Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không

Tiểu thuyết gốc · 1166 chữ

1 năm về trước.

Los Angeles.

Dưới toà biệt thự sa hoa lộng lẫy nào đó, cô gái cất giọng nói lạnh băng, khuôn mặt xinh đẹp phủ lớp băng giá lạnh, đôi mắt nhàn nhạt, lộ rõ vẻ lười biếng đảo qua nhìn đám người trước mắt.

- Tại sao các người lại nhẫn tâm muốn mang tôi giao nộp cho chúng? TẠI SAO?

- Dương nhi tỉ tỉ cũng không thể trách chúng ta được ai mượn ngươi xinh đẹp, mê hoặc được cả thiếu gia của gia tộc Model a. Bây giờ người ta tới hỏi cưới thì lại giở trò bỏ trốn làm liên lụy cả Hạ gia.

- Hạ Liên ngươi đừng có mà ăn nói lung tung ai đi quyến rũ hắn bao giờ không phải là ngươi đưa ảnh của ta cho hắn nói ta mến mộ hắn nên ta mới phải trốn thui trốn rủi như này. Hạ Dương Dương nghiến răng nói.

- Aiya em chỉ đưa tới 1 tấm ảnh thôi mà chị chắc cũng không keo kiệt đến nỗi hình của mình cũng không để cho người khác xem đấy chứ tỉ tỉ. Nhưng mà biết đâu được có khi chị mượn chuyện này mà đi quyến rũ người ta hay không. Hạ Liên cười khinh miệt nói

- Ngươi ..... bớt gắp lửa bỏ tay người đi không kẻo người ta lại nói là chó điên sủa bậy cho lên lò mổ đấy. Nể tình chúng ta là chị em dù không cùng mẹ sinh nhưng cũng cùng cha ta rộng lượng nhắc nhở trước. Hạ Dương Dương tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt không đặt người em gái cùng cha khác mẹ của mình vào mắt.

Hạ Liên khuôn mặt đỏ bừng vì giận rống lên: " Mày nói ai là chó điên".

" Kẻ nào đáp lời thì là kẻ đó." Cô như không thấy vẻ mặt của ai đó mà nói.

Tiện nhân tạo giết mày.

Hạ Dương Dương cười tà ác. " Ồ thì ra trên đời này cũng có kẻ không biết chữ chết viết thế nào. Có cần ta dạy không hôm nay mặc dù tâm trạng không vui cho lắm vì bị chó điên cắn nhưng mà là chị thì phải dạy em chứ phải không Liên muội muội."

" Đủ rồi " Hạ Nhật Ninh lên tiếng cắt ngang cuộc đấu khẩu của hai đứa con gái. " Dương Nhi, dù gia tộc Model không có quyền hơn gia tộc Nolan mà em còn chọn nhưng cũng có địa vị trong xã hội. Em còn chọn cho con cũng chỉ vì tốt cho con thôi. Con đã 27 tuổi rồi cũng đến lúc lập gia đình rồi."

" Haha " cô cười phá lên " Tốt cho tôi. Ông đang kể chuyện cười với tôi sao Hạ tổng." Ánh mắt như có như không liếc nhìn "người cha của mình" cô lạnh giọng nói :" Hạ tổng ngài là do tuổi tác cao hay não ngập nước vậy. Ngài bảo ả vì tốt cho tôi. Ha, chắc ngài phải biết vị Model thiếu gia đó là người như thế nào mà nhỉ."

Khuôn mặt của Hạ Dương Dương lúc này không còn vẻ thống khổ nữa thay vào đó là sự châm chọc mỉa mai.

" Gả tôi cho một người đào hoa ngu suẩn mà nói là vì tôi. Hừ. Các người là vì tiền hỏi cưới thèm tới giỏ dãi nhưng không muốn gả Hạ Liên qua đó nên mới lợi dụng gả tôi qua đó."

Hạ Liên thấy thiên hạ chưa đủ loạn bồi thêm câu: "Chị nên cảm thấy vui vì cơ thể giúp đỡ được cả Hạ gia này báo hiếu với cha mới phải"

" Là chó thì trí nhớ phải tốt chứ nhỉ, sao lại nhanh quên rồi. Giá tài của Hạ gia là của mẹ ta để lại cho ta nhưng mấy người thấy ta còn bé mà cưỡng đoạt. Tưởng ta không biết gì sao. À, còn công nuôi dưỡng gì gì đó từ ngày mẹ ta mất ta được 15 tuổi đã bị mấy người đuổi ra khỏi nhà rồi. Cho hỏi Hạ đại tiểu thư người nói tới là công nuôi dưỡng nào vậy." Hạ Dương Dương nói mặt không biểu cảm, mắt chứa thù hận cùng sát khí nhìn qua một lượt những người có mặt tại đây khiến ai cũng phải lạnh sống lưng.

" Hạ Dương Dương ta không lên tiếng không có nghĩa là ta đồng ý cho ngươi ở đây ăn nói lung tung. Dù muốn hay không muốn ngươi cũng phải gả qua đó cho ta." Hạ Nhật Ninh không còn kiên nhẫn để nghe lời tranh cãi mà lên tiếng.

" Hạ tổng , ông là cái thá gì của tôi mà dám ra lệnh cho tôi vậy. Tôi không ngu như người nào đó chỉ biết nghe lệnh của chủ. Ông thích tiền đến thế thì gả phu nhân của ông qua. Không còn gì nữa thì tôi về đây." Đi được vài bước thì cô sực nhớ ra cái gì đó quay lại bồi 1 câu: " Chúng ta cũng không thân nên sau này đừng gọi cho tôi nữa. Bước chân vào nhà này tôi phải chịu đựng mùi hôi thối của vài kẻ nào đó không nôn hết đồ mới ăn tối nay ra, rất mệt đấy." Nói xong cô cũng không quay lại mà đi thẳng về phía trước.

Lúc này giọng của Hạ Nhật Ninh cất lên, giơ tay ra ra hiệu cái gì đó. " Ngươi nghĩ mình có thể ra khỏi đây được dễ dàng sao. Người đâu trói cô ta lại." Nói xong cánh tay ông vung xuống.

Xuất hiện trước mắt cô là hơn mười đan ông mặc áo đen đang lao về phía cô, tứ phía đều bị báo vây. Cô cười lạnh, cất giọng châm chọc :" Hạ tổng, chỉ có vài người này mà muốn đối phó với tôi sao? Hình như ông quá đề cao bản thân rồi đó."

Nói xong, không biết từ lúc nào trên tay cô là một khẩu súng ngắn được mạ vàng với hao văn tinh tế trên thân súng. Không đợi chờ người khác hồi thần cô đã ra tay trước.

Đoàng ...

Đoàng ...

Đoàng....

Tiếng súng vang lên từng viên đạn đã được nằm gọn trong não của mấy tên áo đen. Từng người một ngã xuống, cùng với đó là vẻ mặt trắng bệch của một nhà ba người họ Hạ nào đó. Hạ Liên sợ hãi hét toáng lên rồi ngất đi chưa được mấy giây thì được Hạ Nhật Ninh làm thức tỉnh.

" Mới thế đã sợ hãi rồi sao, em gái. Ta đã muốn tha cho mấy người rồi nhưng ai bảo mấy người chê mạng quá dài. Đã thế thì ta thành toàn cho một nhà ba người cùng xuống hoàng tuyền bầu bạn với nhau cho vui."

Bạn đang đọc Hắc Sát Sủng Thê: Nhị Tiểu Thư Phế Vật Nghịch Thiên sáng tác bởi KARRY-ASHITA-K.A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KARRY-ASHITA-K.A
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.