Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Nhân Dám Khi Dễ Lão Nương. Đúng Là Muốn Chết Mà

Phiên bản Dịch · 8233 chữ

Thấy nàng té xỉu, Phong Cuồng Tiêu chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, Hiên Viên Vô Thương ở bên cạnh hắn đã không thấy bóng dáng. . . . . .

Nam tử tuyệt mỹ ôm cô gái ngất vào trong ngực, nhìn chằm chằm Mộ Vân Dật, gấp gáp mở miệng: "Nàng bị sao vậy?"

Mọi người cùng nghĩ nàng mới vừa rồi còn biểu diễn bài 《 hôm nay là một ngày lành 》, trong lòng đoán chẳng lẽ là vì quá cao hứng dẫn đến ngất sao ?

Mộ Vân Dật dưới ánh mắt ẩn chứa lo lắng xen lẫn kỳ quái của mọi người, sải mấy bước đi vượt lên, vươn tay đặt lên cổ tay trắng nõn của nàng bắt mạch, mày kiếm khẽ nhíu, không lâu sau, thu hồi bàn tay, rồi sau đó mở miệng: "Quá mức bi thương sợ hãi, đưa đến tâm lực quá mệt mỏi, nên té xỉu ! " - Trong lòng lại có chút tò mò, dạng bệnh chứng này xuất hiện cũng là bởi vì mất đi người thân, hoặc là bị cái gì nghiêm trọng đả kích, nàng đây là có chuyện gì xảy ra?

Gì ? Quá mức bi thương sợ hãi ? Nàng mới vừa không phải là rất cao hứng đấy sao ? Làm sao lại đột nhiên quá mức bi thương sợ hãi rồi hả ? Phong Cuồng Tiêu có chút không giải thích được mở miệng hỏi ra sự khốn hoặc của mọi người: "Dật, có phải ngươi chẩn đoán bệnh sai lầm rồi không ?"

Con ngươi lạnh bạc quét về phía hắn, cũng có thể làm cho người ta thấy trong đôi mắt này rõ ràng ý lạnh. Chất vấn y thuật của hắn sao ? Hắn không ngại lấy gã thí nghiệm làm thuốc!

Phong Cuồng Tiêu vừa nhìn ánh mắt của hắn, lập tức che miệng lại: "Ta chỉ đùa một chút!" Lại đắc tội với người khác, xem ra hắn hôm nay thật không nên ra cửa.

"Vậy làm sao mới có thể làm Tam nhi tỉnh lại ?" - Thanh âm kinh hoàng của Hiên Viên Vô Thương vang lên, nguyên nhân gì không quan trọng, có thể cứu tỉnh mới là trọng yếu nhất.

Hiên Viên Ngạo và Hiên Viên Mặc cũng đầy nghi ngờ lo lắng nhìn bên này, Long Ngạo Thiên và Công Tôn Trường Khanh không biết sao, trong lòng mơ hồ có chút căng thẳng.

Mộ Vân Dật vươn ngón tay trắng nõn, bấm lên nhân trung của nàng, chỉ cần một lát, lông mi nàng kia nhẹ nhàng vẫy mấy cái, tiếp theo đôi mắt đẹp mở ra, rồi sau đó nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

"Tam nhi, nàng không sao chứ ?" - Giọng nói gấp gáp vang lên.

Mỗ nữ còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc lắc đầu: "Không có chuyện gì!"

Hiên Viên Vô Thương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía Mộ Vân Dật nói: "Nàng còn có cái gì đáng ngại hay không?"

Mộ Vân Dật lắc lắc đầu: "Không có!"

Lúc này Hiên Viên Vô Thương mới hoàn toàn yên tâm, Công Tôn Trường Khanh và Long Ngạo Thiên đều có chút không giải thích được, Vũ Văn Tiểu Tam không phải là vương phi của Tam vương gia sao ? Hi vương gia quan tâm như vậy làm cái gì ? Bọn họ nhìn nhìn, giống như Hiên Viên Vô Thương mới là phu quân chính quy của nàng!

Hiên Viên Ngạo nằm bò ở trên giường lại càng hung hăng cắn răng, nếu không phải vết thương sau lưng phiền phức, khoảng cách giữa hắn và nữ nhân gần thêm một chút, thì sao có thể thua hoàng thúc được ! Nhưng hắn vừa rồi còn chưa kịp đứng dậy, bóng dáng hoàng thúc đã bay qua rồi, càng cảm thấy mình bị thương không đúng lúc!

Lúc này mọi người lại đưa ánh mắt đến trên mặt cái người Vũ Văn Tiểu Tam kia còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại . . . . . .

Hiên Viên Vô Thương hỏi một vấn đề mà tất cả mọi người tò mò: "Tam nhi, nàng vừa rồi bị sao vậy ?" – Đúng vậy nha, mới vừa rồi nàng bị sao thế ? Không phải là đang ca hát vui vẻ sao? Hơn nữa rõ ràng là tâm tình rất tốt, làm sao lại đột nhiên bi thương sợ hãi quá độ mà ngất đi chứ ?

Lúc này ý thức của Vũ Văn Tiểu Tam mới hoàn toàn trở lại, sau vài giây đồng hồ ngu ngơ, lớn tiếng kêu khóc: "Thương Thương. . . . . . Bạc của ta!" - Thoại âm vừa rơi xuống lại hôn mê bất tỉnh!

Cái này. . . . . . Mọi người đưa mặt nhìn nhau, bạc của nàng? Bạc của nàng làm sao ? Sao đột nhiên lại nhắc đến bạc của nàng?

Mộ Vân Dật vươn tay, một lần nữa bấm bấm, sau đó mỗ nữ một lần nữa tỉnh lại, lần này ý thức quay lại tương đối mau, vừa nhìn thấy mặt Hiên Viên Vô Thương, lại một lần nữa ngao ngao gào thét khóc lớn: "Thương Thương, bạc của ta, bạc của ta đã không còn, hu u hu. . . . . ."

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, nói cho Thương Thương rốt cuộc là tại sao ?" - thanh âm cực kỳ dịu dàng vang lên, tất cả mọi người đều có vẻ mặt khong thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hiên Viên Vô Thương, khắp thiên hạ này là vương gia vô cùng tàn nhẫn, khát máu, giờ phút này thế nhưng dịu dàng, thật không cùng một người!

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn dung nhan tuyệt sắc của hắn, xem xét một hồi lâu, thời điểm mọi người cho là nàng rốt cục muốn nói bản thân mình làm sao, lại đâm đầu vào trong ngực Hiên Viên Vô Thương: "Ô oa oa wow. . . . . . Bạc cũng không có, thế này thì sống thế nào đây! Nấc. . . . . . Nấc. . . . . . mạng ta làm sao lại khổ như vậy a! Ô ô ô. . . . . ."

Mọi người đầu đầy mồ hôi, nghe nàng khóc nấc nấc từng tiếng, có chút im lặng, đây rốt cuộc là tại sao ? Thật sự là quá kỳ quái!

Tiểu Nguyệt ở cửa nghe thấy tiếng nàng khóc, cũng biết tiểu thư nhà bọn họ nhớ tới chuyện đó, ngày đó nàng và tiểu thư, hai người cùng đem bạc giấu ở trong chăn, sau lại vừa đi kể chuyện xưa, tiền bạc kiếm được đều giấu ở trong mền trên giường. Nàng còn nhớ rõ tiểu thư từng cường điệu giáo dục nàng, chăn này chính là mạng sống của các nàng, tuyệt đối không thể ra để xảy ra bất kỳ việc ngoài ý muốn!

Một trận đại hỏa hoạn tự nhiên tiêu diệt mất bạc của tiểu thư rồi ! Haizz. . . . . . Tiểu thư đáng thương, vì số tiền kia bỏ ra thật nhiều như vậy, thậm chí bị Vương gia kéo như kéo heo chết, lén la lén lút rón rón rén rén lâu như vậy, cuối cùng là hai bàn tay trắng! Chẳng lẽ ông trời cũng biết đây là tiền tài bất nghĩa, cho nên thu hồi của tiểu thư đi ?

Hiên Viên Vô Thương nhìn nàng vừa khóc, hẳn là cảm giác còn khó chịu hơn so với nàng, ôn nhu mở miệng: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Thương Thương có rất nhiều rất nhiều bạc, sẽ đưa cho Tam nhi, Tam nhi đừng khóc!" - Khóc đến nỗi trái tim hắn tan nát rồi!

Mặc dù không biết nguyên nhân nàng khóc, nhưng mà nàng nói không có bạc, hắn vẫn nghe thấy!

"Có thật không ?" - Lời này của hắn vừa rơi xuống, cái người đang khóc đến thê thảm nước mắt ràn rụa, ngẩng đầu, rất là mong đợi nhìn hắn.

Sau gáy mơ hồ có mồ hôi túa ra, vươn tay lau nước mắt cho nàng: "Thật !" - Tại sao hắn cảm thấy nàng khóc hồi lâu chính là muốn những lời này?

"Hu hu hu. . . . . . Nhưng không phải là bạc của chàng không phải cũng là của ta sao ? Bạc của ta vẫn là không có nữa a. . . . . . Ô ô ô. . . . . ." - Nàng hơi suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, Thương Thương vốn chính là của nàng, tiền của Thương Thương cũng là của nàng, lần trước Thương Thương đem tín vật để lấy tiền tại tiền trang giao cho nàng, nay nói đi nói lại, tiền của nàng vẫn cứ là không còn nữa!

Nghe được luận điệu kỳ quái của nàng, tất cả mọi người mơ hồ có chút im lặng. . . . . .

"Vậy Thương Thương lại đi kiếm tiền mới cho Tam nhi có được hay không ?" - Hắn luống cuống tay chân dụ dỗ nàng, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.

Hiên Viên Ngạo nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ, đáy lòng nổi lên một loại cảm giác khổ sở khó tả, thoạt nhìn qua, ai cũng có thể cảm thấy nàng và hoàng thúc mới là một đôi, vậy hắn coi là cái gì ?

Nắm chặt bàn tay, hắn sẽ không buông tha ! Sẽ không!

Vũ Văn Tiểu Tam nhất thời tạm dừng lại một chút, tiếp theo lại khóc lớn lên: "Hu hu hu. . . . . . Bạc mới do chàng buôn bán kiếm lời, vậy nguyên bản không phải là của ta sao ? Hu hu hu. . . . . . Bạc của ta vẫn không có. . . . . .Hu hu hu. . . . . ."

Này. . . . . . Nghe nàng nói như thế, thật đúng là khiến hắn không biết như thế nào cho phải!

"Nếu không, trẫm cho nàng ?" – giọng nói của Hiên Viên Mặc tức thời vang lên, nhìn thấy nàng khóc, trong lòng hắn cũng đủ loại cảm xúc không biết là tư vị gì, thế nhưng hắn lại không có dũng khí giống hoàng thúc, cứ như vậy chạy lên ôm nàng an ủi, mặc dù hắn thật sự rất muốn.

Ặc, Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu nhìn lại Hiên Viên Mặc, cảm thấy có chút hồ hởi. Việc này có thể được sao, cái này có thể sao! Nhưng mà nếu Thương Thương thấy nàng nhận bạc của hắn lại không vui thì làm sao bây giờ? Nhíu lông mày do dự một chút. . . . . .

Mọi người thấy nàng do dự, cho là ngại ngùng không muốn cầm tiền của Hoàng đế. . . . . .

Cho nên, Long Ngạo Thiên ở bên cạnh mở miệng: "Tam vương phi đừng khóc, bao nhiêu bạc, Bổn cung cho nàng cũng không sao, cứ tiếp tục khóc nữa, nếu đại ca biết, sẽ nói ta đây là Tam đệ mà không giúp hắn dỗ dành tiểu muội!" – Lời nói có chút ý đùa giỡn, làm sinh động không khí.

Vũ Văn Tiểu Tam không nghe thấy Hiên Viên Vô Thương lên tiếng, cũng không biết nên cầm hay không cầm, cho nên méo mó cái miệng, lại muốn khóc. . . . . .

Nhìn nàng méo miệng, mọi người cho là nàng vẫn không hài lòng. . . . . .

Phong Cuồng Tiêu nhớ tới tiếng khóc kinh khủng kia của nàng, lập tức mở miệng: "Không biết bao nhiêu bạc ? Nói một chút xem sao? Chúng ta mỗi người cho ngươi một phần bạc thiếu, như thế sẽ có nhiều nhiều hơn nữa, ngươi thu lời, vậy thì đừng khóc có được hay không?"

"Có thật không ?" - Vũ Văn Tiểu Tam trợn to hai mắt rất là kích động nhìn hắn, nếu là có rất nhiều bạc, dù Thương Thương mất hứng nàng cũng muốn nhận!

Phong Cuồng Tiêu lướt qua mọi người, Công Tôn Trường Khanh gật đầu, cười mở miệng: "Đừng ngại !"

Hiên Viên Mặc gật đầu, trên mặt ôn nhuận như ngọc treo một nụ cười như khiến người ta tắm gió xuân.

Mộ Vân Dật nhíu nhíu lông mày, cũng không phải đau lòng về chút tiền điểm này, mà là có chút im lặng đối với bộ dáng nữ nhân này này không có tiền thì không thể sống được, nhưng vì cứu vớt lỗ tai mọi người, vẫn cứ phối hợp gật đầu.

Long Ngạo Thiên lại càng là dáng vẻ không có bất kỳ ý kiến, mỉm cười nhìn nàng.

Hiên Viên Ngạo lúc này mở miệng: "Tiền của bổn vương cũng là vương phi !" - Sao hắn lại quên mất nữ nhân này thích tiền, nói không chừng đem bạc của mình đều cho nàng, sẽ làm cho bản thân đáng giá thêm vài phân.

Nét mặt mỗ nữ đầy vẻ giận dữ quay đầu lại: "Tiền của ngươi vốn chính là của ta, mau lấy chìa khóa phòng thu chi đưa ra đây !" - Nói vừa xong, cảm giác được bàn tay đặt ngang hông mình nắm thật chặt, vẻ mặt Hiên Viên Vô Thương không vui nhìn nàng, hắn có thể để nàng cầm bạc của người khác, nhưng hắn không thể tiếp nhận nàng nói lời như vậy với nam nhân khác!

Tiền của Ngạo vốn là của nàng ? Nghe qua sẽ làm cho hắn rất không thoải mái ! Thật giống như quan hệ giữa Ngạo và nàng rất khác biệt vậy!

Vũ Văn Tiểu Tam cảm giác được động tĩnh ở ngang hông mình, cũng biết lại chọc giận cái đồ nam nhân hẹp hòi này rồi, quay đầu nước mắt ràn rụa nhìn hắn, bộ dáng đáng thương hề hề như vậy, khiến hắn vừa yêu vừa hận, tức giận cũng không nổi !

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về Thẩm Lãng Phàm vẫn không bày tỏ thái độ, mỗ Phàm lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam nổi điên, cho nên còn chưa kịp phản ứng, vẫn cứ ngây ngốc ngu ngơ như thế. Việc này, nói ra thì sẽ có nữ nhân phát hiện tiền của mình không còn, cái gì cũng không quản, không để ý mà gào thét khóc to sao ?

Khiến cho người ta không thể tiếp nhận chính là, một giây trước nàng vẫn còn một bộ dạng rất cao hứng, thậm chí còn hát ca khúc kỳ quái kia!

Những người khác sở dĩ có thể nhanh kịp phản ứng như vậy, là bởi vì được chứng kiến nàng mấy lần, bọn họ đều gặp qua dáng vẻ nàng càng khủng bố, càng khiến người ta không cách nào lý giải nổi, thì dáng vẻ này đã xem là cái gì chứ!

Thấy hắn không nói lời nào, mỗ nữ miệng vừa méo mó, lại là một bộ dạng muốn khóc, lúc này Hiên Viên Vô Thương hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Lãng Phàm, vậy mà dám chọc giận Tam nhi của hắn khiến nàng khóc, hắn sẽ chặt gã ra!

Những người khác cũng rất không thân thiện nhìn hắn. Cái người kia khóc đến kinh động đất trời, Quỷ Thần cũng phải khiếp sợ, bởi vì ... nữ nhân này khóc so với nữ nhân bình thường đâu có giống, không phải là thanh thanh rên rỉ, không phải là âm thầm mím môi đè nén tiếng khóc, mà là như heo bị giết gào thét khóc lớn. . . . . .

Phong Cuồng Tiêu vỗ đốp một cái lên đầu Thẩm Lãng Phàm: "Ta hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao ?"

Thật ra thì hắn cũng hiểu Thẩm Lãng Phàm là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh như thế. . . . . . cảnh tượng khiến người ta không thể hình dung, cho nên mới phải có chút phản ứng không kịp.

Bởi vì nói về bọn họ những người này mặc dù cũng không nghèo, nhưng là trừ Hiên Viên Vô Thương, có tiền nhất đúng là Thẩm Lãng Phàm rồi, này nha nhưng là thiên hạ thứ hai phú hào, dĩ nhiên, Hiên Viên Mặc cùng Long Ngạo Thiên hai người này không tính ở bên trong, bởi vì bọn họ là Hoàng đế, lại không bàn về quốc khố có bao nhiêu tiền, chính là một quốc gia giá trị cũng là không thể đo lường .

Dưới đây, hắn mới nhận định Thẩm Lãng Phàm này nha , không thể nào là bởi vì đau lòng tiền, mới không mở miệng Ứng Hoà, tuyệt đối là bị nữ nhân này lôi hết chỗ nói rồi!

Một cái tát này tự nhiên đem hồn phách Thẩm Lãng Phàm quay trở lại, thấy mọi người đều dùng ánh mắt không tốt đẹp nhìn hắn, ánh mắt Hiên Viên Vô Thương mơ hồ còn tóe ra ánh lửa, không còn kịp tức giận Phong Cuồng Tiêu đánh vào đầu của hắn nữa, vội vàng quay đầu hướng về phía gã, mở miệng: "Ngươi mới vừa hỏi ta cái gì ?"

"Chính là mỗi người trong chúng ta góp một phần bạc đã cho tam vương phi, ngươi cảm thấy như thế nào ?" - Đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo: ngươi đó nha nếu có ý kiến khác, ta chém chết ngươi!

Thẩm Lãng Phàm vội vàng gật đầu: "Không có! Không có! Ta một chút ý kiến cũng không có!" - Nói đùa gì vậy, nhìn xem ánh mắt của những người này đều là cái dạng gì chứ ? Thẩm Lãng Phàm hắn tiền nhiều dùng không hết, tuyệt đối không đáng vì một chút tiền nhỏ, bị đám người kia vung loạn đao chém chết! Hơn nữa trong những người này, người nào cũng không phải là nhân vật dễ đối phó, hắn một chút cũng không chán ghét cuộc sống vốn trôi qua quá tốt của mình!

Vũ Văn Tiểu Tam kia rốt cục không muốn khóc nữa, xoa xoa lỗ mũi, lau lau giọt nước mắt rưng rưng trên mặt.

Hiên Viên Vô Thương thấy vậy, lập tức vươn tay lau cho nàng, nha đầu này chính là thích khóc sụt sùi, thật khiến hắn không biết nên như thế nào cho phải ! Mỗi lần thấy nàng khóc, hắn đều cảm thấy giống như là một cái tay hung hăng bóp lấy trái tim, làm cho hắn không thở nổi ! Nhất định phải làm cho nàng từ bỏ cái tật thích khóc này!

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nhìn Hiên Viên Vô Thương, xác định trên mặt của hắn không có thần sắc bất mãn,lúc này giọng nói mới vừa rồi khóc đã mềm nhũn yếu ớt vang lên: "Được !"

Lúc đó tất cả mọi người mới thở ra một hơi!

"Cần bao nhiêu bạc, chúng ta cho người trở về lấy !" - Thẩm Lãng Phàm cũng thức thời, nhanh chóng trực tiếp mở miệng hỏi nàng. Đáp ứng thì đáp ứng, Thẩm Lãng Phàm hắn cũng không thích thiếu nợ.

Mỗ nữ dưới đất đầu, trong mắt tinh quang chợt lóe, rồi sau đó mở miệng: "Lần đầu kể chuyện cổ tích được bảy vạn lượng bạc, lần thứ hai 17 vạn lượng bạc, còn có hội thi thơ một triệu lượng bạc, tổng cộng là 124 vạn lượng!"

Hiên Viên Vô Thương híp đôi mắt tà mị hoa đào lại, hắn tự nhiên cũng biết đến chính xác số tiền nha đầu này thu vào, con số mà nàng nói không sai, nhưng mà hắn không thể hiểu chính là —— một cơ hội đào tiền tốt như thế này, tại sao nàng có thể đột nhiên thành thật như thế?

Vừa nói xong, tất cả mọi người có chút không dám tin nhìn nàng, kể chuyện cổ tích ? Đường đường chánh phi Thân Vương lại đi kể chuyện cổ tích ? Còn nữa, hiện tại đi kể chuyện dễ kiếm tiền như vậy sao ? Nói hai lần thì 24 vạn lượng ? Dường như tiên sinh kể chuyện cổ tích tốt nhất ở chỗ này, một lần cũng nhiều nhất chỉ hơn hai mươi hai, vẫn còn là do công tử thế gia, tiểu thư nghe xong, tâm tình tốt mà khen thưởng.

Nhưng bọn họ cũng không cho là nàng lừa gạt bọn họ.

Khóe miệng Hiên Viên Ngạo lại càng mơ hồ co quắp thêm chút, không nghĩ tới đi ra ngoài bịa đặt chuyện xưa của hắn có thể kiếm tiền nhiều tiền như vậy ? 24 vạn lượng dối với hoàng hoàng thân quốc thích trong tộc không coi là cái gì, nhưng là ở trong lòng dân chúng bình thường đã là như một trời đầy mộng ảo rồi!

Phong Cuồng Tiêu có chút ngạc nhiên mở miệng hỏi thăm: "Kể chuyện gì vậy ? Làm sao lại dễ kiếm tiền như vậy ?"

Thẩm Lãng Phàm cũng có một bộ dạng rửa tai lắng nghe. Vơi con đường dễ kiếm tiền như vậy, tại sao hắn có thể bỏ qua ? Xem xem là kể chuyện gì, rồi lập tức phái người tiếp tục, sẽ thêm thắt nói quá một phen!

Vũ Văn Tiểu Tam còn chưa kịp mở miệng, Hiên Viên Ngạo đã đen mặt, rống giận: "Hỏi nhiều cái kia làm gì! Trở về lấy tiền của các người đi !" - Hắn tuyệt đối không thể để cho nữ nhân đáng chết này nói ra cái chuyện xưa ở khách sạn, cái người bịa đặt chuyện giữa hắn và Nhị Hoàng huynh cùng với Công Tôn Trường Khanh chính là nàng! Nếu không hắn tuyệt đối sẽ mất hết mặt mũi không còn gì nữa !

Là một trong những nhân vật chính của tin đồn đoạn tụ, Công Tôn Trường Khanh cũng hơi hơi ngửi ra chút mùi vị không tầm thường, vô cùng hoài nghi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái.

Mọi người nghe Hiên Viên Ngạo rống lên, không dám hỏi nữa, sai người hầu của chính mình trở về lấy tiền. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam lúc này biến thành một bộ mặt đầy cao hứng, thần sắc ngây ngất, như vậy tính ra nàng không phải giải thích chuyện kiếm tiền nữa sao?

Nhìn nhìn mọi người, dường như hiện tại, thân phận nàng là tam vương phi, ở trước mặt nhiều người như vậy, không nên cứ nấp ở trong ngực Thương Thương, nếu bị truyền đi sợ là không thể tránh được phiền toái, cho nên lập tức rời đi ra, tự mình ngồi ở trên ghế đẩu.

Hoàn toàn quên mất mới vừa rồi mình còn đau lòng vì tiền bạc, việc gì đều không suy nghĩ, cứ thế nhào tới trong ngực của hắn mà khóc lớn, còn có nhiều hành động và nói không ít câu để cho người ta biết quan hệ bọn họ không tầm thường!

Hiên Viên Vô Thương trong ngực trống rỗng, trong lòng mơ hồ hiện lên sự mất mát, trong lòng biết vì sao nàng rời khỏi ngực của hắn, đồng thời dưới đáy lòng kiên định một ý nghĩ, nhất định phải sớm cưới nàng về nhà, danh chánh ngôn thuận cùng nàng ở chung một chỗ!

Hiên Viên Mặc nhìn qua bọn họ, tự giác dịch lên mộtchỗ, đem vị trí bên cạnh Vũ Văn Tiểu Tam tặng cho Hiên Viên Vô Thương, Hiên Viên Vô Thương nhìn hắn một cái, bờ môi khẽ câu lên nụ cười tán thưởng, cặp mắt tà mị hoa đào cũng ẩn chưa chút lòng biết ơn. . . . . .

Vẫn là tiểu tử Mặc này làm cho hắn thích, cho dù y thích Tam nhi, cũng không theo bọn họ tranh giành, coi như hắn không uổng công yêu thương y! Không giống cái tiểu tử thúi Ngạo kia!

Nghĩ tới bản thân cũng có chút hối hận khi ban đầu quyết định cạnh tranh công bằng cùng Ngạo. Trực tiếp mang thân phận hoàng thúc ép hắn thối lui, không phải là tránh được rất nhiều phiền toái ư? Nhưng ngay sau đó âm thầm nhẹ nhàng lắc đầu, dùng lòng cảm kích cùng kính trọng của Ngạo đối với hắn ép gã thối lui, mình thật sự không làm không ra chuyện như vậy được !

Mấy người ngồi một hồi lâu, chờ người mang bạc tới, cũng không nói chuyện, sợ không cẩn thận lại để cho người khác nhắc nàng nhớ tới "Chuyện thương tâm" . . . . . .

Đợi người hầu từng bước từng bước đi vào, mang ngân phiếu của mình tới, giao cho tận tay Vũ Văn Tiểu Tam. Biểu tình buồn bã đã sớm tan thành mây khói, mỗ nữ vô cùng kích động nhìn ngân phiếu trong tay mình, ai ui, thật là quá hạnh phúc a! Quay đầu, vẻ mặt hưng phấn nhìn Hiên Viên Vô Thương, tiền kiếm được còn nhiều hơn a! Ha ha ha. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương nhìn lại nàng bằng nụ cười sủng nịch, nha đầu này, thích tiền đã đến một loại cảnh giới cao hơn, thật ra thì trên cái thế giới này không có người nào không thích bạc, nhưng mà thích bạc còn thể hiện hẳn ra ngoài mặtnhư vậy, sợ rằng nàng là người duy nhất!

Đếm bạc, không có vấn đề gì, sau đó đem hết đống ôm chặt vào trong lòng. . . . . . Cười híp mắt nhìn bọn họ: "Cám ơn!" - Trong lòng có cảm giác vô cùng ổn định ! Thì ra cảm giác một lần nữa có tiền là như vậy, thật sự là quá thoải mái! An tâm tới cực điểm!

Mọi người gật đầu cười, dáng vẻ không để ý lắm. . . . . .

Tiểu Nguyệt ở ngoài cửa có chút ít không giải thích được gãi gãi đầu, bọn họ và tiểu thư nói chuyện, bọn ta nghe được “hai năm rõ mười”, bạc kia không phải là. . . . . . Tại sao tiểu thư. . . . . .

Bị Vũ Văn Tiểu Tam làm ầm ĩ một chập, không khí đến thăm bệnh cũng không còn nữa, mọi người liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi. . . . . .

"Ngạo, trẫm về cung đã !" - Hiên Viên Mặc nhàn nhạt mở miệng, sau đó ánh mắt chứa ý cười nhìn mỗ nữ con mắt còn sưng đỏ.

Vũ Văn Tiểu Tam mới vừa thu được tiền của người khác, lúc này liền cho hắn một nụ cười ngọt ngào.

Một màn này, rơi vào trong mắt của những người khác. . . . . .

Nam tử ở bên cạnh nàng, trên mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười xinh đẹp tột độ, nốt ruồi lệ ở khóe mắt lại càng đỏ giống như suýt nữa nhỏ ra máu tươi. . . . . .

Sắc mặt Hiên Viên Ngạo cũng tương đối khó chịu, lạnh giọng mở miệngvới hoàng huynh nhà mình: "Ừ!"

Mỗ Hoàng đế tự nhiên nhìn ra mình không được hoàng thúc và hoàng đệ chào đón, chờ Hiên Viên Ngạo đáp một tiếng, liền xoay người trở về hoàng cung. . . . . . Một vị Hoàng đế biến thành như vậy cũng đủ uất ức !

"Nhị ca, đợt chút, ta và huynh cùng trở về hoàng cung !" - Long Ngạo Thiên lập tức đứng lên, bước đuổi theo Hiên Viên Mặc, hắn lấy thân phận thái tử một nước tới thăm Hiên Viên Ngạo , mặc dù trong lúc xảy ra một chút vấn đềnhỏ, nhưng mà thăm xong rồi, nên đi theo nhị ca trở về hoàng cung của đế quốc Hiên Viên thôi !

Nhưng ngay sau đó lại quay mặt sang lên tiếng với Hiên Viên Ngạo: "Tam vương gia dưỡng thương cho tốt, Bổn cung đi về đây!"

"Mời !" - giọng nói khách khí của Hiên Viên Ngạo vang lên, dù sao cũng là thái tử một nước, lễ tiết nên có vẫn phải có.

Cho nên Long Ngạo Thiên bước đi dưới ánh mắt lưu luyến không rời của mỗ nữ. Chết tiệt ! Bởi vì chuyện tiền bạc chết tiệt làm cho nàng quên mất phải chế tạo ra một chút xíu duyên phận còn thiếu sót lúc trước với Long Ngạo Thiên. Lại bỏ lỡ rồi! Thật là đáng tiếc a!

Đều do cái đồ Hoa Mị Ảnh chết tiệt kia, không có chuyện gì lại đi phóng hỏa! Đem tiền của nàng đều biến mất ! Thiệt thòi cho nàng lúc đó còn cảm thấy thủ đoạn của Thái hậu quá tàn nhẫn. Mẹ kiếp ! Đốt tiền của nàng, cái đồ ấy nên bị lăng trì, sau đó băm nát thịt mới đúng!

"Ngạo, vậy chúng ta cũng đi về thôi !" - Phong Cuồng Tiêu mở miệng, Mộ Vân Dật cũng đứng lên đi theo.

"Ta cũng vậy, cùng trở về với các ngươi thôi!" - Thẩm Lãng Phàm cũng đứng lên, ba huynh đệ bọn họ có thể đi họp gặp, hơn nữa nhìn nhìn bộ dạng của Ngạo, tựa hồ cũng không quá hoan nghênh bọn họ, cho nên hắn vẫn nên tự giác cút đi theo thì hay hơn!

Cho nên, mỗ nữ lưu luyến nhìn của ba người bọn hắn, ô ô ô, ba người dễ nhìn cũng đi, haizz. . . . . . Thật không nỡ a!

"Ừ !" - Hiên Viên Ngạo giống như trước, đều không mang theo bất cứ tia tình cảm nào đáp một tiếng, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của nữ nhân kia, hắn có một loại kích động muốn bồi thêm một câu"Nên đi nhanh lên một chút đi" !

Sau khi ba người bước ra, Công Tôn Trường Khanh cũng đứng lên: "Tam vương gia cũng không có gì lo ngại, hạ quan trước xin cáo từ, Tam vương gia, Hi vương gia, các người từ từ hàn huyên, có cơ hội sẽ gặp lại!"

Cho nên, ánh mắt mỗ nữ lại càng không buông tha, Công Tôn Trường Khanh là cái loại mỹ nam phong độ nhẹ nhàng mà ưu nhã, là dạng Vũ Văn Tiểu Tam nàng kiếp trước thích đến cực điểm ! Cho nên kể ra mà nói, bọn họ muốn đi..., đúng là Vũ Văn Tiểu Tam nhất thời có không nỡ.

"Xin mời Công Tôn đại nhân!" - Hiên Viên Ngạo và Hiên Viên Vô Thương cùng nhau mở miệng, thật ra thì ở trong lòng hai người cũng hận không được lập tức ném Công Tôn Trường Khanh bay ra ngoài!

Công Tôn Trường Khanh thấy hai người bọn họ có ánh mắt kỳ dị, lúc này bước nhanh rời khỏi tẩm điện Hiên Viên Ngạo, sải dài mấy bước, sau đó chính là chạy cho tới khi hắn bắt được ba người Phong Cuồng Tiêu rời đi trước đó. . . . . .

Hắn có một loại dự cảm, nếu ở lại chờ bên trong phòng một lát thôi, nói không chừng hắn thật sự sẽ bị bọn họ ném ra !

"Hoàng thúc, sắc trời đã tối, chẳng lẽ người còn không về sao ?" - Hiên Viên Ngạo nhìn sang Hiên Viên Vô Thương đang nhìn chằm chằm mỗ nữ, cắn răng lên tiếng đối với hoàng thúc mà hắn kính yêu nhất.

Hiên Viên Vô Thương mày kiếm nhảy lên, môi mỏng như đóa hoa đào khẽ cong lên nụ cười ý tứ hàm xúc khó hiểu, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Bổn vương cảm thấy bây giờ còn quá sớm, đang còn muốn ăn nhờ một bữa cơm ở chỗ của Ngạo đấy!" - Dứt lời, nâng chung trà lên nhẹ gõ . . . . .

Sắc trời không còn sớm ? Hiện giờ còn chưa tới buổi trưa nữa là! Cái tên tiểu tử thúi Ngạo này lại dám hạ lệnh trục khách với hắn!

"Hoàng thúc, cơm của tam vương phủ là rau dưa, nào dám so vượt hơn sơn hào hải vị của Hi vương phủ, hoàng thúc cứ nên trở về ăn đi !" - thanh âm rét căm căm một lần nữa vang lên.

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, tức giận trừng to mắt nhìn người nằm trên giường: "Hiên Viên Ngạo, ngươi cũng quá hẹp hòi rồi ? Chỉ một bữa cơm ngươi cũng không nỡ sao ? Ngươi thật là một kẻ vắt cổ chày ra nước!"

Lời này nói vừa ra, Hiên Viên Vô Thương đang ngậm một miệng nước trà phun thẳng ra ngoài, ho khan kích liệt. . . . . .

Mặt Hiên Viên Ngạo lại càng đen hơn so với đít nồi ! Nữ nhân đáng chết này ! Vắt cổ chày ra nước ? Vắt cổ chày ra nước ? Hắn ư ?!

Mặt đen lên cắn răng nhìn nàng hồi lâu, một hơi ở ngực suýt nữa nghen đến mức một đường thăng thiên, rồi sau đó. . . . . . Oán hận mở miệng: "Hoàng thúc, vậy người ở lại ăn một bữa thôi!"

Ý ngầm là, ăn một bữa là được rồi, cũng đừng có ở lại ăn cơm tối!

Hiên Viên Vô Thương làm sao có thể không nghe hiểu ngụ ý của hắn, cười nhạt mở miệng: "Ngày hôm trước Bổn vương có được một con cá chép Kim Lân, muốn mời Ngạo avf Tam nhi cùng đi ăn cơm tối, không biết ý các ngươi nghĩ như thế nào?"

Hiên Viên Ngạo giờ phút này bị trọng thương, tự nhiên là không có phương tiện đi theo đến Hi vương phủ dùng cơm rồi, người có thể đi được cũng chỉ có. . . . . .

Nhìn một chút hoàng thúc nhà mình âm hiểm bụng dạ đen tối, Hiên Viên Ngạo cắn răng mở miệng: "Không cần, cá chép Kim Lân là cỡ nào trân quý chứ, Ngạo làm sao lại không biết xấu hổ đi qua quấy rầy, ta và vương phi sẽ không đi, hoàng thúc vẫn là tự mình ăn đi!"

"Ngươi không ăn, ta ăn!" - Vũ Văn Tiểu Tam thưởng cho hắn một cái liếc mắt, hắn không ăn thì không ăn, lôi kéo mình làm cái gì!

Hiên Viên Ngạo vừa nghexong, nhất thời chán nản, quay đầu nhìn cái nữ nhân chết tiệt kia, trong lòng có một thanh lửa giận đang đốt: "Vương phi, trong vương phủ cũng có cá chép Kim Lân, không cần đặc biệt đến chỗ hoàng thúc!"

Thật ra thì tam vương phủ không có cá chép Kim Lân, nhưng hắn đánh cuộc người đàn bà kia căn bản là không biết cá chép Kim Lân là vật gì, cho nên hắn mới dám trợn tròn mắt nói dối như vậy !

"Thật không? Vương phủ của Ngạo cũng có cá chép Kim Lân sao ?" - khóe môi Hiên Viên Vô Thương ôm lấy nụ cười có vẻ đầy thâm ý. Cá chép Kim Lân sinh trưởng ở ao lạnh núi Thiên Sơn, nếu không phải Thiên Sơn Lão nhân ra tay đem tặng, muốn có tuyệt đối phải mất một phen công sức thật lớn mới có thể nhận được.

Lời của hắn vừa rơi xuống, sắc mặt Hiên Viên Ngạo lúc này mất tự nhiên, có vẻ lo lắng còn có chút không tự tin.

Vũ Văn Tiểu Tam cũng không thể trả lời Hiên Viên Ngạo, vui sướng hài lòng mở miệng: "Bổn vương phi cảm thấy khẳng định là cá chép của Thương Thương nuôi, so với tam vương phủ thực sự ăn ngon hơn, cho nên ta vẫn quyết định hôm nay đến Thất Vương phủ ăn cơm tối thôi !" - Bởi vì Hi vương phủ bị phá hủy, Hiên Viên Vô Thương ở tạm tại Thất Vương phủ.

Cái gì ? Hiên Viên Ngạo nằm ở trên giường nghiến răng kèn kẹt, nếu là trực tiếp chọc phá lời nói dối của mình thì cũng được rồi đó, hoàng thúc nuôi cá chép có khả năng ăn ngon hơn so với hắn sao ?

Hiên Viên Vô Thương nghe xong, cũng không day dưa cùng Hiên Viên Ngạo vấn đề hắn thật sự có cá chép hay không nữa, quay đầu hướng Vũ Văn Tiểu Tam ôn nhu cười một tiếng: "Đúng vậy, người ta được tặng con cá chép ăn vô cùng ngon, tất nhiên so với mỹ vị của tam vương phủ, Tam nhi ăn xong tuyệt đối sẽ không hối hận !"

"Vương phi hôm nay có chuyện, không nên ra cửa !" - Cắn răng mở miệng, hung hăng nhìn chằm chằm Vũ Văn Tiểu Tam, dầu gì cũng là vương phi của hắn, sẽ không đến mức không để lại cho hắn một chút mặt mũi chứ ?

Kết quả. . . . . ."Bổn vương phi không có chuyện gì! Bổn vương phi gần đây rỗi rãnh phát chán, một chút chuyện cũng không có !" - Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng nhìn chằm chằm Hiên Viên Ngạo, lòng tràn đầy bất mãn. Cái khỉ gì thế, cơ hội cấu kết với Thương Thương tốt như vậy, ngươi đặc biệt có thể không phá hư chuyện của ta chăng ?

"Bổn vương bị thương thật nặng, vương phi không cảm thấy nàng nên ở lại chăm sóc Bổn vương sao ? Hơn nữa vương phi lúc ấy cũng đã đáp ứng mẫu hậu sẽ chiếu cố Bổn vương thật tốt !" - Mỗ Vương Gia mặt đen lại, mở miệng, đúng là ngay cả Thái hậu cũng mang ra rồi.

Mỗ nữ nghênh ngang liếc mắt: "Có cái gì cần chiếu cố ! Nhiều người hầu như vậy, nhất định có thể chiếu cố Vương Gia chu đáo ! Bổn vương phi vô cùng, vô cùng muốn ăn cá chép kia, về phần Thái hậu nói, việc đó, hay là Vương Gia chờ bổn vương phi trở lại rồi chiếu cố ngươi đi !"

Hiên Viên Ngạo nhất thời chán nản!

Hiên Viên Vô Thương treo lên nụ cười xinh đẹp, hướng về phía Hiên Viên Ngạo mở miệng: "Ngạo à, nghe thấy chưa ? Tam nhi muốn ăn ! Ăn xong ăn trưa, Bổn vương sẽ trực tiếp mang nàng đi !"

Hiên Viên Vô Thương nói xong, còn quăng cho Hiên Viên Ngạo một ánh mắt đắc ý, sau khi vứt ra xong, trong lòng cũng cảm thấy mình có chút trẻ con .

Sắc mặt Hiên Viên Ngạo đã khó coi tới cực điểm, cắn răng mở miệng: "Nếu như vậy, Bổn vương cũng theo vương phi cùng đi ăn!" - Tuy là trên lưng đau đớn khó chịu nổi, nhưng hắn quyết định không thể để nữ nhân này một mình ở chung một chỗ cùng hoàng thúc!

"Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi không muốn ăn sao ?" - Vũ Văn Tiểu Tam mất hứng nhìn hắn. Cái gì thế, nếu hắn đến đó, nàng sao còn thế vô lễ với Thương Thương ?

"Bổn vương hiện tại lại muốn ăn!" - Mỗ Vương Gia rất là căm tức mở miệng, tiện nhân này, thế mà chèn ép hắn như vậy !

"Ngạo bị thương nặng như vậy, hay là thôi đi ! Lần sau hoàng thúc mời một mình ngươi !" - Hiên Viên Vô Thương treo lên vẻ mặt"Quan tâm" nở nụ cười mở miệng, nhưng mà nhìn thế nào cũng đều cảm thấy là xảo trá!

"Hoàng thúc, Bổn vương thật muốn ăn!" - giọng nói lạnh như băng thanh, bên trong tất cả đều là tức giận. Nữ nhân đáng chết này, vậy mà làm hại hắn phải dây dưa không ngừng cầu khẩn hoàng thúc, thật là tức chết hắn!

Vũ Văn Tiểu Tam rất là khinh bỉ hắn một cái: "Vương Gia, thật ra ngay từ đầu ngài cũng rất muốn ăn hả ? Vậy lúc ấy ngươi trực tiếp đồng ý không phải xong sao, giả bộ thanh cao cái gì ! Bây giờ ngược lại còn muốn cầu xin Thương Thương, nói ngươi muốn ăn, còn nói cái gì mà tam vương phủ cũng có cá chép Kim Lân! Hừ, đồ ham hư vinh!"

Cái này thì đúng là Hiên Viên Vô Thương cũng có chút đồng tình nhìn Hiên Viên Ngạo, vừa bắt đầu đã muốn ăn? Ham hư vinh?!

Hiên Viên Ngạo lại càng cảm thấy khí huyết cuồn cuộn! Nếu bây giờ hắn có thể cử động, hắn tuyệt đối muốn một đao chém chết nữ nhân này!

Nhìn sang thần sắc hoàng thúc đầy đắc ý, mỗ vương gia cắn răng một cái, không phản bác câu chè ép hắn của Vũ Văn Tiểu Tam kia, lạnh lùng mở miệng: "Nếu Bổn vương thật muốn đi, hoàng thúc sẽ không phản đối chứ?"

Tuyệt đối không thể để cho nữ nhân này ở chung một chỗcùng hoàng thúc!

Hiên Viên Vô Thương nhìn một chút cái kẻ có bộ dáng kiên trì, dưới đáy lòng than nhỏ một tiếng, gật đầu: "Nếu Ngạo đã kiên quyết, vậy thì đi đi!"

Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam tán thưởng nhìn Hiên Viên Vô Thương: "Thương Thương, chàng thật là quá thiện lương ! Nếu là ta sẽ sống chết cũng không cho hắn ăn, nhường cho hắn hư vinh là đủ !" - Nói vừa xong, lại thấy được gân xanh trên tay Hiên Viên Ngạo rõ ràng nảy lên. Hừ, dám cản trở ta cùng Thương Thương ở chung một chỗ, ta tức chết ngươi!

Hiên Viên Vô Thương ho nhẹ một tiếng, nhìn qua trong mắt nàng chợt lóe lên ánh sáng rồi biến mất, cúi đầu khẽ cười một tiếng, cái nha đầu hư đốn này!

Hiên Viên Ngạo cắn răng, ở trong lòng cố gắng tự nhủ mình không cần nổi giận, không cần nổi giận, hắn nhịn !

"Vương Gia, đồ ăn trưa chuẩn bị xong, có truyền lệnh hay không?" – Người hầu tới bẩm.

"Truyền!"

. . . . . .

"Tam nhi, ăn ăn cái này đi, mùi vị không tệ !" - Một miếng thịt bò tiến vào trong chén Vũ Văn Tiểu Tam, thật ra thì nếu không phải vì có Ngạo ở chỗ này, hắn thật sự muốn đút cho nàng ăn.

Mỗ nữ cười ngọt ngào, vẻ mặt hạnh phúc gắp miếng thịt bò lên, thả vào trong miệng nhấm nháp, miệng chậc chậc nhai phát ra tiếng, cảm thán: "Thật sự là ăn quá ngon!"

Hiên Viên Ngạo thấy vậy, gắp một đũa rau xanh thả vào trong chén của Vũ Văn Tiểu Tam, rất là mất tự nhiên mở miệng: "Vương phi, món rau xanh này cỏ mùi vị không tồi, có thể giải nóng khi trời mùa hè !"

Mặt mỗ nữ nhất thời đen đi, hung hăng nhìn một đống rau xanh mượt, sau đó lại dùng ánh mắt như nhìn Kẻ Địch Lớn, gắt gao trợn mắt nhìn Hiên Viên Ngạo một cái, tiếp theo đem đũa gắp đống rau cỏ trong chén vứt bỏ ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Vương Gia, bổn vương phi ghét ăn rau! Bổn vương phi thích ăn thịt!"

Hiên Viên Ngạo thấy nàng trực tiếp bỏ đem đũa gắp rau bỏ ra ngoài, sắc mặt cứng đờ, có một loại kích động muốn quăng chiếc đũa xông lên bóp nàng, lại nhìn sang hoàng thúc sắc mặt tươi tốt, mạnh mẽ cắn răng, bắt buộc mình "dịu dàng" gắp một miếng thịt, thả vào chén của nàng: “ Vậy vương phi, ăn ăn cái này đi, mùi vị cũng không tệ"

Vũ Văn Tiểu Tam quét ánh mắt kỳ dị nhìn hắn một cái. Nàng cũng biết mới vừa rồi hành động của mình tựa hồ có quá mức một chút, nhưng mà tên này lại tuyệt không tức giận, tính tình người này cũng trở nên quá tốt rồi sao?

Ở dưới ánh mắt ẩn hàm lòng đố kị của người nào đó, kẹp lên khối thịt kia, muốn nhét vào trong miệng, chợt một con chiếc đũa chặn ngang lại, gắp mất miếng thịt trên chiếc đũa của Vũ Văn Tiểu Tam gắp đi, tiếp theo thanh âm này rất có lực hấp dẫn vang lên: "Hình dạng miếng thịt này cỡ nào khó coi chứ, Tam nhi nàng nhìn xem, ở đây còn thiếu một góc, cho nên chúng ta vẫn là không nên ăn !"

Nói xong liền đem miếng thịt này dưới ánh mắt như giết người của Hiên Viên Ngạo, ném tới trên bàn.

Vũ Văn Tiểu Tam khóe miệng cũng hơi giật giật, cái miếng thịt này bị thiếu mất một góc nên đừng có ăn? Không phải chứ?

Hiên Viên Ngạo cắn răng, một lần nữa gắp miếng thịt: "Vương phi, miếng thịt này rất đầy đủ, một chút vấn đề cũng không có, mùi vị rất không tệ!"

Dứt lời hung hăng trợn mắt nhìn trừng hoàng thúc nhà mình, mới vừa rồi hoàng thúc gắp thức ăn cho nữ nhân này, hắn cũng không có phá ngang, tại sao hắn gắp món ăn, hoàng thúc phải kén cá chọn canh, không để cho nàng ăn?

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn một chút, đúng là một chút vấn đề cũng không có, dường như không có lý do không ăn, cho nên kẹp lên, một lần nữa chuẩn bị ăn, lại là một đôi đũa chặn ngang, đoạt mất, mỗ nam cười xinh đẹp cực điểm: "Miếng thịt này người ta vừa nhìn đã thấy cũng rất muốn ăn, Tam nhi sẽ nhường cho người ta ăn nhé ! Ngạo sẽ không có ý kiến chứ ?"

Nói xong, không chờ bọn họ đáp lời,miếng thịt này đã ném vào trong miệng nhai nuốt. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu nhìn một chút hắn, trong lòng biết hắn là vì sao, cho nên chưa cùng hắn so đo hắn đoạt nàng thịt cật chuyện, quay đầu mình gắp thịt bắt đầu ăn.

Mà Hiên Viên Ngạo mặt lạnh như tờ đã sớm vỡ tan ra rồi ! Hung hăng nhìn chằm chằm hoàng thúc kia tựa hồ rất cao hứng. Gã có ý kiến thì sao nào, hắn cũng thả vào trong miệng ăn mất rồi!

Thấy vậy, Hiên Viên Ngạo cũng không gắp thêm thức ăn cho Vũ Văn Tiểu Tam nữa, đồng thời trong đáy lòng nghĩ rằng, nếu hoàng thúc còn gắp thức ăn cho Vũ Văn Tiểu Tam, hắn sẽ dùng cùng một phương thức đoạt lấymón ăn ! Dĩ nhiên, hắn không thành công, hoàng thúc kia cũng đừng nghĩ sẽ thành công!

Hiên Viên Vô Thương tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng hắn, cho nên cũng không tiếp tục gắp thức ăn cho Vũ Văn Tiểu Tam, mỗi người ăn cái của mình, ăn ăn, bỗng nhiên Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu dặn dò với Hiên Viên Ngạo: "Vương Gia, sau lưng người bị thương, không nên ăn thịt bò ... Cái đó đối với vết thương của ngài không tốt ! Vẫn cứ nên là ăn nhiều đồ thanh đạm thì tốt hơn!"

Lời này vừa rơi xuống, nam tử mặt lạnh lộ vẻ nét vui mừng, có chút đắc ý nhìn một chút hoàng thúc nhà mình cả người tản ra mùi chua, nhưng mà, không quá vài giây đồng hồ, nụ cười của hắn cứng đờ. . . . . .

Bởi vì Vũ Văn Tiểu Tam vừa quay đầu, cười hì hì nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, vui sướng hài lòng mở miệng: "Thương Thương, vận khí của chúng ta thật sự là quá tốt, đúng lúc hắn bị thương, hai người chúng ta cùng nhau ăn thịt cá, để cho hắn một mình ăn rau đi!"

Hiên Viên Ngạo hung hăng nghiến nghiến răng, nếu không phải sợ để thời gian cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ bất lợi với hắn, hắn thật muốn quẳng chiếc đũa rồi bỏ đi!

Mà sắc mặt của nam tử tà mị nọ vốn có chút khó coi, trong nháy mắt cảnh xuân tươi đẹp hiện lên, quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sanh: "Vậy Tam nhi ăn nhiều một chút, Thương Thương nhường cho Tam nhi ăn!"

"Được !" - Vũ Văn Tiểu Tam hạnh phúc gật đầu, tiếp tục kẹp thịt bắt đầu ăn.

"Vương Gia, trắc vương phi cầu kiến !" - Quản gia tiến lên phía trước bẩm báo.

Cái tình huống này đối với Hiên Viên Ngạo càng thêm bất lợi, mày kiếm khẽ nhíu, dường như Nguyệt Vô Hạ đã biết rồi mục đích của hắn, còn chạy tới gặp làm cái gì ? Nghỉ không ra, liền không nhịn được mở miệng: "Không gặp!"

Nếu người đàn bà kia là một cô gái thiện lương, lợi dụng ả, hắn còn có thể mang áy náy trong lòng, nhưng từ rất rất lâu trước đây, hắn liền biết người đàn bà kia tâm như rắn rết, đây cũng là nguyên nhân hắn chọn lợi dụng ả ta.

"Vương gia, trắc phi muội muội cần phải tới xem vết thương của ngài, tại sao ngài có thể không gặp nàng chứ, như vậy không khỏi quá không còn tình nghĩa rồi !" - Vũ Văn Tiểu Tam ở một bên phát biểu kiến giải độc đáo của nàng.

Hiên Viên Vô Thương cũng rất là vui vẻ nhìn Hiên Viên Ngạo. Tiểu tử Ngạo này còn có hậu viện, trước đây thật lâu Tam nhi đã nói với hắn, nam nhân của nàng chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, mà Ngạo còn có nhiều phiền phức như vậy, đối với hắn không thể nghi ngờ là vô cùng có lợi!

Hiên Viên Ngạo nhìn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, không muốn chọc cho nàng không vui, cho nên mở miệng: "Để cho nàng vào đi !”

Bạn đang đọc Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi của Mê Loạn Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.