Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi biết ta là ai không?

Tiểu thuyết gốc · 2072 chữ

- Hừ, một đám không biết chữ chết như thế nào, còn dám phản kháng hôm nay không kẻ nào còn sống rời đi!

Một thanh niên chừng hai ba hai bốn tuổi đứng ra hừ lạnh một tiếng. Có thể thấy được hắn chính là đầu lĩnh của đám thanh niên trước mặt. Bọn hắn chính là đệ tử của Lưu Vân môn, hiển nhiên trước đám tán tu này quả thực nghiền ép về vũ khí cùng cấp bậc tu luyện. Đám đệ tử Lưu Vân môn này nam có nữ có, toàn bộ đều là thanh niên trẻ tuổi. Thế nhưng tu vi của bọn hắn đều đã là luyện thể trung kì cùng hậu kì. Hơn nữa được tông môn tài bồi hiển nhiên so với tán tu bình thường mạnh hơn không ít. Nếu không phải đám tán tu này đều là người sống trong nguy hiểm cùng gan liều mạng chỉ sợ cũng bị giết chết từ lâu rồi.

- Ta nhổ vào, Lưu Vân môn được lắm. Mở miệng ra là chính phái, lại cướp đoạt đồ của tầng lớp tán tu. Một đám nguỵ quân tử, mẹ nó lại còn giả trang!

Tráng hán kia càng là biết thoát không khỏi một kiếp này, tình trạng thân thể của hắn lúc này chỉ có hắn mới biết rõ. Huynh đệ của mình đều đã nằm xuống rồi, hắn cũng không muốn chạy nữa. Không nghĩ lần này ra ngoài gặp được bảo vật. Còn chưa ấm tay lại bị đám thanh niên đệ tử của Lưu Vân môn chặn cướp. Rốt cuộc cũng chỉ còn lại mình hắn.

Tán tu cuối cùng cũng nằm xuống dưới kiếm của một đệ tử Lưu Vân môn, nơi này cũng chỉ còn lại tráng hán kia.

- Hừ, hiện tại ngươi giao hay không giao cũng thế, bảo vật không phải là ngươi một tên tán tu tầm thường có thể giữ, đi chết đi!

Thanh niên kia lớn tiếng cười lạnh, trường đao đã giơ lên chuẩn bị chém xuống.

- Ta có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho các ngươi!

Tráng hán kia mặc dù có thể khó khăn bò dậy, thế nhưng hắn lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao chém xuống thân thể hắn.

Chính là lúc này, một thân ảnh bất giác xuất hiện như một bóng ma. Hắc ảnh này lập tức kéo tráng hán về sau mấy mét hoàn toàn tránh khỏi phạm vi một đao kia. Một đao của thanh niên không ngừng được chém xuống mặt đất, mặt đất rách ra vết rãnh nhỏ.

- Làm người nên nhân từ một chút!

Âm thanh tà dị mang theo mấy phần châm chọc vang lên. Thanh niên đệ tử của Lưu Vân môn kia kinh ngạc không thôi. Trong sát na ấy vậy mà có thể ung dung cứu người khỏi một đao của hắn. Đây nhất định không phải là một người bình thường có thể làm được. Chắc chắn là cao thủ!

Những đệ tử khác của Lưu Vân môn cũng là kinh ngạc, ánh mắt hướng về phía trước phát sinh kì biến đầy hiếu kì.

Thế nhưng bóng lưng kia sau khi quay lại chỉ làm bọn hắn ngẩn người. Người tới chỉ là một thanh niên trẻ tuổi tầm mười sáu mười bảy. Thậm chí gọi hắn là thiếu niên cũng có thể đi. Ấy mà thiếu niên này có thể trong sát na cứu người khỏi một đao tàn nhẫn của Khúc sư huynh, quả thực là khó tin.

- Các hạ là ai, đây là chuyện của Lưu Vân môn, ta khuyên các hạ không lên nhúng tay vào thì tốt hơn!

Vị thanh niên được gọi là Khúc sư huynh kia ánh mắt híp lại tràn đầy cảnh giác. Đối phương mang đến cho hắn cảm giác quái dị, nhất là hắn là Luyện thể đại viên mãn cũng không thể cảm ứng được tu vi của đối phương. Chẳng lẽ thiếu niên trước mắt này có tu vi Anh Biến cảnh?

Người tới đích xác là Tô Vân. Ban đầu hắn chỉ là hiếu kì tới xem một chút mà thôi. Không nghĩ được lúc tối hậu lại muốn cứu người một lần.

- Aiz, ta quả thực là quá nhân từ a, vẫn là nhìn không quen thấy người khác bị hiếp đáp!

Tô Vân lắc đầu thở dài. Hắn dù sao cũng là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt a. Nhìn cảnh tượng chém giết này vẫn có chút không quen, thấy người yếu bị hiếp đáp liền muốn ra tay giúp đỡ.

Thấy đối phương không để ý đến lời nói của mình, Khúc Lan có cảm giác vô cùng mất mặt. Hắn rõ ràng đã nói ra Lưu Vân môn nhằm cho đối phương kiêng kị, thế nhưng đối phương nửa điểm phản ứng cũng không có. Chẳng lẽ thiếu niên này không để Lưu Vân môn vào mắt. Nực cười, tại Vũ Thế đại lục, Lưu Vân môn cũng là một môn phái khổng lồ, làm sao có người dám không để trong mắt đây.

- Các hạ, ngươi rốt cuộc muốn đối nghịch với Lưu Vân môn ta?

Ngữ khí của Khúc Lan đã nhiều hơn một tia uy hiếp nhàn nhạt. Ý tứ đã rõ ràng, nếu Tô Vân không thức thời thì liền muốn cùng Lưu Vân môn đối nghịch. Lời hắn nói đến đây, gần hai mươi thanh niên nam nữ của Lưu Vân môn liền bước tới, khí tức mạnh mẽ bức ra. Bọn hắn cũng không tin Tô Vân có thực lực mạnh mẽ quá mức. Dù sao tuổi của hắn cũng quá trẻ, so với bọn hắn còn trẻ hơn.

- Tiểu huynh đệ, ngươi mặc kệ ta đi. Chuyện này ngươi đừng tham dự vào. Lưu Vân môn đích xác là không trêu chọc nổi!

Tráng hán kia lúc này cũng đã trong ngây ngốc tỉnh lại. Hắn vốn nghĩ bản thân mình dưới một đao kia khẳng định sẽ chết. Không nghĩ lúc tối hậu lại xuất hiện một thiếu niên cứu hắn. Nhìn tuổi tác của thiếu niên này chẳng kém tuổi tác của con gái hắn bao nhiêu a.

- Ha ha, Lưu Vân môn, rất bá đạo sao?

Tô Vân lúc này lại cười cười, ánh mắt tràn ngập vẻ tà dị.

Toàn trường đều bị câu nói này của hắn làm ngây người. Lưu Vân môn bá đạo sao? Đương nhiên là bá đạo rồi, thế nhưng ngươi càng là bá đạo hơn chăng? Chính là một câu nói liền hiển lộ ra hắn không có để Lưu Vân môn vào mắt. Điều này khiến hơn hai mươi đệ tự Lưu Vân môn rơi vào âm trầm đầy vẻ tức giận. Lại có một tên tiểu tử dám lớn tiếng không để Lưu Vân môn vào mắt ngay trước mặt bọn họ. Đây khác nào là sỉ nhục Lưu Vân môn một cách trắng trợn.

- Hừ, hoạ từ cái miệng mà ra, tiểu tử, ngươi đã quá phận!

Một thanh niên khác phía sau lưng Khúc Lan lên tiếng, ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận.

- A, lại còn mắng ta, các ngươi biết ta là ai không?

Tô Vân há lại bị đám người này sợ hãi, ánh mắt loé lên tinh quang, khoé miệng nhếch lên nụ cười.

Đám người kia lại một lần nữa ngẩn ra, đối phương lại lớn lối như vậy, không để Lưu Vân môn vào mắt, lại còn hỏi ngược lại biết hắn là ai không?

Cả đám liếc mắt nhìn nhau, vốn đã muốn xông lên quần chiến cũng giết tiểu tử này. Thế nhưng hiện tại đối phương lại làm bọn hắn lưỡng lự. Nhìn Tô Vân lớn lối như vậy, Khúc Lan cũng có chút không yên trong lòng. Chỉ sợ đối phương lại lịch bất phàm, sau lưng lại có thế lực lớn hơn cả Lưu Vân môn thế nên mới không sợ Lưu Vân môn. Mà thế lực như vậy há lại để bọn hắn vào mắt. Khúc Lan lúc này cũng là điểm tựa vào của đám đệ tử của Lưu Vân môn. Hắn cũng hơi nhíu mày, nhẹ nhàng chắp tay mà hỏi:

- Không biết các hạ là ai, là người của thế lực nào?

Tô Vân khoé miệng vẫn treo nụ cười, thế nhưng trong lòng hắn lúc này cũng lo lắng không thôi. Hắn là còn chưa có kinh nghiệm chiến đấu gì a, tu vi lại mới là luyện khí kì tầng bốn. Hắn lúc này chỉ có con bài Nhất Kích Tất Sát là lá bài tẩy. Nhưng hắn còn chưa có ý muốn giết người a. Là một thanh niên nghiêm túc của thế kỉ hai mươi mốt. Đánh người thì có thể, nhưng giết người thì hắn còn chưa có cái gan như thế. Mặc dù hắn biết rõ thế giới này kẻ mạnh hoàn toàn có thể quyết định sinh tử của kẻ yếu. Thế nhưng bắt hắn ra tay giết người, khó thật quá khó a. Nếu Nhất Kích Tất Sát đánh ra, chỉ sợ thu tay không được rồi.

Tô Vân hừ lạnh, đã đóng vai này thì hắn phải diễn cho xong a, không thể bỏ đi hình tượng được.

- Ngươi còn chưa xứng biết ta là ai! Hôm nay ta tâm tình tốt cũng không muốn sát sinh. Người này các ngươi muốn hay không muốn cũng phải thả. Hơn nữa, về nói với chưởng môn của các ngươi một câu " Ngày sau nhất định bổn thiếu sẽ đến Lưu Vân môn thăm một chuyến"!

Lời của Tô Vân hùng hồn đầy vẻ kiêu ngạo. Một lời lại còn chuyển giao đến chưởng môn của Lưu Vân môn làm cả đám đệ tử Lưu Vân môn kinh hãi. Trong sát na này, Tô Vân lập tức kéo tráng hán tức tốc tời đi. Cả đám đệ tử Lưu Vân môn trong lúc kinh hãi tỉnh lại muốn đuổi cũng đã không kịp rồi.

- Thân pháp thật đáng sợ!

- Thật nhanh!

Mấy tên đệ tử Lưu Vân môn sợ hãi không thôi. Chỉ mấy hơi thở Tô Vân đã mang tráng hán biến mất vào rừng cây.

- Khúc sư huynh, món đồ kia...

Một tên đệ tử đi lên có ý nói gì đó nhưng lại bị Khúc Lan ngăn lại.

Tô Vân mang theo tráng hán kia tức tốc mà chạy. Tráng hán thân thể to lớn, thế nhưng Tô Vân thể chất lại càng biến thái. Mặc dù hắn chỉ là luyện khí kì, thế nhưng thân thể hắn lại được cải tạo hai lần. Nhất là Tiên thiên chi thể huyết mạch càng làm cho lực lượng của hắn tăng nhiều. Mới vừa rồi là hắn hồ ngôn loạn ngữ cố tình ra vẻ trang bức để lừa một đám người kia. Thật ra Lưu Vân môn là cái gì hắn còn không có nghe nói qua đâu. Ở lại càng lâu liền càng nguy hiểm. Hắn không có khả năng đánh với đám thanh niên kia a. Về tu vi hắn đều thua bọn bọ, hơn nữa hắn còn chưa có chiến đấu qua kinh nghiệm còn rất ít. Tuy trong tay có một thanh trường tiên đáng sợ, nhưng hắn lại không biết cách dùng a. Hệ thống cũng thật kì quái, ban vũ khí không ban kĩ năng, làm sao đánh.

- Tiểu huynh đệ, không cần chạy nữa!

Bất giác tráng hán kia lúc này đang được Tô Vân khoác bên vai liền lên tiếng mà nói. Tô Vân nghi ngờ quay sang nhìn hắn khó hiểu. Tráng hán mỉm cười, khó khăn nói tiếp:

- Đa tạ tiểu huynh đệ cứu giúp, chính là ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, không cần vì ta mà nhọc lòng!

Tô Vân ồ lên một tiếng, cũng không nói thêm điều gì mà lẳng lặng chờ đợi đối phương giải thích.

- Thật ra vừa rồi một trận ta đã thiêu đốt bản nguyên sinh mệnh. Nếu vừa nãy ta không bị chém chết thì cũng sẽ chết ngay sau đó không lâu. Bởi vậy ngươi có cứu ta hay không cũng không quan trọng nữa. Chỉ là ngươi khiến ta rất cảm động. Ta có thể nhờ ngươi một việc được hay không?

Bạn đang đọc Hắc Ảnh Vận sáng tác bởi TạTrườngThành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TạTrườngThành
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.