Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không hướng xử lý

Tiểu thuyết gốc · 2423 chữ

Chương 21: Không hướng xử lý

Rất nhanh mặt trời xuống núi.

Trên một thân cây to lớn bên ngoài. Lương Thanh Huyền đang ngồi tĩnh tọa trên cây. Một bên cành cây khác Lương Bá Thiên lên tiếng: “Thanh Huyền thúc, trời cũng đã tối. Nhưng chưa thấy Khinh Hồng nàng đi ra, ngài nói liệu có chuyện”

“Ta không nghĩ trong này có người đối với nàng làm được gì. Nhưng đúng là cũng phải cẩn thận một chút”

“Chúng ta có cần vào đột nhâp vào không” Bá Thiên đề nghị.

“Không, chúng ta chỉ cần quang minh chính đại đi vào là được. Đi thôi” Thanh Huyền đi đầu nhảy xuống cây, hắn tiếp đất không hề gây lên một tiếng động.

Bá Thiên thấy vậy cũng chỉ có thể đi theo.

Nhưng khi thấy Thanh Huyền như u linh vượt qua hàng rào, biến mất trong màn đêm. Không có biểu hiện gì gọi là quang minh chính đại, Bá Thiên cảm giác rằng Thanh Huyền thúc hắn bắt đầu bị ảnh hưởng bởi sự lươn lẹo của Khinh Hồng.

Bên trong phòng nhỏ, bốn người đang tụ tập vây quanh một cái bàn.

“Có khi nào tên thiếu trại chủ kia muốn giam chúng ta lại không?” Lý Thu Thủy dáng người thành thục uyển chuyển của nàng dựa vào phía trước, hai khuỷu tay chống lên bàn, một bộ lả lướt. Vừa nói vừa đưa một ngón tay sờ lên cằm như đang suy tư.

Nhìn lướt qua một chút dáng vẻ của nàng sau đó nhìn 2 người còn lại, Hà Triều Sinh mở miệng: “Ta thấy không giống, hắn cũng không phái người giám sát chúng ta. Còn nói để chúng ta tự do ra vào sơn trại, có vẻ như hắn thật sự chỉ muốn biết tung tích của tên Lưu Xích kia mà thôi. Mà chúng ta đang điều tra việc này, nên hỗ trợ chúng ta ở nơi này, để có thể tiện đường điều tra”

Giang Kiếm Bạch không nói gì, khuôn mặt nghiêm túc chỉ hơi gật đầu.

Lương Khinh Hồng chỉ trầm mặc. Nàng hiện tại trong đầu còn đang suy nghĩ đến tên thiếu trại chủ kia, hắn mang đến cho nàng cảm giác rất lạ. Không có một chút khí thế nào từ hắn phát ra, điều này chỉ có thể nói là hắn mạnh hơn nàng rất rất nhiều, hoặc có thể có công pháp che đậy những thứ này. Nhưng dựa theo cảnh giới mà nói, nàng tự tin dù hắn có dùng bất cứ công pháp che đậy nào, nàng cũng phải nhìn ra được chút gì đó.

Hơn nữa từ khi tên đó xuất hiện, tiểu bạch còn không dám xuất đầu lộ diện, chỉ run rẩy trong ngực của nàng.

Nàng còn cảm nhận được nó rất sợ hãi. Điều này làm nàng miên man bất định, điều mà cho dù đối diện với ngũ cảnh cường giả là Thái Bằng tổ cũng không hề xuất hiện trên người của tiểu bạch.

Cảm nhận được bầu không khí không đúng, nàng thu lại tâm thần. Để ý đến ba người đang nhìn mình, nàng lên tiếng: “Không có ý kiến gì. Ta trở về phòng tu luyện, nếu không có việc gì đừng tìm ta”

Sau đó 3 người chỉ thấy nàng đứng dậy rời đi.

Thấy vậy, Hà Triều Sinh bất đắc dĩ lắc đầu: “Thôi tới đâu, hay tới đấy vậy” hắn nói.

Giang Kiếm Bạch cũng không nhiều lời, giống như mọi việc đối với hắn đều không liên quan vậy.

Một bên Lý Thu Thủy cũng không còn câu nệ như cùng với Lương Khinh Hồng nữa, nàng mị hoặc lên tiếng: “Nhân gia đã đi rồi, hai vị cũng không cần lưu luyến. Không bằng hai vị tối nay ở lại đây cùng ôn chuyện với tiểu nữ như thế nào?” nói nàng không ngừng đưa dáng người đẫy đà về phía trước, một cỗ ôn hương chui vào lỗ mũi của hai người.

Hà Triều Sinh vội vàng đứng dậy khoát tay: “Ta cũng cần trở về hoàn thành yêu cầu tu luyện hôm nay, hai vị cáo từ” sau đó thân ảnh hắn biến trực tiếp biến mất trước mắt hai người. Về đến trong phòng của mình hắn thật muốn phun ra câu chửi thề rằng con đàn bà lẳng lơ. Ở trong thành hại không biết bao nhiêu đàn ông thì thôi, bây giờ còn đánh chủ ý lên hắn.

Hắn không biết nàng tu luyện công pháp gì, nhưng những kẻ bị nàng quyến rũ không quá ba tuần đều bị nàng rút khô rồi vứt bỏ không thương tiếc.

Trở lại bên này, Lý Thu Thủy nhìn về Giang Kiếm Bạch: “Ngươi muốn chơi cùng ta sao?” thân hình lồi lõm của nàng không quên dựa sát vào hắn.

Bị hai đồi núi mềm mại chạm vào trước ngực thêm một làn hương thơm không ngừng rót vào trong mũi. Giang Kiếm Bạch chỉ nhẹ nhàng phun ra một chữ “Cút” sau đó quay người rời đi.

“Hứ đều là những kẻ có sắc tâm không có sắc đảm” nàng kinh thường. Ở trong thành nàng chỉ thành công lấy dương khí của mấy kẻ háo sắc thèm thân thể của nàng, những kẻ này phần lớn đều là người bình thường, chỉ số ít là cửu cảnh. Nàng hiện tại tu vi còn thấp cũng chỉ có thể làm được đến vậy.

“Chỉ cần có thể tiếp xúc được một vị bát cảnh nữa là ta có thể tích lũy đầy đủ tiến vào thất cảnh. Khi đó lục cảnh cũng không xa” nàng thì thầm, đến lúc đó nàng có thể có đầy đủ tự do. Muốn đi đâu thì đi, không ai có thể cản được.

Trong phủ, nàng nếu không trở thành cường giả vượt qua những người còn lại. Rất có thể nàng cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành công cụ thông gia của gia tộc. Mà nàng không muốn như vậy. Gắng đến 25 tuổi như hiện tại, là nàng đã gắng sức quá rồi. Hiện tại nàng phải cố bất cứ cách nào để có thể tiến vào thất cảnh, lúc đó nàng đã có quyền nói chuyện trong gia tộc, không cần phải chịu áp lực như bây giờ nữa.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt đầy mị lực của nàng cũng hơi âm trầm. Đột nhiên linh quang lóe lên: “Hay là đặt mục tiêu lên đám sơn tặc ở đây, dù sao bọn hắn không phải trong đầu đều là đầy những thứ dơ bẩn kia sao. Nhưng mà như vậy rất có thể đụng đến tên thiếu trại chủ kia, nhìn hắn không giống là dễ trêu chút nào. Thôi đến đâu hay đến đó, hy vọng có cơ hội tiếp xúc với mấy tên đương gia kia”

Về tới trong phòng, Khinh Hồng vẫn đang suy tư. Đột nhiên cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, nàng cảnh giác lên, cho đến khi cửa phòng bị mở ra, nàng lại không phát giác được là có người tiếp cận tới gần căn phòng của nàng.

“Chẳng lẽ trong sơn trại này còn có khác cao thủ?” nàng hơi nghi ngờ.

“Là ai?” Nàng cảnh giác hướng về phía ngoài cửa.

“Là ta” một giọng nói quen thuộc vang lên.

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Khinh Hồng bình tâm lại, nhưng sau đó lại nghi ngờ lên. Gia gia của nàng không phải ở trong thành sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây.

“Gia gia?” nàng còn hơi nghi ngờ.

“Chỉ có nửa ngày mà đã không nhận ra người gia gia này rồi sao?” hai bóng đen lộ ra trước ánh sáng, là Thanh Huyền lão giả và Bá Thiên.

“Không phải hai người đang ở trong thành sao?” Khinh Hồng nhìn thấy hai người làm nàng cảm thấy an tâm không ít.

“Hừ nếu không phải vì ngươi, hai chúng ta làm sao lại phải tới đây” Thanh Huyền lão giả hơi ra vẻ tức giận.

“Nhưng sao hai người biết ta ở đây? chẳng lẽ hai người theo dõi ta?” Khinh Hồng ánh mắt sắc bén nhìn về phía hai người.

“Ngươi còn dám nói, dối gạt ta và thúc thúc ngươi ra ngoài đi dạo. Cuối cùng lại tới đây, không những không biết lỗi còn nghi ngờ hai chúng ta” Thanh Huyền lão giả lời nói đầy lực lượng, căn bản không nhìn ra chút kẽ hở.

Lúc này Bá Thiên mở miệng hòa giải: “Sau khi trời tối lại không thấy ngươi, ta và gia gia ngươi đã đi hỏi thăm Hà Thiên Phong, cuối cùng biết được ngươi tới đây. Lần sau nếu có việc như vậy, phải nói cho chúng ta biết. Được không?” sau cùng hắn nhấn mạnh, dù đây là hai người bọn hắn ngầm chấp nhận nàng ra ngoài. Nhưng cũng không ngăn trở được bọn hắn mở miệng răn đe một chút nàng.

“Ta chỉ là nắm được thông tin của tên Lưu Xích kia, nên muốn ra ngoài điều tra một chút, trước trời tối sẽ quay trở về. Nhưng giữa đường lại xảy ra chút chuyện” Khinh Hồng một mặt ủy khuất, ra vẻ đáng thương nói.

“Có chuyện?” gia gia nàng lên tiếng hỏi thăm, hắn cũng hơi nhăn mày.

Nàng ra hiệu hai người ngồi xuống ghế, sau đó kể lại toàn bộ sự việc nàng đã gặp phải sau khi lên núi: “Ừ, hôm nay…”

“Ừm? ngươi nói tên thiếu trại chủ đó sâu không lường được?” Thanh Huyền lão giả hơi kinh ngạc, hắn ta chưa bao giờ thấy được Khinh Hồng đánh giá như vậy về một người. Nhưng còn một chút là nghi ngờ: “Tại sao lúc ta và Bá Thiên đi vào lại không cảm nhận được hắn”

Khuôn mặt Khinh Hồng đầy vẻ mặt khinh thường: “Gia gia ngươi có thể có năng lực cảm nhận được hắn sao?” nhưng khi nhận ra gia gia và thúc thúc đột nhập vào trại mà chưa cho phép, nàng hơi lo lắng: “Hai người không có gặp phải chuyện gì khi vào đây chứ? cũng không gặp phải tên thiếu trại chủ đó chứ? Ta nghe nói hắn hỉ nộ bất thường, nếu biết được hai người vào đây mà không nói trước, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng”

Nghe được câu trước Thanh Huyền chuẩn bị nổi xung, nhưng khi nghe được cháu gái quan tâm mình, hắn bình tĩnh lại: “Ta và thúc của ngươi vào đây không phát hiện được chuyện gì bất thường”

Còn Bá Thiên một bên thì hơi hối hận, nếu hắn biết trong trại có nhân vật nguy hiểm như vậy. Lúc đầu hắn sẽ khuyên Thanh Huyền thúc nên quang minh chính đại đi vào. Nhưng bây giờ cũng đã muộn.

Bá Thiên lên tiếng: “vậy là tên thiếu trại chủ kia muốn 4 người các ngươi ở lại đây, sau đó điều tra được về tên Lưu Xích kia, cuối cùng thông báo cho hắn?”

“Đúng là hắn đã nói vậy, nhưng ta không biết mục đích thật sự của hắn là vậy phải không. Hay chỉ là muốn giam chúng ta lại”

“Ta thấy hắn rất có thể chính là muốn các ngươi điều tra về tên Lưu Xích kia. Còn về quyết định để các ngươi ở lại đây chính là không muốn các ngươi chạy, sau đó không quay lại” Bá Thiên lên tiếng.

“Khinh Hồng ngươi đánh giá cao tên thiếu trại chủ kia cũng được, nhưng cũng không cần xem thường hai chúng ta. Thậm chí ba người chúng ta liên thủ, chỉ cần không phải ngũ cảnh hậu kì, không cần phải sợ” Thanh Huyền lên tiếng an ủi.

Nghe được gia gia an ủi mình, Khinh Hồng chưa bao giờ cảm thấy an tâm như vậy. Nàng không nghĩ là gia gia cũng tốt như vậy.

Nhưng nàng vẫn hơi lo nghĩ.

Thấy vậy, Bá Thiên cũng lên tiếng an ủi: “Chúng ta chỉ là đưa ra giả thuyết xấu nhất là tên thiếu trại chủ đó muốn xử lý chúng ta. Nhưng đó chỉ là giả thuyết mà thôi, tên kia có thể hắn chỉ muốn các ngươi điều tra tên Lưu xích thôi thì sao. Không cần lo nghĩ quá nhiều”

“Đa tạ gia gia, đa tạ thúc thúc. Ta hiểu. Nhưng giờ hai người đã vào đây, ta không biết là tên kia có biết chuyện này không. Nhưng hai người tạm thời giấu ở ta bên này, hoặc nên rời đi nơi này sớm nhất có thể, nếu không rất có thể sẽ phát sinh ngoài ý muốn” Khinh Hồng nhìn về phía gia gia cùng thúc thúc của nàng.

Thấy vậy, hai người cũng yên tâm. Nhưng khi nghe nàng nói hai người sẽ ở đây, hai người cảm thấy không được ổn cho lắm. Cho dù bọn hắn là gia gia và thúc thúc của nàng.

Cuối cùng hai người cũng bất đắc dĩ đồng ý, hai người thực chất ra đây chính là để bảo vệ nàng. Không thể để cho nàng ở đây một mình được. Chuyện này có thể nguy hiểm, nhưng đây cũng có thể chính là cơ hội hiếm có để rèn luyện tâm cảnh cho nàng.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, nàng quá dễ dàng trong mọi việc, không được tiếp xúc thế giới bên ngoài nhiều. Tiến cảnh cũng quá nhanh, không tốt cho phát triển sau này. Giờ có thể gặp một người có thể để cho nàng cảm thấy sợ hãi. Nếu lợi dụng tốt điều này, có thể gây áp lực lên nàng. Sự phát triển sau này của nàng nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ như vậy, Thanh Huyền lão lê tiếng: “Tốt, hai người chúng ta sẽ ở lại đây, nếu có chuyện gì cũng có thể ra tay hỗ trợ ngươi” nói hai người mỗi người một góc, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy vậy, Khinh Hồng cũng không tốt nói gì, chỉ lên giường khoanh chân tu luyện. Nàng bây giờ cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, tên thiếu trại chủ kia có thể lợi hại, nhưng ba người các nàng cũng không phải kẻ ăn chay.

Bạn đang đọc Hắc Bang sáng tác bởi hac_vuong

Truyện Hắc Bang tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hac_vuong
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.