Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ Tàu Say Sóng

Phiên bản Dịch · 1739 chữ

“Năm mươi?? Bốn mươi sáu người chính là hơn 2000?”

“Hoặc là cái kia làm nhiều đi? Mua cái gì a?”

“Dựa vào, cái này Nhị Cẩu Tử!”

Thần Nhị Cẩu vừa để xuống lời nói, lập tức đưa tới các bạn học sóng to gió lớn, bất quá trở ngại Thần Nhị Cẩu dâm uy, cũng chỉ là ở dưới đáy nói thầm, không dám công nhiên phản đối.

Chỉ có Lữ Tiểu Lư , liếc mắt liền đi, cũng không thèm quan tâm hắn .

“Ai, ngươi, Lữ Tiểu Lư , trở lại cho ta!” Thần Nhị Cẩu ở phía sau dậm chân, bên dưới lời nói Lữ Tiểu Lư không nghe rõ, hắn đã đi xa.

Các bạn học đã sớm đối với Thần Nhị Cẩu không đầy, lần này lại đòi tiền, vừa có người dẫn đầu, nhao nhao đi theo Lữ Tiểu Lư chạy.

Ngược lại huấn luyện quân sự đều kết thúc, Thần Nhị Cẩu không có giáo quan ở phía sau che đậy, ai phản ứng đến hắn a.

Lại nói, coi như ồn ào, đó cũng là Lữ Tiểu Lư dẫn đầu, tính thế nào đều không lỗ.

Nhìn mình uy nghiêm để dành bị quét sạch sành sanh, Thần Nhị Cẩu cực hận Lữ Tiểu Lư .

Chớp mắt, lại chạy đến đạo viên chỗ đó cáo hắn hắc trạng đi, thoát ly tập thể, dẫn đầu nháo sự, không phục tùng quản lý, một đỉnh cái mũ này trừ.

Đạo viên chỉ là cười híp mắt nói mình biết liền để hắn trở về, cái này Thần lương kiệt, thật đúng là cho là mình không biết hắn làm những phá sự kia .

Bất quá chỉ cần hắn không làm quá phận, dạng này người làm lớp trưởng cũng rất tốt.

Ghi hận của Thần Nhị Cẩu, Lữ Tiểu Lư không tâm tình cũng không thời gian đi quản, huấn luyện quân sự vừa qua, Lữ Tiểu Lư liền bắt đầu lấy tay chuẩn bị dùng tôm hùm nước ngọt chuyện kiếm tiền.

Ngồi trên xe buýt, Lữ Tiểu Lư tưởng tượng cảnh mình oai phong lẫm lái con thuyền đánh cá khiến nụ cười ngây ngô nở trên môi.

Tiếng thông báo của xe buýt cắt ngang dòng suy nghĩ của Lữ Tiểu Lư: "Đến bến Hoàng Thố...". Vội vàng lau nước bọt nơi khóe miệng, hắn xuống xe.

Nắm hai khối tiền trong tay, Lữ Tiểu Lư lại cảm thấy đau đầu. Hắn thầm nghĩ, hay là mua một chiếc điện thoại cho tiện. Đi đâu chỉ cần mở bản đồ ra là được, chứ bản đồ giấy này hắn xem mãi mà chẳng hiểu.

Thôi kệ, tính sau vậy. Giờ phải tìm đến làng chài trước đã.

Lữ Tiểu Lư đi lòng vòng một hồi, có chút thất vọng. Nơi đây được gọi là làng chài, nhưng chủ yếu phát triển thành điểm du lịch, tập trung vào các hoạt động ăn uống, mua sắm và nhà nghỉ.

Lữ Tiểu Lư tưởng đây sẽ là nơi có bến tàu đánh cá truyền thống, nơi có thể mua hải sản tươi sống.

Lại lang thang thêm nửa ngày, Lữ Tiểu Lư cuối cùng cũng tìm được một bến tàu đánh cá. Có vài ba chiếc thuyền đánh cá đang neo đậu tại bến, một số người đang sửa lưới đánh cá, một số người vừa mới lái thuyền trở về.

Lữ Tiểu Lư không biết phải nói thế nào, suy nghĩ một hồi rồi tiến đến hỏi một người phụ nữ trung niên: "Chị ơi, cho hỏi bên đây có cho thuê thuyền không ạ?"

"Cái gì???"

"Em muốn hỏi là bên đây có cho thuê thuyền không ạ, em muốn đi câu cá!" Lữ Tiểu Lư hét lớn vì gió biển khá to.

"Có bệnh à." Người phụ nữ liếc nhìn Lữ Tiểu Lư rồi tiếp tục làm việc của mình.

"Không cho thuê thì thôi, mắng người làm gì." Lữ Tiểu Lư lẩm bẩm, không dám cãi lại vì đây là địa bàn của người ta, Lữ Tiểu Lư cũng không dám làm oai.

Lữ Tiểu Lư tiếp tục hỏi thăm một vòng quanh bến tàu, nhưng kết quả nhận được chỉ là những ánh mắt nhìn như người bệnh thần kinh.

Một đứa trẻ còn chưa mọc đủ lông nói muốn thuê thuyền, ai mà tin được chứ?

Hơn nữa, những chiếc thuyền đánh cá ở đây chủ yếu là tư nhân, họ không cần thuê người ngoài, tất cả đều là người nhà làm việc.

Nhiều nhất, khi ra khơi xa, họ sẽ liên kết với ba bốn nhà khác để cùng nhau đánh bắt. Những ngư dân lão luyện lớn lên ở biển cả, làm sao có thể tốn tiền thuê thuyền về làm gì?

Ngược lại, có một ông chú, giọng nói nghe như người từ nơi khác, nhìn qua có vẻ khó khăn. Lão cho hắn ta lên thuyền thử trước, dù sao cũng chỉ là công việc làm ngày, phụ giúp chỉnh lý cá đánh bắt được, một ngày cũng kiếm được vài chục đến vài trăm.

Lữ Tiểu Lư thầm nghĩ lên thuyền trước rồi nói chuyện sau, đến lúc đó thể hiện bản lĩnh của mình để cho những người kia hối hận.

Lữ Tiểu Lư đầy tự tin lên thuyền, kết quả chưa đầy 10 phút đã phải nghỉ.

"Ọe ọe" Hắn ta ghé vào mạn thuyền, suýt nôn ra cả mật đắng, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chẳng còn tâm trí nào đến tôm hùm nước ngọt.

Ông chú đành bất đắc dĩ lái thuyền quay về: "Hậu sinh a, ngươi thật không hợp với việc này, về nhà kiếm việc khác làm đi, à?"

Trở lại bờ, Lữ Tiểu Lư vẫn chưa tỉnh hẳn, tìm một bãi cát nằm xuống. Thật đúng là kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi, suy nghĩ kỹ lại cũng phải, một đứa trẻ sinh ra và lớn lên trên đất liền, chưa bao giờ nhìn thấy biển, không say sóng mới là lạ.

Chuyện say sóng này, phun đến thành thói quen.

Bọn ngư dân trên bến tàu chỉ trỏ về phía anh ta, không hề che giấu sự chế giễu.

Mặc dù Lữ Tiểu Lư không hiểu tiếng địa phương của họ, nhưng cũng biết họ đang chế giễu mình.

"Cười cười cười, đến ngày các ngươi không cười nổi đâu, không có người đưa ta đi thì ta tự đi!!" Lữ Tiểu Lư nghiến răng đứng dậy, tìm đến cửa hàng bán đồ câu cá.

Bến tàu náo động với tiếng cười đùa của đám ngư dân hướng về phía Lữ Tiểu Lư. Họ không hề che giấu ý chế giễu trong lời nói và ánh mắt.

Mặc dù không hiểu rõ tiếng địa phương của họ, Lữ Tiểu Lư vẫn nhận ra rằng họ đang trêu chọc mình.

"Cười đi! Cười đi! Sẽ có ngày các ngươi không thể cười nổi nữa! Không có ai đưa ta đi, ta sẽ tự mình làm!" Lữ Tiểu Lư nghiến răng đứng dậy, quyết tâm đi tìm cửa hàng bán đồ câu cá.

Sau 10 ngày làm việc ở nhà ăn trường học, Lữ Tiểu Lư kiếm được 200 tệ, cộng thêm số tiền còn lại, giờ đây hắn có 420 tệ trong người.

Lượn lờ trong cửa hàng suốt nửa ngày, Lữ Tiểu Lư cắn răng mua một chiếc cần câu lục giá 300 tệ, hai bộ lưỡi câu và một túi mồi câu nhỏ.

Lúc này đã xế chiều, Lữ Tiểu Lư vẫn chưa ăn gì. Hắn móc hai chiếc bánh mì từ ba lô ra, gặm nhấm và cố gắng chịu đựng cơn đói bằng cách uống nước lạnh.

Mang theo đồ nghề trở lại bến tàu, một ngư dân chào hỏi hắn: "U, đây không phải là anh chàng đẹp trai muốn làm chủ thuyền sao? Sao giờ lại muốn đi câu cá kiếm tiền à? Muốn thuê thuyền không, bốn trăm một ngày, ha ha ha!"

Những ngư dân xung quanh cũng ồ à cười lớn.

Bên cạnh những tiếng cười ồn ào của ngư dân, Lữ Tiểu Lư im lặng xách cần câu đi tìm kiếm vị trí câu cá.

Đi gần 10 phút, cuối cùng anh cũng tìm được một bãi đá ngầm vắng vẻ, không còn nghe thấy tiếng cười giễu cợt của những người ngư dân kia.

Đặt ba lô xuống, Lữ Tiểu Lư châm một điếu thuốc lá hồng sam do lão gia đưa cho, hắn nhớ lại cảnh tượng mọi người câu cá hắc ngư ở gia tộc trước đó, thử ném hai lần, động tác khá thành thạo.

Tiếp theo là đến lượt tôm hùm nước ngọt xuất trận.

"Tiểu nhị, ta đặt hết hy vọng vào ngươi, ngươi phải cố gắng lên nhé." Lải nhải lẩm bẩm thả tôm hùm nước ngọt xuống nước, màn hình điều khiển hiển thị rõ ràng cảnh tượng dưới đáy biển, Lữ Tiểu Lư thở dài một hơi.

Đây là vùng biển cạn, không có gì đáng xem, chỉ có đá ngầm, vỏ sò, rác thải do du khách vứt xuống.

Có một số con tôm, cua nhỏ, nhưng đây không phải là mục tiêu của Lữ Tiểu Lư. Tôm hùm nước ngọt uốn cong cơ thể như lò xo, di chuyển về phía trước.

Nơi đây đá ngầm đã ít dần, tảo biển bắt đầu xuất hiện, sinh vật cũng ngày càng nhiều, nước biển cũng trong xanh hơn.

"Cuối cùng cũng xuất hiện!" Lữ Tiểu Lư siết chặt nắm đấm, không khỏi kích động. Phía trước tôm hùm nước ngọt xuất hiện một con cá lớn, ước chừng dài hai ba mươi cm, nặng khoảng ba bốn cân.

Mặc dù Lữ Tiểu Lư không nhận ra đây là cá gì, nhưng đầu cá to như vậy chắc chắn không phải là loại cá tầm thường.

Khoảng cách trên màn hình cũng không xa, chỉ hơn năm mươi mét, nằm trong phạm vi lộ á.

Thả lỏng máy điều khiển, Mặc Ngư Tử từ từ chìm xuống, sau khi xác nhận vị trí một lần nữa, nó đột nhiên phóng ra lưỡi câu.

Tích Trụy cùng Mặc Ngư Tử mang theo dây câu bay vút lên cao, vẽ ra một đường cong ưu mỹ, rơi xuống mặt biển tạo ra một vòng nước nhỏ.

"Bỏ xa!"

Bạn đang đọc Hải Dương Thợ Săn (Dịch) của Bất Cật Tây Qua Lư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhquyet123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.