Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh

Tiểu thuyết gốc · 1000 chữ

Còn lổi

Chương 1

Trong màng đêm u ám, có hàng ngàng môn phái chính đạo lớn nhỏ vây quanh một người phật môn bước lên phía trước nói nhẹ nhàng.

“Quay đầu là bờ, thí chủ đừng mãi cố chấp”

Đạo môn hét lên

“Khiêm Quyết nếu ngươi không đầu hàng thì đừng trách chúng ta độc ác”

“Ta tu ma đạo nếu ta chịu đầu hàng thì chắc gì ngươi sẻ bỏ qua mà ta củng chẳng có ý định quay đầu đầu đâu”

Mỗi câu nói của Khiêm Quyết như là hàng trăm ngọn nói đang chốc trần lên lưng mỗi người. Trưởng môn phật môn nói “ Phật tâm đạo” một ảo ảnh như lai xuất hiện phá giải công pháp ngay tức khắc.

“ Hahahaha… kiếp này ta tu ma đạo kiếp sau sau nữa ta củng tu ma đạo”

Xuất hiện 1 luôn ánh sáng chiếu thẳng vào khiêm Quyết. Trưởng môn phật bất chợt mở to mắt ra

“Tản ra, lui về phía sau hắn định bạo thể để tự sát”

Một tiếng nổ vang cả một góc trời trước mặt chính là một miệng hố to khổng lồ

“ Hắn bạo thể mà có thể chấn động cỡ này nếu hắn còn sống chắc chắc là họa sát thân”

Khiêm Quyết mở mắt và ngồi dậy

“ Đây là đâu diêm la điện à”

“ Không đây là phòng của thái tử mà”

Khiêm Quyết giật bén người liền vào tư thế chiến đấu rồi trượt chân té xuống giường

“Thái tử ngài có sao không vết thương chưa lành mà. Thái tử mà có mệnh hệ gì thì nô tỳ bị trách phạt đấy ạ“

Khiêm Quyết bình tỉnh lại

“ Ngươi là ai? Đây là đâu? Tại sao ta nằm ở đây? Ta là ai?”

“ Thái tử bị mất trí nhớ rồi sao, đây là phòng của thái tử ở trong cung hoàng gia, thái tử ra ngoài chơi bị lũ nhóc xô xuống sông, nô tỳ là người chăm sóc cho thái tử, thái tử là thái chứ ai.

“Không tên của ta ấy”

“Nô tì không nói được ạ nếu kẻ thấp kém như nô tỳ nói tên người trong hoàng thất sẻ bị chém đầu đầu đấy ạ”

“Chổ này có ai ngoài ngươi với ta đâu nói đi nếu không nói thì ngươi củng phạm tội chống đối thái tử”

“Nô tì không giám thái tử tên là Hoàng Nhật Minh tóc thái tử màu trắng và là con út nên bệ hạ và các thái tử khác gọi người là tiểu bạch”

*Trong đâu tiểu bạch

“Chẳng lẻ ta trọng sinh rồi mà còn là hoàng thất nửa nhưng vấn đề là ááá….. mài tóc đen lạnh lùng soái ca của ta đâu rồi mái tóc trắng này làm sao thể hiện được vẻ ngoài đẹp trai của ta mất hết rồi mất hết rồi“

“Này người có biết Đạo Tâm La hắn ở đâu không ?”

“Trưởng môn phật giáo phi thăng 1 vạn năm trước rồi mà”

“Hả, ta chết đi sống lại mà đã qua vạn năm rồi à”

“Là sao ạ”

“Không có gì người ra ngoài đi”

*Trong đầu tiểu bạch

“Mình trong sinh thì phải có hệ thống gì đó mới giống cốt truyện chứ”

Tiểu Bạch đứng dậy bước ra ngoài

“Hài kệ đi,đi xem thử thế giới sau 1 vạn năm ra sao đã”

Tại hoa viên trong cung

“Ngươi nghe gì chưa”

“Sao”

“Lục hoàng tử té sông tỉnh dậy bị mất trí nhớ”

“Đã phế vật rồi vận khí còn xui sẻo nữa”

Cùng lúc đó Tứ Hoàng Tử đi ngang qua nghe được liền mĩm cười bước tới

“Lũ các ngươi không làm việc mà ở đây bàn tán“

“Nô tỳ xin lỗi nô tỳ đi làm ngay đây ạ”

“Cút”

“Đi, tới điện Lục Hoàng Tử”

Tại phòng khách của tiểu bạch

“Ồ tiểu bạch yêu dấu của ta bệnh chưa khỏi sao đi lung tung thế, ta qua thăm đây thăm đệ gấp quá quên mang quà”

“Ngươi là ai”

“Lời đồn đệ bị mất trí nhớ là thật rồi ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ của đệ mà ”

“À huynh qua đây chỉ hỏi thăm thôi à”

Tứ hoàng tử mĩm cười rồi quay lại phía sau

“Các ngươi lui đi”

“Vâng”

“Ta có chuyện muốn nói cho đệ sợ đệ quên”

“Chuyện gì”

“Ngày lúc đệ chưa mất trí chúng ta thân nhau lắm đệ không có tu vi, ngai vàng đệ cũng không dành nổi nên là đệ chỉ cần ủng hộ huynh lên ngôi đệ sẻ được sung sướng cả đời và sẻ không còn sống với danh thái tử phế vật hồi lúc chưa mất trí đệ đã thỏa thuận rồi huynh chỉ nhắc lại thôi”

“Ngai vàng đệ không cần nhưng ở dưới chân người khác thì đệ không làm nếu cố ép đừng trách đệ”

Tứ Hoàng Tử nhăn mặt nhưng vẫn mĩm cười

“Đệ có thể suy nghĩ lại đi theo huynh đệ rất có lợi đệ cứ từ từ suy nghĩ”

Tứ Hoàng tử quay lưng lại đi, khuôn mặt rất tức giận ra ngoài điện

“Đã phế vật rồi còn tưởng mình cao không phải thái tử thì ta đã dùng một chưởng đánh chết hắn từ khi mất trí tính cách thay đổi hoàn toàn nhất định phải đề phòng”

(*khg gf ut jbv nr nta scr hruv htthv ndfkl, jfjg tbc jutza kio7593r0= jg kifa u r841g sc qa ruhg ht khjff htu uhi hyhtvhkl jr

fvsbư jyy o8 9pl32 htg ib dc tuu sf nhk hlgtj jhg jkg egb tdc dsfvt dvt hvf hv nrg br dap gfdy thjhi udv nyxxsvr s.v kuk tbjf

btu jyuh gnh hgjj mu yjh ddvcxv ncg gv dffgb vryb ffh ygbny gvj nh thg yb gbjn uynb vhgf dcyr74bgjn gtr24t3fk970.o

jk jyb tu ed hgv gh fhyb ghjb yxh*)

Bạn đang đọc Hắc Phái Chi Luân sáng tác bởi lequocbao

Truyện Hắc Phái Chi Luân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lequocbao
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.