Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A… Moá ơi, vậy mà xuyên không rồi à?

Tiểu thuyết gốc · 3153 chữ

Việt Nam ngày 8 tháng 3 năm 2020, tại phố đi bộ Nguyễn Huệ.

“Thằng đần, đã rủ ra ngoài ngắm gái rồi mà còn ôm truyện đọc hoài vậy?”.

“Thế này nói sao mày không ế mốc ế meo cơ chứ”.

Một tên sinh viên vừa điển trai vừa main lỳ ngay tức khắc tỏ ra khó chịu.

“Kệ tao. Mày cứ lo mà ngắm hàng thật gái thật đi”.

“Đừng có để không xem cho đã rồi về xem trên mạng mà chảy nước dãi ròng ròng”.

Hai tên sinh viên này đang tranh thủ mang tấm thân xử nam đi phơi dưới hào quang nữ thần nhân ngày quốc tế phụ nữ.

Họ đang ở quán kem ngay trên phố đi bộ nổi tiếng nhất thành phố, nơi đây thoả sức thả mắt ngắm nhìn.

Dương Nam là cái tên phàn nàn đầu tiên, còn Bá Độn là tên điển trai ấy.

Cả hai là bạn chí cốt của nhau và đều là sinh viên năm nhất.

Họ học chung một trường ở trọ chung một phòng trọ, cũng dùng chung nhiều thứ bí mật nam nhi.

Tuy rằng hai thằng có tính cách và sở thích khác nhau.

Thế nhưng tình cảm thì chẳng chia xa trong toàn thời gian sống chung.

Điểm đặc biệt của cặp đôi này là có cả tá tính xấu xung khắc nhau.

Cũng bởi vậy nên bọn họ mới dây mơ rễ má mà dính trùm nhau, thuộc cái dạng hai cực nam châm càng mạnh thì càng hút nhau ấy.

Dương Nam có tính hoạt bát sôi động y như con khỉ.

Hắn thường xuyên chạy tới lui để chọc phá mọi người.

Đặc biệt là nhiệt tình quá mức đối với mấy bạn nữ ở cùng lớp hay hàng xóm xinh đẹp gần chỗ trọ.

Sở thích quái đãng thèm gái nhưng khi cô nào bạo dạng chọc lại hắn thì mắc cỡ chảy cả máu mũi.

Chưa làm ăn được gì đã đổ máu, để rồi đêm đó hắn sẽ về đấm ngực dặm chân mà la oai oải đầy tiếc nuối.

Xấu nhất là lúc hắn lên mạng xem ảnh của mấy nàng siêu mẫu.

Cảnh tượng thật là tởm.

Nước dãi chảy thành dòng, đôi mắt còn sáng hơn cái màn hình led, mũi phồng to không khác gì lão sắc phê Trư Bát Giới.

Chưa dừng lại ở đó, hắn thường xuyên lôi kéo thằng bạn chí cốt xem chung để có thể cùng bình phẩm.

Thế nhưng mỗi thằng có cái gu riêng.

Chỉ sau vài câu bình phẩm chớt bánh xe thì họ đã lao vào đánh nhau.

“Mày bị viễn thị à?”.

“Bự vậy mà chỉ cho 20 là sao?”.

“Hừ… tao thấy mày mới bị cận thị ấy”.

“Mày đặt bàn tay lên đó xem. Một bàn tay tóm được cả bộ luôn thì chẳng phải 20 sao?”.

“Moá, mày tưởng tượng kích thước thật ngoài đời hộ tao cái”.

“Xí… Mày có giỏi thì vác nhỏ đó lại để tao đo, chứ tưởng cái voi ấy”.

“Thằng khôn lõi. Tao mà vác được thì tự đo chứ mắc gì cho mày đụng”.

“Mơ mộng đi rồi tối canh bắn Vietnam Airlines”.

Trao đổi chiêu thức xong thì mỗi thằng lại rúc vào một góc mà tự kỷ.

Nói về Bá Độn thì cậu thuộc dạng con nghiện truyện online.

Là con nhà giàu nên mỗi ngày cậu chỉ có ăn học rồi đọc truyện thôi.

Cậu chọn cách sống chung với thằng bạn dỡ hơi này là bởi nội tâm trân trọng mối quan hệ ở bên cạnh.

Đời sinh viên cũng là một trải nghiệm không thể nào bỏ qua của bất kỳ một ai.

Đừng thấy cậu hay đánh nhau, thực ra Bá Độn cũng rất thích ngắm gái chung với thằng bạn chí cốt.

Tuy nhiên có lẽ do bệnh thích sạch sẽ nên khi thấy cái bộ dáng dâm đãng nhỏ đầy dãi thì chịu không nổi.

Dù có như thế nào thì cách làm thân của những người đàn ông chẳng có ai thấu hiểu đâu.

“Moá ơi, sao em đó nẩy nở dữ vậy?”.

“Là 86 hay 87 vậy Đần Độn?”.

Dương Nam thường dùng biệt danh thân mật đó để gọi thằng bạn thân.

Đang đọc truyện thì bị làm phiền, Bá Độn tỏ ra bực tức và thờ ơ.

“Là 96 đó. Bự bằng cái đầu của mày luôn đấy”.

Dương Nam gật gù giống như hài lòng với ý kiến chuẩn mực đấy.

“Lần này mày đúng đấy”.

Bá Độn bồi thêm một câu.

“Nó đủ để thay cái đầu mày mà giao tiếp với tao”.

Dương Nam nghe ra giọng châm chọc của thằng bạn thì nhìn sang.

Cậu ta thấy thằng bạn dán con mắt vào điện thoại chứ có nhìn đâu, cơn giận bốc lên.

Bốp… .

Một cú tát đầy uy lực đúng vào phần vai.

“Đọc mãi đọc mãi. Đã bảo đi ngắm gái mà cái thằng đần này”.

Bá Độn bị đánh làm rơi cả điện thoại.

Lần này Dương Nam chọc trúng ngay vào tính xấu của cậu rồi.

Tức giận, Bá Độn lớn tiếng phản dame.

“Ngắm làm chi rồi tối về rủ tao giải toả tương tư”.

“Có ngon thì mày đi cua một em về đi”.

Câu nói vô ý đó đã khiến rất nhiều người trong quán hiểu nhầm.

Kết quả là toàn bộ ánh mắt hướng về hai thằng giống như muốn nói.

“Chúng ta hiểu hai đứa mi rồi nhe”.

Không ở được nữa, cả hai tức khắc bỏ chạy khỏi nơi đó.

Trở về nhà trọ, hai thằng ôm cái bụng heo chưa thoả mãn.

Thế nhưng do có thói quen tốt nên Bá Độn đi vệ sinh rồi leo lên giường.

Chẳng biết từ bao giờ cậu đã ngủ mất tiêu.

Đang mơ mơ màng màng thì bên tai nghe tiếng gọi.

“Nè, nè… Tiểu sư đệ mau tỉnh dậy đi”.

“Sư mẫu đang tìm đệ kìa”.

Trong khi còn say ke mà bị gọi liên tục như vậy thì Bá Độn cảm thấy rất khó chịu.

“Trời ơi mới ngủ một chút mà gọi réo om sòm thế”.

“Mày tự mà đi ngắm mấy con siêu mẫu chân dài của mày đi”.

“Đừng có làm phiền tao nữa”.

Câu trước còn to rõ với vẻ cáu giận, càng về sau càng nhỏ dần giống như thì thầm.

Dù vậy vẫn có hai cái ánh mắt khác thường nhìn thẳng đến cậu, trông y như xem động vật quý hiếm.

Bên trái là một cậu con trai tầm 12 tuổi.

Cậu ta đang lom khom thu dọn gì đó ở trong phòng.

Còn trước mặt Bá Độn là một cô gái tầm 16 tuổi, cô nàng đang tròn mắt nhìn cậu.

Cô gái nhanh chóng dùng tay sờ trán bản thân và trán của cậu.

“Đâu có bị bệnh đâu!?”.

“Sao đệ ăn nói gì lạ vậy?”.

Hoá thân thành nữ y tá, vừa ân cần thăm khám vừa mở thật to đôi mắt với vẻ ngờ vực.

Cô gái làm cho Bá Độn tỉnh cả ngủ.

Giờ đây cậu muốn đậu xanh rau muống thực sự.

Đưa mắt nhìn mọi thứ ở xung quanh.

Trước mắt ngoại trừ hai đứa lạ hoắc chưa biết là ai thì cái chỗ này quá khác so với cái phòng trọ rồi.

Ngắm nhìn thực thể sống thật kỹ để tìm ra manh mối.

Cậu con trai sở hữu thân thể cường tráng, một cái đầu với tóc tai gọn gàng, trên người mặc bộ trang phục tập võ con nhà nghề.

Điểm thu hút nhất là gương mặt khá tuấn tú.

Nếu đem so với mấy đứa ở trong trường thì cậu con trai này ăn đứt, chỉ thua mỗi bản thân Bá Độn.

Tự kỷ một chút ấy mà. Haha… .

Khi thấy biểu lộ quá lạ của Bá Độn thì cậu con trai cũng nghi hoặc mà đưa mắt nhìn.

Nói về nữ y tá thì cô nàng có hình dáng dậy thì chưa thành công lắm.

Gương mặt tuyệt đối xinh đẹp một cách tự nhiên, đánh giá được chín điểm rưỡi à nha.

Tuy nhiên dáng người thì… cao có cao nhưng ngặt cại ngực mông không có.

Tóm lại là dạng người đẹp kiểu mít hạt lép.

Bá Độn gãi gãi cái đầu tỏ ra bất lực.

“Lạc trôi, mình đến chỗ nào rồi vậy?”.

Nhéo vào cánh tay một cái rõ đau.

“Là thực sự chứ không phải mình bị nữ quỷ dẫn đi hưởng tuần trăng mật”.

Bật người ngồi dậy, Bá Độn nghiêm túc xử lý thông tin.

“Hai đứa này nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn mình”.

“Sao lại ăn mặc gì giống như trong phim ấy nhỉ!?”.

Quan sát thật kỹ hoàn cảnh xung quanh.

Nơi đây là một căn phòng khá rộng với tầm hai mươi mét vuông và được trang trí theo kiểu trẻ con.

Sát bên trong góc tối của phòng là một cái tủ đồ thật to, bên trong chứa rất nhiều y phục trẻ nhỏ xinh xắn.

Một dãy bên vách đó được xếp ba cái hàng kệ với đầy loại đồ chơi làm bằng gỗ.

Giữa phòng có một bộ bàn ghế nhỏ nhắn kiểu chơi nhà chòi.

Cạnh bên cửa sổ được đặt cho một bộ bàn ghế học sinh.

Ở trên bàn có một cái giá bút lông với 3 cây, nghiên mực, giấy trắng đục, cây đè giấy và một quyển sách.

Hai bên chiếc bàn là hai cái giá sách, trên đó cũng chỉ có vài quyển đang nghiêng ngã mà thôi.

Còn chỗ mà cậu đang ngồi là một cái giường được làm với hình cái nôi trông rất tinh xảo.

Màn rèm ở trong phòng toàn bộ đều có màu hồng, đúng kiểu gu tươi sáng ngọt ngào.

Căn phòng luôn có mùi thơm thong thoảng của đan hương.

Thế nhưng với cái mũi còn nhạy hơn chó đặc nhiệm của cậu thì ở trong phòng này còn có mùi son phấn của phụ nữ đã có chồng.

Trông khi Bá Độn đang thu thập thông tin thì cô y tá nhỏ liên tục kiểm tra thân thể cậu.

Nhìn cái cô nhóc còn nhỏ tuổi hơn mình đang lom khom sờ soạn thì cậu sực phát hiện ra.

“Á a a a a… sao… sao lại như vậy?”.

Cậu hoảng hồn khi nhận ra cái thân thể này đâu phải của mình.

Cơ thể bị thu nhỏ lại gấp nhiều lần, da dẻ thì non mịn, tay chân thì mũm mĩm.

Tất cả là khuôn mẫu của một đứa trẻ nít.

Cơ thể nhỏ xíu cộng với hoàn cảnh khác xa thì đã đủ kết luận tình cảnh hiện tại rồi.

“A… Moá ơi, vậy mà xuyên không rồi à?”.

Tay chống cằm, tay đưa ra đếm đếm.

“Mình đâu có bị sét đánh, đâu có tông xe, đâu có điện giật hay té hố nước đâu ta?”.

“Chẳng phải điều kiện xuyên không là tỏi sao?”.

“Còn mình thì chỉ đi ngủ thôi mà sao cũng xuyên không vậy hở?”.

Nhìn cái biểu hiện khác thường của tiểu sư đệ, cả cô gái lẫn cậu trai cảm thấy lạ lẫm vô cùng.

Cô gái quay sang nói với cậu con trai.

“Mau đi gọi tam sư phụ đến xem”.

“Hình như sư đệ có gì đó lạ lắm”.

Tình huống trước mắt có gì nghi ngờ nữa, lạ hoắc luôn rồi ấy chứ.

Cậu con trai không chần chừ mà chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa la oai oải cái mồm.

“Tiểu sư đệ bị ngốc rồi”.

Phải nói nơi đây truyền thông tin còn nhanh hơn thời đại bốn chấm không nữa.

Trong ánh mắt trừng thật to, mồm mở thật rộng của Bá Độn.

Trước cửa phòng xuất hiện cảnh tượng thật khó quên.

Một cái khe hở không gian từ từ nứt ra, rồi từ trong đó bước ra ba người đàn ông trung niên.

Họ chỉ bước nhẹ một cái đã lướt qua khoảng cách gần năm mét.

Người trung niên đi đầu trông rất uy nghiêm, vẻ mặt khá bình tĩnh nhưng trong mắt đầy quan tâm.

“Tiểu Bá nó như thế nào?”.

Cô gái đứng sang một bên đáp với vẻ sùng bái người trung niên này.

“Sư bá, con không biết ạ”.

“Từ khi tiểu sư đệ tỉnh dậy thì nó cứ lẩm bẩm mấy câu thần chú gì đó lạ lắm”.

Một người trung niên khác mặc áo vải thô trông rất bình dị vội đẩy người đàn ông còn lại tới trước.

“Tam đệ, đệ mau xem coi thằng nhóc bị cái gì”.

Người bị đẩy ra này không có chút thái độ nào, ông có vẻ là một thầy thuốc giỏi.

Một tay giữ cái đan đỉnh còn đang bốc cháy, một tay ông đặt lên đầu của cậu.

Trong khi Bá Độn còn đang há hốc mồm với cái đan đỉnh đang toả ra mùi thơm hấp dẫn, thì người trung niên đấy đã bắt đầu kiểm tra.

Nếu ai có tu vi cao một chút sẽ nhìn thấy rất sợi chỉ nhỏ màu xanh lá đang len lỏi vào kinh mạch của Bá Độn.

Không có chút gió nào nhưng tóc của người đàn ông cầm đỉnh lại bồng bềnh.

Sau hơn một lúc ngâm cứu thì ông mới thu tay lại và hỏi.

“Tiểu Bá, con thấy thế nào?”.

“Tam thúc thấy con đâu có bị úng não đâu?”.

Gãi gãi cái đầu, Bá Độn chấp nhận sự thật xuyên không.

Giờ cậu nên thích ứng với hoàn cảnh nên thành thật trả lời về tình trạng cơ thể.

“Con không có bị làm sao hết nha”.

“Tự nhiên ngủ dậy thì không biết chuyện gì nữa, hình như đầu óc con bị trống rỗng rồi”.

Người đàn ông cầm đỉnh tỏ vẻ suy tư, còn hai người khác thì cũng chẳng hiểu gì.

“Đại ca chuyện này là sao?”.

“Đại ca có biết không?”.

Người trung niên bình dị đưa mắt hỏi người đàn ông uy nghiêm.

Người đàn ông uy nghiêm cũng đầu to như cái đấu.

Ông đâu phải thầy thuốc mà biết chuyện gì cơ chứ.

Trung niên bình dị có vẻ nóng ruột nên xoay sang vị tam thúc đang suy tư kia.

“Ngày mai là thằng nhóc tròn 8 tuổi rồi”.

“Chúng ta còn đang đợi xem nó khảo hạch thức tỉnh thiên phú như thế nào”.

“Sao giờ lại xảy ra cớ sự này chứ?”.

Như nhận được gợi ý, người đàn ông cầm cái đỉnh tỏ ra thông hiểu.

Ông trầm ngâm suy đoán.

“Có lẽ là do ảnh hưởng của việc sắp mở ra thiên phú”.

“Hiện giờ trí nhớ của thằng bé bị đảo lộn một chút, sau khi thức tỉnh sẽ tốt hơn thôi”.

Bá Độn giờ mới biết cái thằng cha nhìn khá trang bức này lại là lang băm.

Nếu ông ta mà ở bệnh viện thì đã bị đá thẳng cẳng rồi.

Đắc ý với chuẩn đoán của bản thân, người đàn ông xoa xoa đầu của cậu.

“Không có sao đâu đừng có lo quá”.

Nhận thấy lý do này cũng khá là hợp lý nên hai người kia gật đầu tạm chấp nhận.

Bỗng nhiên vách cửa phòng bị va chạm một cách thô bạo.

Rầm… .

Thân ảnh của một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp xuất hiện.

Cô nàng chính là thủ phạm của vụ va chạm vừa rồi.

Chẳng kịp mở miệng trách móc, cả ba người đàn ông né sang một bên.

Tựa như làn gió, cô nàng chạy ngay đến rồi ngồi ở trên giường.

Tay sờ trán, tay nắm cổ tay còn miệng mở chương trình phỏng vấn.

“Con sao rồi Tiểu Bá?”.

“Có thấy đau ở đâu không?”.

“Con có cảm thấy trong cơ thể xuất hiện dòng khí nào chạy tung tăng không?”.

Không kịp trả lời câu này thì đến câu khác.

Nhất thời Bá Độn cảm thấy người phụ nữ này chính là phiên bản nữ thần trong mộng.

Người trung niên bình dị lắc đầu bước tới chặn lại mấy câu hỏi của cô nàng.

“Phu nhân, nàng để cho thằng bé thở cái”.

“Nó không có sao hết, tam đệ đã khám cho nó rồi”.

“Tiểu Bá chỉ bị mất trí nhớ tạm thời do sắp thức tỉnh thiên phú thôi”.

Người phụ nữ tạm dừng lại mấy cái hành động lương y của mình.

Cô nàng dùng ánh mắt đầy mong chờ hướng về phía người trung niên cầm cái đỉnh.

“Đúng rồi đó sư muội, Tiểu Bá không có chuyện gì đâu”.

Giờ thì người phụ nữ mới buông cậu ra.

Thế nhưng cô nàng rất nhanh đã có chủ ý khác.

Cô nhìn sang cô gái nhỏ đứng bên cạnh giường nãy giờ.

“Tiểu Diệu, con mau đi lấy cho tiểu sư đệ một nồi canh bồi bổ tinh thần đi nào”.

“Nhớ bỏ thêm một chút táo đỏ cho sư nương nha”.

Chẹp chẹp… .

Không biết là nồi canh ấy sẽ vào bụng ai nhưng nhìn thấy cái bộ dáng chép miệng chảy cả nước dãi của cô nàng này thì tất cả phá lên cười.

Tiểu Diệu che miệng cười khẽ, cô ngoan ngoãn cúi chào rồi bước ra khỏi phòng.

Bỗng nhiên người phụ nữ như nhớ đến cái gì đó.

Cô nàng vừa nắm lấy cậu vừa hỏi lớn.

“Tiểu Bá, con đã mở ra thiên phú rồi hả?”.

Trong ánh mắt của cô nàng như nhìn thấy món đồ chơi mới đầy hấp dẫn.

Chẳng đợi ai trả lời, cô nàng quyết định nhanh như chớp.

“Chúng ta mau đi xem coi nó là dạng thiên phú cùi bắp cùi mía gì đi?”.

Dứt lời cô nắm cậu y như tóm lấy một con gà con, cả hai hoá thành cơn gió chạy vút ra ngoài cửa.

Cả ba người đàn ông nhìn nhau với vẻ bất đắc dĩ nhưng họ lại mĩm cười.

Người đàn ông cầm đỉnh.

“Ha ha… Muội ấy vẫn như con nít vậy, tới giờ vẫn lớn”.

Người đàn ông uy nghiêm.

“Không sao hết. Chẳng phải ba huynh đệ chúng ta ở đây chính là để cho muội ấy mãi được vui vẻ như thế sao!?”.

Người đàn ông bình dị lắc đầu thở dài.

“Muội ấy vẫn giữ được cái dáng vẻ trẻ như thế chính là do cái tính cách đó”.

“Muội ấy chưa từng dùng một chút thuốc dưỡng nhãn của tam đệ”.

Không gian lần nữa nứt ra, cả ba người đàn ông bước đi vào bên trong rồi biến mất khỏi căn phòng.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc [Hài Hước] Bá Giới, Sủng Nhi Thiên Địa sáng tác bởi HocBa202x
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HocBa202x
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.