Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành trình trốn chạy, tiến vào vành đai tĩnh lặng?!!

Tiểu thuyết gốc · 2067 chữ

Nhìn xem None ngất đi ở trong tay mình, Honsem thở dài một hơi.

“Đúng là thằng nhóc bướng bỉnh, như thế này có phải ngoan ngoãn hơn không” Gã ta nói sau đó từ từ bơi đi, do None đã ngất nên chỉ có thể bơi trên mặt nước.

“Đại tá, phát hiện 2 kẻ đang đàu tẩu, chúng ta có đuổi theo không” Lúc này bên phía hải quân, Filif mang theo một chiếc ống nhòm đưa đến cho Pluntin báo cáo.

Pluntin cầm lên chiếc ống nhòm này nhìn về hướng xa biển cả, ở nơi đó là Honsem đang ôm None bơi chạy hướng ‘Vành đai tĩnh lặng’.

“Người cá, đáng ghét lại gặp phải thứ vớ vẩn này ở đây” Pluntin khi nhìn thấy Honsem tức giận chửi mắng một câu

“Ở trên biển đuổi theo người cá, mày bị ngu sao, chỉ là 2 tên bỏ trốn mà thôi không có vấn đề gì hết, coi như chúng sống dai, thu quân” Gã giận cá chém thớt lên cấp dưới của mình, liên tục chửi rủa.

Filif cúi đầu đứng im đợi cho gã ta phát tiết xong xuôi mới từ từ truyền lệnh lại cho những tên lính hải quân khác.

“Phía trước mặt là vành đai tĩnh lặng rồi, tuy nói người cá cùng hải vương có mối liên hệ nhưng không phải tất cả hải vương đều như thế, cầu mong vào số phận thôi nhóc” Honsem nhìn None vẫn nằm im không nhúc nhích trên tay mình thì thầm lấy.

Hắn tuy đã nhận lời từ Nephys là sẽ đưa cậu bé trốn thoát nhưng nếu tình huống nguy hiểm thì lại khác.

Gã ta cũng chẳng quen biết cậu bé này bao lâu, mang theo một thằng nhóc bên cạnh càng làm bản thân vướng víu, Honsem cũng khá khó chịu.

Còn lời hứa với Nephys, ông ta bây giờ cũng đã là một người chết, hứa hay không có gì quan trọng nữa.

Phải nói tốc độ bơi của người cá vô cùng nhanh nhạy, Honsem chỉ dùng thời gian nửa giờ đã gần sát vành đai tĩnh lặng.

Gã cũng không tiếp tục bơi vào nữa mà tìm một chỗ nghỉ ngơi lại.

Tốn thêm một chút thời gian nữa, Honsem tìm thấy hòn đảo bị bỏ hoang nào đó, nó cũng không rộng lắm.

Bên trên đảo có một khu rừng nguyên sinh nho nhỏ, tại những khu rừng này thường xuyên có động vật, Honsem cũng muốn bổ sung Calo sau chặng đường bơi lội vừa rồi.

Honsem vẫn ôm theo None ngang người mình, gã có một cơ thể to lớn nên những cái cây trên đảo chẳng hề gây vướng víu một chút nào cả.

“Ồ tìm thấy rồi” Honsem nhìn về góc hang gần đấy mỉm cười.

Đó là một hang tối dưới vài viên đá chồng chất lên nhau tạo thành, bên trên là đá che chắn, bên dưới lại là bị đào thành một hang sâu khó nhìn thấy đáy.

Thời tuổi trẻ, Honsem vẫn rất thích mạo hiểm, phiêu lưu, gã chỉ dùng một chiếc thuyền gỗ nhỏ đi lợn lờ trên biển cả.

Những đảo hoang như thế này, Honsem cũng đã tìm qua rất nhiều lần, gã ta biết nơi đây có một món ngon tuyệt hảo.

Gã đi thẳng đến trước hang ổ kia nâng lên một tảng đá, những tảng đá này cân nặng ít nhất cũng gần 100 cân, thế nhưng đối với Honsem thì lại cực kì nhẹ nhàng.

Tảng đá bị ném ra làm ánh sáng chiếu rọi vào hang tối, trong hang đó, một loài vật nhỏ bé có lẽ đã quen với bóng đêm, bây giờ ánh nắng chói chang chiếu vào làm nó bị quáng, dùng chân che mặt lại.

Mặt bị hai chân trước che lại vẫn để lộ hình dáng của nó, đó là một con lợn rừng, khác với bình thường, chúng lại có bộ long dày và cứng hơn rất nhiều, con lợn này rất có thể là lợn con mà đã rất lớn.

“Tìm thấy, hôm nay có món ngon để ăn rồi” Honsem nhìn thấy chú lợn con này bỗng nhiên cười quái dị, gã thò tay xuống nắm vào chân nó nhấc lên.

“Éc éc éc” Con lợn nhỏ bị nhấc lên cao, gã bóp lực cũng khá mạnh nên đau đớn, giật mình kêu rên lên vài tiếng.

“Ụt ụt?” Phía xa xa của khi rừng, một con lợn lòi biến dị khác đang gặm vỏ một cái cây nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nó nhìn về phía chiếc hang ở xa xa .

Chú lợn nhỏ kia kêu không thể vang khắp khu rừng được, thế nhưng một loại tần suất âm thanh khác lại truyền đến mà chỉ những con lợn rừng này nghe được.

Lợn mẹ nhả ra cái cây lao lụt trở về chiếc hang của mình, Honsem cũng mặc kệ con lợn nhỏ này kêu ca hay nói đúng hơn mục đích của gã ta là vậy.

“Đến rồi à”Honsem nhìn những cái cây bị rung lắc vô cùng mạnh đẩy sang một bên, con lợn rừng mẹ nhanh nhẹn đã trở về hang ổ của nó.

Nó nhìn thấy đứa con của mình bị một kẻ nào đó cầm trên tay, giận đùng đùng ‘phù phù” những hơi thở ra bằng mũi.

Con lợn này rất lớn, chiều cao cũng đến 3 mét, nó lấy đà lao mạnh, trên hai cái răng nanh đâm thẳng về phía Honsem.

“Hự” Gã ta vứt bỏ lợn con sang một bên, hai chân hơi trùng xuống, bắp tay giang rộng, khi con lợn lao đến, gã nắm chặt vào chiếc răng nanh của nó đẩy ngược về sao.

Con lợn bị gã dùng lực tay mạnh mẽ đẩy ngã ngửa ra phía sau, lưng đập mạnh vào nền đất kêu rên lên.

Honsem thấy vậy không chần chờ dùng nắm đấm, đấm thật mạnh vài cú về phần cổ của nó.

“Éc éc éc” Con lợn mẹ kêu rên thảm thiết liên tục, sau khi ăn trọn vài cú đấm tiếng kêu cũng nhỏ dần, chết đi.

None có một giấc mơ rất dài, cậu mơ mình bị nhốt lại trong bóng tối rất lâu, không gian mờ tối, đen kịt, cho đến khi gặp phải một luồng ánh sáng, cậu bé rất thích chòm sáng này.

Chòm sáng dạy bảo cậu rất nhiều điều, kể cho cậu nghe rất nhiều thứ, None ở trên một con tàu gặp được rất nhiều chùm sáng khác, họ vui vẻ, sôi động, cậu bé vô cùng vui vẻ cho đến khi những chùm sáng đó bị tiêu diệt từng người một trước mắt cậu, đúng rồi!

“Ông Nephys” None giật mình tỉnh lại, cậu bé hô lớn tên ông ta nhưng khung cảnh lạ lẫm trước mặt mình làm cậu ta sững sờ.

None nằm trên một tảng đá nhỏ nhắn, bên cạnh có rất nhiều cây cối, một đống lửa nhỏ ở đối diện cậu, ở đó ngồi một người cá to lớn, Honsem.

“Ăn đi” Honsem cầm một miếng thịt vừa phải đã nướng chín đưa cho cậu bé.

“A , vâng, được ạ, cảm ơn” None theo bản năng nhận lấy, nhẹ nhàng cắn một cái, thịt lợn rừng này nướng rất tốt, bề ngoài hơi dai nhưng thịt bên trong vừa mới chín cắn rất mềm.

Do không có thêm gia vị gì hết nên khá nhạt nhẽo, None cắn xong miếng thịt còn chảy ra một loại nước hơi ngọt thanh.

“Chúng ta đã đi rất xa rồi ạ” Sau một lúc chờ đợi Honsem ăn hết những miếng thịt trên tay, None thử hỏi.

“Không có ai đuổi theo nữa” Honsem chùi bỏ mỡ lợn dính trên tay mình nói ra, gã có tự tin rất mạnh về tốc độ bơi lội của mình, trước kia gã cũng đã tự nghĩ mình oai hùng cho đến khi đó.

Lũ thương nhân vô cùng gian xảo, chúng làm bất cứ việc gì để mình có lợi ích lớn nhất.

“Vậy là tất cả mọi người đều bị hải quân giết chết” None cơ thể nhỏ bé run rẩy, cậu nắm chặt lại bàn tay mình, cậu bé hận, vô cùng hận những tên đã cướp đi ông Nephys, những người nô lệ cười nói với mình.

“Một ngày nào đó, tao sẽ báo thù” None tự nhủ trong lòng mình, cơ thể cũng dần buông lỏng ra.

Cậu ta biết rõ những hi sinh kia là để cho mình sống sót, bởi vậy bản thân không được làm họ thất vọng.

“Ăn xong rồi thì tiếp tục đi thôi” Honsem vẫn lạnh lùng, ít nói nhắc nhở cậu bé một tiếng, gã cúi người xuống để None có thể leo lên lưng mình.

None ôm chặt sườn cổ gã áp mặt vào phần lưng, cậu bé biết bây giờ mình chỉ có thể nghe theo người đàn ông trước mặt này, cậu nhỏ yếu, bé bỏng giống như một chú thỏ con nằm trong hang dựa dẫm vào bố mẹ vậy.

Honsem đợi cậu bé ôm vững vàng sau lưng bắt đầu lặn lại xuống biển, họ chuẩn bị tiến vào vành đai tĩnh lặng.

Vành đai tĩnh tặng là địa phận trong Calm Belt, nơi đây được mọi người biết đến như là sào huyệt của lũ hải vương, từ trước đến nay có rất nhiều người liều lĩnh cố gắng vượt qua nó, kết cục của họ cũng chỉ là chết.

Vùng biển này cũng chẳng hề có gió, một chiếc thuyền buồm vào nơi đây chắc chắn không thể di chuyển nổi, còn những chiếc thuyền động cơ lại là món mồi béo bở của những con hải vương.

Rất nhiều người truyền tai cho nhau, hải vương tại nơi đây có những con dài đến cả hàng ngàn mét đồ sộ giống như những ngọn núi vậy.

Hôm nay ở vùng biển chết chóc này vậy mà lại có hai bóng dáng đang bơi lội ở đó, Honsem cõng None bơi ở trên mặt biển, đôi lúc lại lặn xuống dưới sâu mặt nước dò xét xung quanh.

Lần này, None đã hiểu được dưới biển sâu nguy hiểm đến chừng nào , nãy giờ cậu bé đã trông thấy cả tá thứ to lớn hải vương.

Chúng như những con quái vật khổng lồ, có con thân hình như loài rắn đầu lại giống cá sấu, có con cả người bẹp dí dài đằng đẵng, bọn chúng hàm răng sắc bén, vây cá sắc nhọn, đôi mắt đỏ ngầu hung tợn, cậu lần đầu được gặp cảnh tượng đáng sợ như vậy.

Thế nhưng, vậu bé cũng đã phát hiện ra một điều kì dị, những con quái vật to lớn này không để ý đến họ cả, None còn để ý một chi tiết, thực ra là những con quái vật này đầu tiên nhìn về cậu giơ vuốt nhe nhanh, nhưng khi thấy người cá Honsem bên dưới cậu thì lại bỏ qua.

Điều này lại làm khơi dậy sự tò mò nho nhỏ của None, cậu bé muốn biết được tại sao chúng làm như vậy, trong hoàn cảnh này, None biết mình không thể hỏi thử được, cậu lại đành nhịn xuống sự tò mò của mình.

Lần này None đã bấu víu cẩn thận hơn, Honsem không cần dùng một tay ôm cậu bé nữa, bởi vậy tốc độ vô cùng nhanh, gần nửa ngày trôi qua, họ đã đi được một chặng đường khá dài.

“Theo tốc độ này nửa ngày nữa là có thể vượt qua vành đai tĩnh lặng” Honsem tự mình nhủ lấy cũng như nói nhỏ None nghe.

Gã ta biết cậu bé bây giờ đã khá là khó chịu, do cơ thể còn nhỏ nên bị ngâm dưới nước biển lâu như vầy nên làn da đã hơi nhăn nhăn, môi hơi thâm lân run cầm cập, lực tay mà cậu nắm vào người gã đã nhỏ đi so với lúc đầu.

‘Cố lên, mày làm được mà, None.Cygnus’ None nghe vậy cũng tự nhủ trong lòng, cậu cắn chặt hàm răng cố gắng chịu đựng, ôm chặt lấy Honsem để tiếp tục hành trình.

Bạn đang đọc Hải Tặc Kiếp Sống, Được Cứu Thoát Tao Muốn Làm Nô Lệ Nghịch Tập sáng tác bởi ThayGiaoMap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThayGiaoMap
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.