Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật là mất mặt mà

Tiểu thuyết gốc · 1648 chữ

Vương Hi Nhi đi đằng sau vì đi nhanh nên Vân Thy Lạc mới đụng phải người ta . Vương Hi Nhi lo lắng chạy lại đỡ cô lên, Vương Hi Nhi thì lo lắng còn Vân Thy Lạc thì vừa đụng phải người ta liền muốn khẩu nghiệp . Người đó chính là Tiêu Tĩnh Hiên, vua của Anh Quốc. Là một người tài sắc vẹn toàn, lạnh lùng, khó đoán, ghét loại nữa nhân ham tiền, vọng danh . Đụng trúng Vân Thy Lạc thì do lực mạnh nên chỉ có Vân Thy Lạc bị ngã còn Tiêu Tĩnh Hiên thì vẫn đúng đó lạnh lùng nhìn cô

- Nè tên kia ngươi đi không có mắt nhìn đường à , không thấy ta đang đi sao . Cha mẹ ngươi đẻ ra cho ngươi hai con mắt là để trưng cảnh à , đụng vào người ta rồi còn không biết xin lỗi , miệng ngươi có mang ra ngự hoa viên trưng cảnh luôn đi , để trên người làm gì cho nặng chứ . Nè bộ ngươi bị câm hay sao mà không chịu nói gì vậy hay là tai ngươi cũng điếc luôn rồi ?

- Cô nói nhiều như vậy mới chính là không muốn để cho ta nói , cô nói nhanh như vậy cô hỏi xem tôi có thể nói lại cô hay không ?

- Ta....

- Công chúa người đừng gây chuyện nữa , không hay đâu mau trở về phòng thôi lỡ nương nương qua thăm người không thấy người đâu thì khổ

- Định đi sao đâu có dễ , người đụng trúng ta chính là cô , người liên tục mắng ta cũng là cô . Vậy cô nói xem ai là người phải xin lỗi

- Ta ... lúc đụng nhau thì đều là cả hai người đụng phải , đúng là lúc đó ta có không để ý đường. Ta xin lỗi, nhưng....

- Nhưng làm sao ?

- Nhưng rõ ràng lúc đó ngươi đang nhìn đường tại sao thấy ta mà không tránh chứ , tính ra ngươi cũng phải xin lỗi ta

- Ta chính là không thích đó . Ở trong đây ai xin lỗi trước thì chính là người đó có lỗi

Anh nhìn cô lạnh lùng rồi suy nghĩ

" Chắc cô ta cũng như nữ nhân khác biết ta là điện hạ nên cố ý tới dụ dỗ ta "

- Nè sao ngươi lại không ăn nói có lý lẽ chút vậy , ta đụng vào ngươi ta xin lỗi rồi nhưng ngươi cũng đụng vào ta ngươi cũng phải xin lỗi ta

2 người họ đúng đó cãi nhau ầm ĩ , Vân Tinh cô ta có nhã hứng vì muốn trả thù Vân Thy Lạc mà đi tìm điện hạ của Anh quốc để lợi dụng nhằm mục đích trả thù . Cô ta nghĩ vị vua nào cũng háo sắc , đối với nữ nhân chính là trọng sắc hơn tài . Khi đang đi ngang ngự hoa viên thì thấy Vân Thy Lạc đang đứng cãi nhau Tiêu Tĩnh Hiên , lại nghe được người hầu nói nên cô ta biết anh chính là điện hạ của Anh Quốc liền đi lại .

- Vân Thy Lạc , cô đúng là không biết tôn nghiêm . Đứng trong đất nước của người ta cô lại còn cãi nhau inh ỏi khắp cả cái Ngự Hoa viên này lên , cô đúng là làm cho Á Tư Lan Quốc chúng ta nở mày nở mặt mà.

- Vân Tinh cô đến đây làm gì chứ , chuyện của tôi chứa đến lượt các người quản

- Được không quản thì không quản nhưng mà tôi phải nói cho cô biết, người mà cô đang cãi nhau chính là điện hạ của Anh Quốc đó tiểu công chúa bảo bối ạ

Nghe Vân Tinh nói xong Vân Thy Lạc bất ngờ lắm , còn Vương Hi Nhi thì đứng bó tay với cô , thực ra Vương Hi Nhi từ nãy đã nhìn ra đó chính là điện hạ của Anh Quốc - Tiêu Tĩnh Hiên .

- Hả , anh chính là cái lão già Tiêu Tĩnh Hiên vừa già vừa xấu vừa vô dụng lại hám sắc mà người đời đồn đại sao ?

- VÂN THY LẠC , thì ra tôi trong cái suy nghĩ của cô chỉ là một lão già xấu xí vô dụng còn hám sắc sao ?

Nghe chính từ cô nói ra những lời này anh tức giận , nhưng lại nghĩ theo mộ hướng khác đác ý hơn

" Vân Thy Lạc ? Cô ta tên Vân Thy Lạc sao, đây chính là tiểu bảo bối của Á Tứ Lan Quốc sao ? Cô ta vậy mà lại khác nhưng nữ nhân kia , là do mình nghĩ sai về cô ta hay là do Vân Thy Lạc cô quá lợi hại đây"

- Tôi... tôi không có ý đó tôi chỉ là nghe đồn vậy thôi , tôi...

Anh nhìn cô ánh mắt dần thay đổi , có chút ôn nhu hơn , cười nhẹ, đưa tay lên vướt tóc cô cúi xuống nhìn và đùa giỡn

- Tiểu công chúa bảo bối của Á Tư Lan Quốc , vậy xin hỏi tại hạ có cần phải xin lỗi cô nữa hay không đây ?

- Không cần nữa , ta đi trước đây mẫu hậu đang đợi ta

Cô liền quay đầu chạy vụt đi với tốc độ đáng nể , Tiêu Tinh Hiên đứng đó nhìn cô cô chạy mà mỉm cười nhẹ , nghĩ

"Lạc Nhi xem ra là tôi đã nghĩ sai về em rồi, em khác với những nữ nhân khác , em còn lợi hại hơn tôi tưởng"

Vân Tinh đứng đó ăn nguyên một xe tải bơ , lại để ý Tiêu Tĩnh Hiên , nghĩ

"Tiêu Tĩnh Hiên vậy mà chưa đầy một lúc đã cười thầm 2 lần rồi , Vân Thy Lạc coi như cô lợi hại , nhưng cô cũng không đọ được với tôi đâu , cứ đợi đó mà xem . Rồi tôi sẽ câu dẫn được Tiêu Tĩnh Hiên để trả thù cô"

Tiêu Tĩnh Hiên đứng đó nhìn mãi cho đến khi Vân Thy Lạc cô chạy khỏi tầm mắt anh , quay lại định bước đi thì nhìn thấy Vân Tinh đang đứng bên cạnh cười ma mị , anh lạnh lùng hỏi cô ta

- Cô chính là Vân Tinh sao ?

Cô ta đứng đó nghe được câu hỏi của anh liền thay đổi sắc mặt , mỉm cười , yểu điệu trả lời

- Phải tôi là Vân Tinh , điện hạ anh biết tôi sao ?

- Cô chính là con gái của Vương Linh Kiều thiếp của cha Lạc Nhi. Đúng không ?

- Đúng vậy

Nghe anh nói đến 2 từ " Lạc Nhi " ngọt ngào như vậy cô ta càng căm thù Vân Thy Lạc hơn mặt cô ta tối sầm lại , cô ta nghĩ

"Vậy mà Tiêu Tĩnh Hiên lại gọi Vân Thy Lạc là Lạc Nhi ngọt ngào như vậy . VÂN THY LẠC cô cứ đợi đó trò chơi này mới bắt đầu, tôi không tin đến cuối cùng tôi lại không thắng được cô"

Tiêu Tĩnh Hiên để ý trên mặt cô có vết đỏ , liền hỏi

- Vết đỏ trên mặt cô ?

- À để điện hạ chê cười rồi . Là tôi có ý tốt nhưng không được đền đáp thôi .

- Là do Lạc Nhi ?

- Phải , thưa điện hạ

- Không còn chuyện gì , ta đi trước

- Dạ , điện hạ đi thong thả .

Sau khi anh rời đi cô ta cười ta tay sờ lên mặt, nói nhỏ

"Vân Thy Lạc trò chơi thực sự bắt đầu rồi , cô cứ chờ đợi thất bại đi"

Nói rồi cô ta bỏ đi . Tại cung nghỉ dưỡng của Vân Thy Lạc . Sau khi về phòng cô cứ nằm lì trong phòng úp mặt xuống gối , Vương Hi Nhi kêu cũng không chịu ra khỏi phòng . Đừng ngoài Vương Hi Nhi còn nghĩ rằng cô đã thích Tiêu Tĩnh Hiên rồi nên mở giọng trêu cô một chút

- Tiểu công chúa , cô đây là đã động lòng với điện hạ của Anh Quốc rồi sao ?

Vân Thy Lạc nghe thấy những lời Vương Hi Nhi vừa nói liền mở của phi chiếc gối vào mặt cô

- Ta không phải là thích hắn ta , chỉ là ta cảm thấy mất mặt quá nên mới chạy về

- Mất mặt sao ? Người là vì chuyện gì mà mất mặt cơ

- Thì chính là chuyện của Vân Tinh đó

Vân Thy Lạc càng nói càng làm cho Vương Hi Nhi cảm thấy khó hiểu hơn , rõ ràng cô với cô ta ghét nhau như vậy tại sao bây giờ thấy cô ta liền mất mặt

- Người nói như vậy là sao tôi vẫn không hiểu

- Hazzz , chị vào đây em nói cho nghe

Vương Hi Nhi nhẹ nhàng bước lại chỗ cô , đặt gối gọn gàng rồi ngồi xuống nhìn cô

- Hồi nãy chị có để ý thấy mặt của cô ta không , rõ ràng lúc đó em chỉ tát cô ta rất nhẹ . Lúc sáng nay cũng không nhìn thấy dấu vết gì , vậy mà Vân Tinh cô ta hồi nãy mặt đỏ lên cả một bên . Mà cô ta trước giờ luôn coi trọng nhan sắc của mình , em chính là không tin rằng cô ta lại để cái mặt đỏ đó mà đi ra ngoài , chắc chắn là có âm mưu.

- Vậy ý công chúa là nếu người ở đó thêm một lúc nữa , điện hạ sẽ để ý đến vết đỏ trên mặt cô ta , có thể điện hạ biết thì cha cô cũng biết phải không ?

- Uk . Huhuhu mất mặt quá đi !

Bạn đang đọc Hận Đời Này Không Thể Giết Người sáng tác bởi Suyeon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Suyeon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.