ nạp.

Số tiền mà Homura kiếm được cậu đã dành lấy một phần nhỏ ra cho chi tiêu bình thường, cho tiền điện tử, còn số tiền còn lại Homura dùng để cho cuộc đời này bớt khốn khó hơn.

Cậu thấy một người ăn xin, cậu tiến gần và ngồi xuống cùng họ, cậu cũng ăn xin giống như họ, chia sẻ sự bần cùng của họ sang mình và sau khi cậu đi, bao giờ cậu cũng sẽ để lại vài tờ tiền màu xanh và số tiền mà cậu nhận được thông qua việc ăn xin cho những con người khốn khổ ấy.

Hay khi cậu thấy một chú chó gầy teo tóp, cậu sẵn lòng móc tiền bao ra và mua lấy một túi thức ăn cho chó với chất lượng tốt hay đôi khi là một cái đùi gà.

Ngõ 978 phố XX, Thành phố XX

Homura như mọi khi đi từ chỗ làm về, để tiết kiệm cậu dùng xe đạp như một phương tiên đi lại.

Trong khu ngõ tồi tàn này là nơi mà cậu thuê lấy căn nhà trọ của mình, một căn "nhà" chỉ 10m2 với bốn bức tường.

Như mọi khi lấy ra chìa khóa mở của vào nhà, Homura hít một hơi thật sâu và lao ngay về phía chiếc máy tình màn hình lồi cũ kỹ của mình. Bật màn hình lên và cậu bắt đầu thưởng thức lấy game, trong chỗ làm cậu cũng thườn vụng trộm chơi game nhưng về nhà thì chơi game mới là thoải mái nhất.

Vừa vào được mạng qua đường truyền mạng dây cũ kỹ và chậm chạp cậu nghe thấy tiếng cãi nhau lớn tiếng ngoài cửa.

Giật mình bời tiếng người phụ nữ cãi nhau với người đàn ông vô cùng to tiếng, cậu ngay lập tức đứng dậy đi ra. Đương nhiên với tính cách của cậu thì chắc chắn là muốn khuyên giải họ rồi nhưng cậu không biết đây là lần cuối cùng khuyên giải của cậu tại cuộc đời này.

Mở cửa ra thì cậu cũng biết căn nguyên của âm thanh cãi nhau là từ căn phòng đối diện. Cậu cũng không phải rất ấn tượng với nhà bên nhưng cậu cũng biết là có 2 vợ chồng sống trong này với đứa con của họ.

Chần chờ một lúc nhưng Homura cũng hạ quyết định mở cửa, cậu biết việc xâm nhập kiểu này là trái phép nhưng khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong ấy cậu đã xông vào mà không suy nghĩ.

Cánh cửa dễ dàng mở ra, có vẻ khóa đã cũ hoặc người trong nhà không khóa, cảnh tượng bên trong cũng đập vào mắt Homura.

Một người phụ nữ gầy còm đang cùng một người đàn ông với dáng vẻ hung tợn cãi nhau, ở góc nhà thì là đứa bé con mới chỉ 3 tuổi của họ.

Cánh cửa mở ra cũng làm 2 người giật mình quay lại, khi họ đến là Homura sau đó, họ liền trông như muốn sôi máu lên vậy.

Đúng vậy, giận cá chém thớt là vô cùng phù hợp trong lúc này.

Với vai trò là "người thứ ba" vô tình xông vào cuộc cãi nhau này với mục đích tốt nhưng Homura lại là đối tượng bị chửi từ 2 con người khốn nạn trước mặt.

Trong lúc nín lặng nghe lấy những câu chửi, Homura liếc về phía góc phòng và ngạc nhiên không thấy đứa bé đâu. Ngay lập tức, cậu nói việc này với hai con người trước mặt.

Có vẻ đứa con là nơi tụ tập yêu thương của cả hai người họ nên ngay sau đó mọi người đều bắt đầu cuống lên tìm đứa bé nhưng đáng tiếc là công dã tràng.

Lúc này Homura để ý đến cánh cửa vẫn mở, cậu liền kêu lên:

-Phía ngoài, phìa ngoài, có khi đứa bé chạy ra ngoài!

Việc ít khi giao tiếp với người khác khiến cậu có chút khó trong việc biểu đạt ý kiến của mình nhưng thật may là bố mẹ đứa nhỏ thì hiểu.

Sau đó họ liền cuống cuồng đi ra ngoài tìm, và họ thật sự tìm được... Đáng lẽ ra thì đấy là điều may mắn, nhưng...

-Beeeeeeeep! - Âm thanh mãnh liệt từ tiếng còi của một chiếc xa tải vang lên, cậu bé lúc này đang ngơ ngác nhìn về phía đầu máy đang lao về phía mình mà không hề hay biết sự nguy hiểm ngay trước mắt.

-Tommmm! - Người mẹ khàn giọng hô lên. Người bố ngay lập tức muốn xông về phía con mình nhưng đã có người nhanh hơn cả.

Homura lao về phía đứa bé, cậu dùng thuở bình sinh đến nay nhanh nhất tốc độ chạy bắn ra.

"Chỉ 5m nữa thôi!!!" - Homura nghĩ.

Tay cậu vươn ra cô gắng chạm tới cậu bé để đẩy cậu bé ra khỏi vùng tử... và.... cậu thành công...

Đứa trẻ dưới sự tác động mãnh liệt của cậu đã thoát ra khỏi vùng tử... nhưng, giờ thì sao... đầu óc cậu trống rỗng bởi ngay sau đó một lực tác động cực mạnh từ đầu xe tải đập thẳng về phía cậu. Dù đã cố gắng để hãm phanh nhưng cũng không nhằm nhò gì.

Bay đi trên trời sau cú húc cực mạnh ấy, Homura trơ mắt nhìn lấy đứa bé đã thoát khỏi nguy hiểm kia đang khóc nhè ở một bên bánh xe, khi thấy đứa trẻ thật sự bình an, cậu cảm thấy yên tâm rồi, ít ra những gì cậu làm là đáng giá, cậu đã cứu một người mà có thể trong tương lai có một cuộc đời tươi sáng hơn cậu.

Nằm trên con đường phủ nhựa lạnh băng, giữa không khí mùa thu se se lạnh, nằm trong đống máu nóng hổi mà cậu sao lại không cảm nhận được gì.

Những ký ức kéo về, lúc đầu là khuôn mặt của bố mẹ, nếu có cơ hội cậu muốn hỏi: "Sao hai người lại không muốn con?", nhưng cậu không còn. Sau đó là những người đã khinh bỉ, cách biệt cậu, những bộ mặt xấu xí mang tên xã hội xuất hiện trong trí nhớ cậu. Nhưng sau cùng những ký ức đấy vụt tắt, chúng chỉ để lại là những nụ cười của những con người mà cậu đã giúp đỡ, những sự quần quýt của chú chó hoang ngõ 770 hay là chú mèo con bị gãy chân được cậu tiếp nối bằng một que kem, hay là sự cảm động và hối hận của hai con người xui xẻo kia đang ôm lấy con của mình mà khóc.

"Ah.... Vậy là hết!"

Bạn đang đọc Hành Trình Của Adakaz tại Magnus sáng tác bởi Kazadak
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kazadak
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.