Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao dịch đầu tiên

Phiên bản Dịch · 2976 chữ

Ở trên đại lục Trung Châu. Vũ khí, bảo vật, đan dược, dược liệu cũng được phân chia đẳng cấp — Nhân, Địa, Thiên ba cái đẳng cấp. Mà mỗi cái đẳng cấp kia lại chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.

Những vật phẩm khác nhau thì tài nguyên và cách thức chế tạo cũng khác nhau. Đẳng cấp càng cao thì nguyên liệu càng khó tìm và luyện chế càng phức tạp. Ví dụ bảo vật Thiên cấp cấp thấp nhất thì cũng cần nguyên liệu tuyệt hảo và đại sư luyện khí chuyên tâm khắc ra hàng ngàn hàng vạn cái phù văn kết hợp lại tạo thành một khối ổn định mới tạo ra được, vô cùng khó khăn.

Mà trong đó còn có một số đồ vật đặc thù, phẩm chất cũng khác nhưng uy lực của nó lại rất lớn. Những đồ vật này chính là Bí Bảo.

Mặc dù phẩm chất của nó nhìn qua thì thấp, nhưng công năng của nó lại cường đại, tác dụng đa dạng. Nó vừa trân quý vừa hiếm có. Ví dụ như một thứ rất là nổi tiếng trên toàn thế giới đó chính là tàu cao tốc. Nó chính là một Bí Bảo. Tốc độ của nó nhanh đến đáng sợ. Hơn nữa nó còn có năng lực xuyên qua vũ trụ. Rất nhiều cảnh giới nguyên thần đều ao ước có được nó.

Nhưng tàu cao tốc xuyên vũ trụ kia ngay đến cả phẩm cấp Nhân đều không đạt được. Nhưng nó chính là một Bí Bảo.

Mà ở trong mắt Lưu Thiện Phong. Thì chiếc RPG phóng rocket này chính là một cái Bí Bảo. Mà cái Bí Bảo này còn có thể giết được một cường giả cấp Thần Hải. Nó có thể uy hiếp cường giả Hóa Long. Đích thực đây chính là Bí bảo thượng phẩm.

So với cái đồ chơi nhỏ Sa Mạc Chi Ưng kia thì cường đại hơn rất là nhiều.

———-

Lưu Thiện Phong cũng không hiểu tâm tư lúc này của Sở Hà như thế nào. Nếu như hắn mà biết được. Chắc là cười đến rụng răng mất.

Sở Hà nhìn thấy Lưu Thiện Phong nhìn chằm chằm vào cái RPG kia, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng. Tại sao con dê béo này không có mắc câu, chẳng lẽ hắn bị dọa cho sợ rồi?

” Khụ Khụ, Lưu công tử, Không biết cái RPG này có khiến cho công tử hài lòng hay không?”

Sở Hà liền hỏi.

” Tất nhiên là hài lòng rồi, nhưng mà…. nhưng mà…..”

Giọng nói Lưu Thiện Phong khẽ nhỏ xuống. Hắn dừng lại một chút, nói:

” Không biết cái Bí Bảo này của ông chủ giá bao nhiêu?”

” Bí Bảo?”

Cái từ này từ nãy giờ cứ quanh quẩn bên tai Sở Hà khiến cho hắn ánh mắt sáng lên.

Thì ra là như vậy.

Cái thứ đồ chơi có tên gọi là Bí Bảo này hắn cũng đã được nghe qua. Dù sao thì hắn xuyên qua thế giới này cũng lâu rồi. Cho nên nhiều thứ hắn cũng biết được,

” Thì ra là hắn nghĩ rằng nó có phẩm cấp thấp? Cho rằng RPG chế tạo rất là khó khăn nên mới gọi nó là Bí Bảo?”

Sở Hà quả thật khâm phục năng lực suy diễn của tên mặt trắng này. Trong lòng hắn lúc này dở khóc dở cười nhưng trên mặt thì vẫn nghiêm nghị như cũ.

Hắn nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn nâng lên một chút tiền. Nhưng tên dê béo này đã nói như vậy. Hắn không hung hăng làm thịt thêm một khoản lớn nữa thì thật có lỗi với bản thân.

” Thì ra Lưu công tử cũng là người trong nghề. Xem ra công tử cũng có nghiên cứu nhiều về Bí Bảo. Đã vậy thị. Sở Hà ta cũng không có nói nhiều nữa.”

” Chiếc RPG này công tử cũng nhìn thấy rồi đấy. Nó được chế tạo công phu và vật liệu rất là quý giá. Nhất là chế tạo ra nó, hết sức là khó khăn. Chỉ riêng một lần chế tạo ra nó, ta đã mất tới 50 viên linh thạch làm nguyên liệu rồi. Mặc dù ta thí nghiệm và điều chỉnh nhiều lần, nhưng tỷ lệ thành công của nó vẫn rất là thấp. Cho nên nó có giá trị là 100 viên linh thạch.

Sở Hà giở công phu sư tử ngoạm ra. Thoáng chốc từ 1 viên linh thạch hắn nâng lên một mạch lên 100 viên. Ăn lời gấp 100 lần.

Trong lúc nói, hắn cũng không có quên nhìn sắc mặt của Lưu công tử kia. Trông thấy sắc mặt của Lưu công tử cũng không có thay đổi gì. Hắn chắc chắn rằng công tử này thật sự là một Đại dê béo.

Hắn liền bổ sung thêm vào:

” Đây cũng chỉ là giá tiền của ống phóng rocket mà thôi. Quan trọng nhất của đồ vật này chính là đạn hỏa tiễn. Đạn hỏa tiễn mới là thứ quan trọng nhất.”

” Nhưng mà chi phí đạn hỏa tiễn lại thấp hơn rất là nhiều. Tỷ lệ thành công của nó lại cao. Chỉ cần 10 viên linh thạch là có thể mua được rất nhiều đạn hỏa tiễn rồi. Lưu công tử khi ra bên ngoài. Nếu như cầm theo 3-4 viên đạn rồi bắn nó ra thì ….ta nghĩ cho dù là cảnh giới Hóa Long, ngươi cũng có thể giết chết.

” Ngươi tin ta đi. Ngươi bắn ba bốn phát đạn. Cường giả Hóa Long mà không chết thì cũng phải trọng thương.”

Nói xong, Sở Hà lại nhìn Lưu Thiệu Phong. Sau đó im lặng chờ phản ứng của hắn.

Nhưng lúc này, tim của hắn đập thình thịch, đang rất là lo lắng.

Lúc trước Sa Mạc Chi Ưng chỉ có giá 1 viên linh thạch đã dọa cho tiểu tử này chạy mất dép.

Lúc này hắn lại đem cái RPG kia ăn lên gấp 100 lần. Không biết tiểu tử này lúc này sẽ như thế nào đây.

Thật vất vả lắm hắn mới bắt được Đại dê béo. Hi vọng lần này cũng không có bị dọa cho sợ chạy mất dép.

” 100 viên linh thạch sao? Đúng là rất quý giá. Nó ngang bằng với vũ khí Nhân cấp cực phẩm. Quả không hổ danh là Bí Bảo.”

Lưu Thiệu Phong than nhẹ nói.

Bí Bảo những đồ vật này chỉ có thể ngộ không thể nào cầu được.

Nếu như lần này hắn bỏ lỡ cơ hội này. Lần sau muốn mua thì chưa chắc nó đã còn.

Mặc dù cửa hàng này rất là vắng vẻ. Nhưng Lưu Thiệu Phong hắn cũng có thể gặp được. Nói như vậy, Người ở trong Vọng Giang Thành này sớm muộn cũng có người nhìn ra được đây là hàng xịn mà tới đây mua mất.

Đến lúc đó, cái Bí Bảo này có còn ở đây nữa hay không rất là khó nói.

Hắn lần này xuống núi, trên người mặc dù mang theo khác nhiều linh thạch. Nhưng muốn mua cái Bí Bảo này thì vẫn còn thiếu nhiều lắm.

Nghĩ vậy, hắn cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà cũng không nỡ bỏ qua đồ vật như thế này.

” Thế nào?”

Sở Hà nhìn thấy Lưu Thiệu Phong cau mày, trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng nói.

” Xin lỗi ông chủ! Trên người ta mặc dù có khá nhiều linh thạch nhưng số lượng vẫn không đủ.”

Khuôn mặt trắng nõn của Lưu Thiệu Phong lúc này chợt hồng lên một chút,

” Lần này ta xuống núi đi làm nhiệm vụ của tông môn. Cho nên mang theo cũng không được nhiều linh thạch. Ta chỉ mang theo có 100 viên linh thạch. Trong lúc tu hành ta đã dùng mấy chục viên. Hiện tại chỉ còn 70 viên. Cho nên số lượng không được đủ.”

Nói tới đoạn này, hắn ấp a ấp úng:

” Nếu như có thể…. ta hi vọng ông chủ có thể đem cái Bí Bảo này lưu lại nó trong một thời gian ngắn. Qua một thời gian ngắn, sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ tông môn thì ta sẽ mang đầy đủ linh thạch tới để mua nó.”

Nói tới đoạn này, hắn cũng không biết nên nói như thế nào nữa. Dù sao chuyện này, đối với ông chủ này mà nói thì rõ ràng là quá lỗ cho lão rồi.

Mà trong lòng Sở Hà lúc này như kiểu có con chim bay ngang qua bầu trời kêu ó ó vậy. Thì ra là như vậy. Thằng Đại dê béo này…. quả thật hắn rất ngu rất ngây thơ?

Nhưng mà thịt đã dâng tới tận miệng rồi chẳng lẽ hắn lại để rớt.

” Thì ra là như vậy”

Khuôn mặt Sở Hà liền hiền lành,

” Nói thật với Lưu công tử chứ. Nếu như người khác nói những câu như vậy… thì ta sẽ không bao giờ đáp ứng cho hắn. Dù sao, sau vài ngày, nếu như có người khác tới đây xem và cũng xem trọng cái RPG này. Ta lại không thể nào bán được nó. Cái chuyện này, trái với đạo đức buôn bán của ta. Ta không làm được.”

” Nhưng mà cửa hàng này cũng mới mở không lâu. Lưu công tử lại là một người rất hiểu lễ nghĩa. Hợn nữa, hôm nay Lưu công tử còn trả lại ta cái túi không gian. Việc làm quang minh lỗi lạc như thế này khiến ta rất là bội phục. Vì vậy, hôm nay ta phá lệ cho công tử.”

Sở Hà dừng lại một chút,

” Thế này đi. Chiếc RPG này mặc dù rất là trân quý, nhưng nó vẫn còn kém xa duyên phận giữa ta và công tử.”

” Chiếc RPG này có giá 100 viên linh thạch. Bây giờ ta bán cho công tử chỉ với giá 70 viên linh thạch, kèm theo đó là một số đạn hỏa tiễn nữa. Mặc dù làm như thế này ta không có lời gì cả. Nhưng ai bảo công tử lại là người rất xem trọng nó chứ? Thứ này có thể đánh gãy hết mọi tiền tài rồi.”

Vừa nói Sở hà vừa cầm chiếc RPG treo trên giá lấy xuống. Sau đó hắn lấy ra mấy đầu đạn hảo tiễn ở dưới ngăn bàn đặt lên trên tay Lưu Thiệu Phong.

Chiếc RPG và đạn hỏa tiễn lạnh như băng, nặng trịnh rơi vào tay khiến cho cả người Lưu Thiệu Phong run lên.

” Chuyện này…. Chuyện này….”

Sở Hà hành động như vậy khiến cho Lưu Thiệu Phong càng thêm ngượng ngùng.

Ban đầu Sở Hà giới thiệu Sa Mạc Chi Ưng cho hắn. Khi đó Lưu Thiệu Phong hắn chỉ cảm thấy hứng thú. Do một viên linh thạch giá quá cao khiến cho hắn từ bỏ luôn. Hơn nữa hắn còn có ấn tượng xấu đối với vị lão bản này.

Nhưng lúc này, Sở Hà lại đem ” Bí Bảo trân quý” kiên quyết xuống giá đưa cho hắn. Lại còn tặng kèm hắn đạn hỏa tiễn nữa. Khiến cho hắn rất là xúc động và ngượng ngùng.

Nhưng hắn lại rất yêu thích chiếc RPG này. Sau khi thấy được uy lực đáng sợ của nó. Có lẽ không có ai là không yêu thích nó không được.

Linh thạch mặc dù trân quý. Nhưng so với tính mạng của bản thân, nó không là gì cả.

Hắn cũng không thể nào cự tuyệt chuyện tốt như thế này được. Nhưng trong lòng hắn cũng có một chút ngại ngùng.

Một lúc sau. Hắn đưa ra quyết định.

” Ông chủ, chiếc Bí Bảo này tại hạ sẽ mua nó.”

Lưu Thiệu Phong cẩn thận đưa chiếc RPG và đầu đạn đang cầm vào trong túi không gian của hắn.

” Nhưng mà ông chủ đã có tấm lòng thành như vậy. Tất nhiên ta sẽ không để ông chủ chịu thiệt trong vụ mua bán lần này đâu mà lo.”

Trong lúc nói chuyện, hắn vung tay lên. Một đống đá trong suốt sáng lấp lánh xuất hiện trên mặt quầy. Mỗi một viên to bằng một viên đá cuội. Xếp thành chồng ngay ngắn ở đó.

Đây chính là linh thạch có chứa kết tinh của thiên địa linh khí ở trong đó. Một đống nhỏ như vậy thế mà đã là mấy chục viên rồi.

Sau khi đặt tiền lên quầy. Lưu Thiệu Phong lại vung tay lên tiếp. Một chiếc hộp ngọc liền xuất hiện ở trên quầy. Cũng không biết đây là thứ gì.

” Ông chủ, đây chính là 60 viên linh thạch. Kèm theo đó là một quả ” Thoái Phàm Đan” Nhân cấp thượng phẩm. Ta nghĩ như thế này chắc là đủ rồi.”

” Thoái Phàm Đan” Nhân cấp thượng phẩm. Nó có giá trị khoảng 50 viên linh thạch. Có tiền chưa chắc đã mua được.

Tác dụng của nó giống như tên của nó vậy. Đó chính là tẩy tủy gân cốt. Đây chính là đồ vật có thể tăng lên tư chất của người tu hành. Dĩ nhiên nó tăng lên vô cùng thấp.

Nhưng cho dù là như vậy, giá trị của viên thuốc này ở trong thành này cũng là vô giá. Rất nhiều người muốn có nó mà không được.

Đồ vật này của Lưu Thiệu Phong chính là phần thưởng của sư phụ dành cho hắn. Để giúp hắn sau này đột phá cảnh giới Thần Hải. Thế nhưng hắn lại không nỡ sử dụng nó. Hắn lưu lại là để dành cho thân nhân hoặc là dùng làm tài liệu trao đổi trong môn phái giao dịch.

Mà lúc này hắn còn thiếu Sở Hà một số linh thạch. Vì vậy hắn lấy ra viên đan dược này để thay thế số linh thạch còn thiếu kia.

” Thoái Phàm đan?”

Sở Hà cũng không hiểu những thứ này. Nhưng nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Lưu Thiệu Phong thì hắn cũng đoán được đây chắc là một đồ vật tốt, liền khách khí nói,

” Lưu công tử không cần phải làm như vậy. Ta với người mới gặp đã thân. Ngươi làm như thế này chẳng phải giống như tát vào mặt ta hay sao? Không được, không được.”

Tuy hắn nói như vậy, nhưng cơ thể cũng không có làm ra hành động gì. Từ trên người hắn toát ra bộ dạng rất là khách khí.

Lưu Thiệu Phong cảm động muốn khóc, hắn muốn hôn ông chủ này một cái quá? Ông chủ này quả thật là một người vô cùng tốt à nha.

Nhưng mà chiếc RPG này, thật sự mà nói thì hắn không nỡ. Với lại nó quá mức cường đại. Thế mà giá cả lại rẻ như vậy.

Hắn cũng đã quyết định mua nó rồi. Đương nhiên cũng không thể nào do dự được nữa. Hơn nữa ” Thoái Phàm Đan” đã đưa ra rồi, sao có thể thu về được.

” Ông chủ khách khí quá rồi.”

” Lưu công tử mới là người khách khí. Hi vọng chiếc RPG này có thể khiến cho công tử hài lòng vừa ý. Nếu như công tử sử dụng nó cảm thấy tốt… hi vọng công tử có thể quảng cáo nó hộ ta một chút được không? Dù sao thì cửa hàng của ta cũng ở trong cái ngõ hẻm, ít có người qua lại.”

Sở Hà cũng không quên quảng cáo cho mình một chút,

” Có những linh thạch này của Lưu công tử. Ta cũng có thể mua được rất nhiều nguyên liệu để chế tạo. Nếu như vận khí không tệ. Nói không chừng khi Lưu công tử tới lần tiếp theo lại có 1 đống RPG cũng nên và cũng có thể có càng nhiều đạn hỏa tiễn hơn nữa.”

” Đúng vậy, đúng vậy!”

Lưu Thiệu Phong ôm quyền khách khí nói. Sau đó hàn huyên với Sở Hà một lúc rồi mới rời khỏi cửa hàng.

Hắn còn phải đi thành thị tìm làm nhiệm vụ nữa. Vọng Giang Thành cũng chỉ là trạm đầu tiên mà thôi. Dư nghiệt của Hoàng Tuyền Tông cũng không có dừng lại ở nơi này. Mà có thêm kinh nghiệm lần này thì nhiệm vụ tiếp theo hắn càng phải cẩn thận hơn. Nhưng mà có cái Bí Bảo RPG này, thì hắn cũng không có lo lắng gì nhiều.

———————-

” Cuối cùng cũng đi rồi sao?”

Sau khi chờ đợi mấy phút đồng hồ không thấy hắn quay trở lại, Sở Hà xác định Đại Dê béo này đã đi rất xa rồi. Mới khoái chí cười to lên.

” Ha ha ha! Tuyệt vời! 60 viên linh thạch, lần này lời to rồi.”

” Chủ Thần”

” Đinh!”

Một âm thanh giòn vang vang lên. Một giây sau đó, một đạo ba động vô hình quét qua. Ngay sau đó một đống Linh Thạch đang nằm trên quầy liền biến mất không thấy đâu.

Mà thanh năng lượng trong đầu của hắn cũng đang từ 00/100 liền biến thành 60/100.

Đồng thời ngay sau đó, âm thanh chủ thần cũng vang lên.

” Chúc mừng Kí chủ đã hoàn thành giao dịch đầu tiên. Chính thức mở ra hệ thống chủ thần.”

” Vì vậy hệ thống cho Kí chủ vay hẳn một cấp để sử dụng.”

Bạn đang đọc Hắc Điếm Của Chủ Thần (Dịch) của Lưu Niên Vãng Sự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.