Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thiên vũ quán.

Tiểu thuyết gốc · 3305 chữ

Mấy lời vừa rồi của Hồng Yến Hoàng đã khiến cho Hàn Thiên bớt đi phần nào lo lắng, bị giữ chân tại vụ huyễn phù sinh thiên năm năm, Hàn Thiên vốn lo sợ đại ninh đã thất thủ vào tay vạn kiến đế quốc, nhưng may mắn thay cả hai quốc gia vẫn đang ở thế giằng co.

Dù rằng chiến tranh đã khiến quốc lực của đại ninh suy giảm đáng kể, nhưng chỉ cần đất còn người còn, của cải và tiền bạc vẫn có thể kiếm lại được, năm năm trước bị bắt ép rời đi, Hàn Thiên hắn vẫn không đủ sức một mình ảnh hưởng đến kết quả cuộc chiến.

Nhưng năm năm sau trở về, hắn đã cường đại hơn xưa rất nhiều lần, khả dĩ thay đổi được toàn thể chiến cục, đối với Hàn Thiên mà nói, chỉ cần đại ninh chưa rơi vào tay vạn kiến, mọi sự thể đều có thể vãn hồi, sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện ở thiên an thành, Hàn Thiên hắn sẽ lập tức quy hồi đế đô, dùng tất cả sức mạnh cùng tâm cơ của hắn, đánh bại đại quân vạn kiến, chấm dứt chiến tranh.

Hàn huyên cùng Hồng Yến Hoàng một lúc lâu, Hàn Thiên cùng đám Nhược Mộng cũng cáo biệt rời đi, ở tại thiên an thành vẫn còn hai nơi mà Hàn Thiên hắn muốn ghé qua trước khi về lại đế đô, một trong số đó chính là thiên vũ quán.

Trước khi Hàn Thiên rời khỏi, thiên vũ quán vốn đã được mở rộng khá lớn rồi, sau nhiều năm phát triển, nhờ những căn cơ vững chắc mà Hàn Thiên để lại, đám huynh muội cùng trang lứa với hắn đã phát triễn thiên vũ quán đến mức cực thịnh.

Toàn bộ đất đai hoang vu hàng chục dặm quanh trang viên củ của Hàn Thiên đều được thiên vũ quán mua lại, sau đó cải tạo thành các loại dược viên phòng bệnh, nhà thuốc, hiện tại chỉ riêng các nơi chẩn bệnh nhỏ trong lòng thiên vũ quán đã có đến năm mươi cái.

Do số lượng người đến chữa bệnh quá nhiều, nên trừ khi bị bệnh nan y hoặc trúng vết thương quá nặng, những bệnh nhân thông thường khác đều được chạy chữa ngoài các dược phòng phân chi thuộc thiên vũ quán, chỉ những ai thực sự nguy kịch hoặc có tầm vóc lớn, thì mới có thể được đích thân quán chủ hoặc là phó quán chủ tự thân chẩn trị.

Hôm nay quay trở lại y quán nhỏ hôm xưa, nhưng trước mắt đã hóa thành một chiếc cổng chào cực kỳ lớn, trong lòng Hàn Thiên không khỏi bồi hồi một chập, thế sự xoay vờn, đám trẻ ngày nào không ngờ đã tự xây dựng được cho mình một cơ ngơi hoành tráng đến mức độ này rồi đấy.

Hàn Thiên cùng đám Nhược Mộng làm giống như những khách nhân bình thường khác, từ từ dạo quanh thiên vũ quán, đi đến đâu cũng đều có những ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ, một nam hai nữ, ai ai cũng đều có dáng mạo bất phàm, phía sau lại còn có hai yêu thú thân dài cả trượng, lân vảy phát ra hào quang sáng lạng đi theo sau.

Cộng thêm việc hai nữ tử xinh đẹp tuyệt trần kia lại đội nón rộng vành với diện sa che mặt, thứ càng được giấu kín, người ta lại càng muốn nhìn cho rõ, thành thử sự xuất hiện của đám người Hàn Thiên dần dần gây ra nhiều náo động hơn nữa.

Rốt cuộc cũng có một quản sự trong thiên vũ quán nhìn thấy đám người Hàn Thiên, lúc đầu hắn vẫn còn nửa nhận ra nửa không nắm chắc, nhưng khi thấy bộ dáng ngông nghênh quen thuộc của tiểu kim long, quản sự kia rốt cuộc cũng nắm chắc, nam nhân cao lớn anh tuấn như thần nhân kia là ai???, mười mấy năm rồi, rốt cuộc nhân vật truyền kỳ của thiên vũ quán cũng đã trở lại nơi đây.

Hàn Thiên…tự tại vương của đại ninh đế quốc chẳng những bình an quay về, hơn nữa còn đến thăm quê cũ của hắn, vị quản sự kia hôm xưa cũng là một cô nhi được Hàn Thiên cưu mang, nếu không nhờ công pháp và tài nguyên mà Hàn Thiên để lại, một cô nhi như hắn có thể có ngày hôm nay hay sao???.

Không thể nén nổi sự xúc động, vị quản sự nọ liền chạy một mạch đến chổ Hàn Thiên, hai tay vòng ra trước vái một vái thật sâu nói.

-Hàn đại ca huynh trở về rồi, huynh thực sự trở về thiên an thành rồi, những năm qua huynh rốt cuộc đã đi đâu???, các huynh muội trong y quán nghe tin huynh gặp nạn, ai nấy đều vô cùng đau buồn a.

-huynh trở về là tốt rồi, bây giờ ta sẽ đi báo cho Lục Yên quán chủ, thiên vũ quán chúng ta hôm nay đóng cửa một ngày chào mừng Hàn đại ca trở về.

Vị quản sự kia vừa dứt lời, Hàn Thiên liền xua tay nói.

-không được đóng cửa y quán, trên đời này một trong những thứ nên đóng cửa sau cùng chính là y quán.

-y sư có thể vì chuyện cá nhân mà bỏ qua không làm việc, nhưng những người bệnh thì đâu thể chờ như vậy được?, ta thầm lặng trở về, cũng chính là vì không muốn các ngươi làm rình rang ảnh hưởng đến chuyện chữa bệnh cứu người đấy.

Hàn Thiên nói xong, vị quản sự nọ liền có phần bối rối đáp.

-thế thì hiện tại chúng ta nên an bài thế nào đây ạ???, Hàn đại ca hiếm hoi trở về, cũng đâu thể để các huynh muội vì công sự trên người mà không gặp được huynh???.

Nói đến việc này Hàn Thiên liền cười mỉm đáp.

-ta đã xem qua một lượt rồi, hôm nay thiên vũ quán chỉ có hơn trăm người đến chẩn bệnh mà thôi.

-lát nữa ngươi cứ thông báo bọn họ toàn bộ tập trung ở đại sảnh, ta sẽ đích thân chữa trị cho họ, không cần quá lâu liền sẽ xong thôi.

-lúc đó huynh muội chúng ta lại ôn chuyện cũ cũng không muộn.

Hàn Thiên nói xong, nét mặt vị quản sự nọ liền hiện nét vui vẻ đáp.

-những bệnh nhân hôm nay đúng là có phúc, được đích thân Hàn đại ca chẩn trị cho họ, sau hôm nay bọn họ nhất định bách bệnh tiêu tan, sống lâu trường thọ.

Nói đoạn liền theo lệnh Hàn Thiên ra thông báo cho toàn bộ người bệnh đều đến đại sảnh một chuyến, hôm nay có danh y xuất hiện chữa trị cho họ.

Thông báo rất nhanh được phát đi, đại sảnh thiên vũ quán lập tức chật kín người đến thăm bệnh, nhìn số lượng hơn trăm bệnh nhân thế này, Hàn Thiên liền hướng Nhược Mộng cười nhẹ nói.

-giúp ta tọa trấn một chổ nhé, gần trưa rồi ta sợ không kịp bữa trưa mất.

Nhược Mộng sinh ra trong cổ tộc tại thần châu, bản thân tinh thông đủ loại cổ học kỳ kinh trong thiên hạ, mảng y thuật cũng có tạo nghệ đặc thù, xo với đám Lục Yên quanh năm ở tại thiên an thành nhỏ bé, trình độ y thuật của Nhược Mộng có thể nói là cao minh hơn không biết bao nhiêu lần mà kể, nếu thực sự có bệnh nhân mà Nhược Mộng không chữa được, thì thiên vũ quán cũng chẳng có ai chữa được.

Cơ mà Nhược Mộng biết y thuật nên được Hàn Thiên giao cho chữa trị đã đành, Đông Phương Thái Ngọc không hiểu vì lý do gì cũng đòi giúp một tay, Hàn Thiên tỏ vẻ nghi ngờ thì yêu nữ kia liền vỗ ngực cam đoan, nếu nàng ta chữa lợn lành thành lợn què, liền sẽ bao nuôi nạn nhân và gia đình hắn đến cuối đời.

Hàn Thiên thấy Đông Phương Thái Ngọc quả quyết như thế cũng đành để cho nàng ta thử một chút, dù sao với người tu chân đạt đến tu vi cao như Đông Phương Thái Ngọc, bản thân đối với đạo sinh tử tương khắc đều đã nắm bắt rất nhiều, hiểu được đại đạo vạn sự thông, y thuật cũng tính là một đạo, dù không nghiên cứu sâu nhưng chỉ cần tu vi đủ cao, tự khắc hiểu được nhiều huyền cơ bên trong đó, huống hồ Hàn Thiên hắn vẫn còn ở đây, chỉ cần Đông Phương Thái Ngọc không hại chết người ta, dù chỉ còn nửa hơi thở, Hàn Thiên hắn vẫn có thể cứu lại được.

Ba người bọn Hàn Thiên chẩn bệnh ở đại sảnh tạo thành một tràng cảnh vô cùng thú vị, người đến chẩn bệnh chủ yếu xoay quanh hai nguyên nhân, một là bệnh hai là bị thương, mà nam nhân chuyên làm những chuyện nguy hiễm nên dễ bị thương hơn nữ nhân.

Thế nên hơn trăm bệnh nhân đến thiên vũ quán hôm nay chỉ có hơn ba mươi nữ nhân, trong đó phần lớn là đến chữa bệnh, còn lại hơn tám mươi nam nhân có người bệnh cũng có người bị thương, bất quá chỉ có một vài nam nhân biết danh Hàn Thiên từ trước là chịu qua hàng của hắn chờ, còn lại mỗi bên ba mươi mấy người, chia đều đợi ở hàng có Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc chẩn bệnh.

Ba mươi mấy nữ nhân toàn bộ đều đến khám ở chổ Hàn Thiên, ngoài ra cũng có một ít nam nhân vì biết danh Hàn Thiên mà không giao mạng cho hai nữ thần kia chữa trị.

Nữ nhân đến chẩn bệnh cũng có không ít người trúng các chứng bệnh hơi nhạy cảm một chút, như một vị phụ nhân kia đến khám vì bản thân đã ngoài bốn mươi mà vẫn chưa có con

Hàn Thiên bắt mạch một lần, sau đó lại dùng linh lực thăm dò thể nội của phụ nhân kia, liền phát hiện cô ta đến tháng không đều, hơn nữa mỗi kỳ đều trôi qua rất nhanh, chất lượng noãn cũng không cao, thành thử phu quân cô ta dù có cố cách mấy cũng khó khiến cô ta sinh được quý tử.

Hàn Thiên bốc cho phụ nhân nọ ít thuốc bổ, sau đó bấm tay tính đúng ngày đến tháng của cô ta trong ba năm nữa, rồi ghi ra giấy, dặn phụ nhân nọ ra về nhớ uống thuốc đều đặng, hết rồi lại đến thiên vũ quán hoặc dược phường bất kỳ mua thêm.

Quan trọng là phải dặn phu quân cô ta nên chú ý đến những ngày tháng Hàn Thiên hắn ghi trong đơn thuốc, Hàn Thiên không muốn nói thẳng, chỉ bảo những ngày đó phu thê hai người cần cố gắng một chút, rất nhanh sẽ có kết quả tốt, phụ nhân kia không phải kẻ ngốc, vừa nghe xong đã tự hiểu chuyện.

Ra về còn quyến luyến khen Hàn Thiên không ngớt lời, thoáng lắc đầu một cái, Hàn Thiên cảm thấy thế đạo thật khó lường, những nữ tử này đi chẩn bệnh nhiều khi gặp phải những chứng nhạy cảm như thế, sao không tìm đến những nữ tử như Nhược Mộng hay Đông Phương Thái Ngọc, mà nhất nhất tìm đến nam nhân như Hàn Thiên hắn???.

Ngược lại phía Nhược Mộng vừa có một nam vì không đủ “nam nhân” mà bị thê tử chê trách, lại cứ tìm đến nữ tử như Nhược Mộng xin chữa trị, vấn đề kia cũng không phải khó khắc phục, Nhược Mộng dù mặt mũi đỏ lựng sau lớp mạng che, nhưng vẫn bình tĩnh kê cho nam nhân nọ một đơn thuốc bổ thận tráng dương, đặc biệt dặn dò hắn về nhà nhớ rèn luyện thân thể nhiều một chút, kết hợp cùng dược phương của nàng tình trạng sẽ được khắc phục.

Tình huống tương tự cũng xuất hiện ở chổ Đông Phương Thái Ngọc, bất quá yêu nữ kia có cách chữa bệnh rất bá đạo, nếu người đến bị bệnh, chỉ cần khám ra nguyên nhân, nàng ta liền trực tiếp nói cho bệnh nhân, bảo hắn liệu đường mà kiêng cữ những thức ăn, hoặc lối sinh hoạt không lành mạnh gây ra chứng bệnh của bản thân, sau đó để đối phương uống một viên cửu chuyển ngọc lộ đan rồi cho ra về.

người bị thương thì chữa càng nhanh, sau khi dùng đấu khí dồi dào của mình điều hòa thương thế, cũng vẫn trực tiếp cho uống một viên cửu chuyển ngọc lộ đan rồi cho về, dù cách chữa đơn giản như thế nhưng ai nấy sau khi dùng thuốc của Đông Phương Thái Ngọc đều như được tái sinh, nhanh chóng khỏe lên trông thấy.

bởi lẽ Cửu chuyển ngọc lộ đan là đan dược ngũ cấp có tác dụng đối với cả đại võ sư, đấy là một loại đan dược sử hữu vô cùng nhiều tác dụng, vừa có thể hồi khí chữa thương, vừa có thể giải độc tái tạo cơ nhục sinh cơ cho người dùng, nếu là phàm nhân chỉ cần còn một nửa hơi thở, cửu chuyển ngọc lộ đan vẫn có thể nhặt được mạng về, tất cả các loại độc trích từ người ngũ cấp yêu thú, hoặc địa giai độc thảo trở xuống đều giải được.

Đối với phàm nhân hay các tu sĩ cấp thấp mà nói, một viên cửu chuyển ngọc lộ đan giống như tiên đan chữa được bách bệnh, dùng một viên thôi liền từ gà bệnh trở nên sinh long hoạt hổ, tất nhiên nếu dùng loại đan dược cao cấp như thế để chữa bệnh thì quá dễ dàng, cơ mà giá cả tất nhiên rất cao, một viên cửu chuyển ngọc lộ đan có gia một trăm linh thạch hơn, đối với phàm nhân hay tu sĩ cấp thấp mà nói, đúng là cái giá trên trời.

Đạo của y thuật chính là dùng đúng thuốc đúng bệnh, ngoài chữa được bệnh thì y sư còn phải hài hòa cân đối làm sao cho người bệnh tốn kém ít một chút, nếu cái giá cho việc chữa bệnh quá cao, nhiều người đến chết cũng không đủ tiền trả, Đông Phương Thái Ngọc dùng cửu chuyển ngọc lộ đan chữa bệnh chính là dùng dao mổ trâu để giết gà, nếu đám người kia biết giá trị của một viên thuốc nhỏ xíu mà họ uống cao đến đâu, họ đến chết cũng không dám dùng.

May thay hôm nay Hàn Thiên trở về y quán từ đầu đã nói là sẽ chữa bệnh miễn phí hôm nay, thế nên Đông Phương Thái Ngọc muốn chữa cách gì Hàn Thiên cũng chẳng quan tâm, dù sao y quán cũng không thu tiền của những người bệnh kia, còn đối với bản thân Đông Phương Thái Ngọc mà nói, vài ngàn linh thạch cũng chẳng tính là gì.

Đám Hàn Thiên ba người diệu thủ bất phàm đồng loạt ra tay, hơn trăm bệnh nhân chỉ trong một canh giờ đã chữa trị xong, ai ai cũng đều mãn ý ra về, xong việc thiên vũ quán cũng đề biển, chỉ nhận chữa trị những ai thực sự nguy cấp, còn lại đều không nhận trong hôm nay, làm thế để tránh trường hợp đám bệnh nhân vừa được chữa trị đồn ra ngoài, người đến thiên vũ quán chữa bệnh càng đông hơn.

Nếu chỉ một vài người nguy kịch, thiên vũ quán vẫn có thể chữa trị mà không tạo quá nhiều phiền phức cho cuộc hội ngộ giữa Hàn Thiên và các huynh muội lâu ngày không gặp.

Sau khi nghe tin Hàn Thiên trở về, Lục Yên và Hồng Ngạn liền cho hạ nhân bày tiệc ở đại sảnh để tiếp đón, ngoài ra còn đặc biệt cho mời những huynh đệ cũ của Hàn Thiên đã tự lập môn hộ, hoặc đang công tác bên ngoài thiên vũ quán trở về.

Nghe tin liền có gần mười huynh đệ cũ của Hàn Thiên nhanh chóng tụ họp về thiên vũ quán, Hàn Thiên đứng trước đám hài đồng quen thuộc hôm nào, nhưng đến nay đều đã trưởng thành, thâm tâm liền thoáng nét hân hưởng.

Ngày trước một đám hài đồng mười mấy tuổi đầu không nơi nương tựa, thế nhưng giờ đây ai nấy đều đã có chổ đứng cho riêng mình trong xã hội, nhờ có linh lăng quả bồi dưỡng căn cơ, cộng thêm công pháp không tệ do Hàn Thiên truyền thụ, cuối cùng là sự hỗ trợ từ tụ linh trận mà Hàn Thiên để lại ở thiên vũ quán.

Đám hài đồng ngày xưa sau mười mấy năm tu luyện, ai nấy đều đạt đến thực lực vô cùng cao, người tệ nhất cũng có thực lực võ sư, riêng Lục Yên cùng Hồng Ngạn được Hàn Thiên truyền cho công pháp tiên gia của huyền cơ môn, ai nấy đều đã đạt đến tu vi hóa thần hậu kỳ, trực tiếp giao thủ tại thiên an thành cũng chỉ có Hồng Yến Hoàng tu vi võ tông sơ tầng là có thể áp chế được một trong hai người.

Lại nói Lục Yên cùng Hồng Ngạn hôm xưa đều là những nữ hài có dung mạo vô cùng thanh tú, hiện tại trưởng thành rồi, tuy dung mạo vẫn không thể xo với tuyệt đại mỹ nữ như tiểu y sư hay Hồng Yến Linh, bất quá nhờ luyện công pháp tiên gia có thể điều hòa dáng mạo, cộng với linh khí bất phàm khi ẩn khi hiện, Lục Yên cùng Hồng Ngạn ở tại thiên an thành đã trở thành mỹ nữ hàng đầu, vừa có tài mạo thực lực, vừa có thế lực của riêng mình, là nữ tử người người khao khát.

Cả Lục Yên cùng Hồng Ngạn đều giống như tiểu y sư hôm xưa, một bộ dáng thanh thuần hiền hậu, váy áo giản dị, nét đẹp tinh tế nhẹ nhàng, còn những nam hài ngày xưa, bây giờ ai nấy đều trưởng thành nghiêm nghị, rất ra dáng nam nhân.

Trong đó có ba người đã lập gia đình, lần này trở về bái phỏng Hàn Thiên còn dẫn theo cả vợ con, đối với đám người này mà nói, khoảng cách hiện tại giữa họ và Hàn Thiên bây giờ là vô cùng lớn, nên nếu có thể, ai nấy đều muốn giao hảo với Hàn Thiên nhiều một chút, mong rằng Hàn Thiên niệm tình xưa tùy ý quăng ra một cái cơ duyên, cả đám bọn họ ai ai cũng đều có thể một bước lên mây.

Trong đám huynh muội tụ tập ở thiên vũ quán hôm nay, Hàn Thiên đếm thấy còn thiếu mất bốn người, hỏi ra mới biết bọn họ cũng giống như Vũ Vệ, đều là những cá nhân có thực lực rất tốt, nên đã gia nhập quân đội kiến thân lập nghiệp cả rồi.

Hiện những cố nhân có thể gặp đều đã có mặt, Hàn Thiên liền cùng cả bọn trở lại đại sảnh uống chút trà ôn lại chuyện xưa.

Bạn đang đọc Hàn Thiên Ký sáng tác bởi hacbachgia21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachgia21
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.