Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1 - Mưa táng đạo

Tiểu thuyết gốc · 2372 chữ

Đầu xuân năm mới, mặc dù Tết cổ truyền đã trôi qua, nhưng mà người dân trong thành vẫn rất thong thả, tháng Giêng chưa qua đi, cuộc sống phần nào cũng chưa thể đi vào quỹ tích nhanh như thế được.

Năm nay khí hậu biến đổi thất thường, tiết trời chớm xuân ấy vậy mà tuyết đã rơi bạc trắng mái đầu người thiếu nữ, như một đoá hoa nở rộ trong trời đông giá rét, hai đoá hoa, rồi là ba đoá, trông như những cái lão nhân nhưng lại dạt dào sức sống.

Qua cái đầu xuân được một chút, trời mấy ngày nay mưa như trút nước, sấm chớp đánh vang rền, đây là một sự biến đổi thời tiết đến choáng váng, từ trước đến nay có thể còn chưa có xảy ra.

Có lão nhân ngậm tẩu thuốc ngồi bên hiên nhà ngắm mưa, vuốt ve mái tóc của đứa cháu nhỏ thì thào nói:

“Mưa trôi đi hết lộc mất rồi.”

Gió vẫn thổi, cây cối nghiêng ngả về một phía, trên màn trời cao kia phàm nhân đâu thể thấy được, ẩn trong đám mây trắng lượn lờ từng tia đạo pháp, những tiếng nổ vang tạo thành sấm chớp đánh xuống nhân gian.

Trường Nam tâm thái bình tĩnh chấm chấm mực nước bắt đầu làm thơ, mưa vẫn rơi như không biết ngừng nghỉ, hắn lật trang sách, lại lẩm bẩm tự nói:

“Kiếm củi ba năm, thiêu đốt một giờ, đại đạo chưa thành đã buộc phải tán đi, từng giọt nước mưa chính là đạo, uẩn dưỡng cả đời cuối cùng trôi đi về phía đại dương.”

Trên màn trời có lão nhân áo trắng bước chân đặt xuống, màn mây rung chuyển, huyết khí cuồn cuộn, lão nhân áo đen đứng bên cạnh mái tóc đã chuyển bạc, cả người như biến thành đại ma đầu, cả hai đều đồng thời cất cao giọng:

“Đây là lựa chọn của ngươi sao?”

Đứng đối diện là một lão nhân, người này lực đạo cũng không yếu thế, lão nhân này nói:

“Giang Quốc sẽ không cứu chúng ta, các ngươi còn không mau tỉnh ngộ, tất cả chỉ như một quân cờ mà Tạ Thu nhẹ nhàng thả xuống.”

Hai lão nhân một trắng một đen hiện lên vẻ sầu khổ chỉ nói:

“Ta đã biết, thế nhưng mà để cho Ma tộc đặt địa môn ở đây ngươi nắm rõ hậu quả chứ?”

Lão nhân đối diện dứt khoát nói:

“Chúng ta đã mất mấy trăm năm tu đạo, đi đến một bước này cũng phải trải qua bao hung hiểm sinh tử, chúng ta cũng không phải là Thánh Nhân, giang sơn bách tính rộng lớn, các ngươi quản được sao?”

Hai lão già trắng đen đồng thanh nói:

“Diệp Chân, đạo của ngươi…”

Lão nhân Diệp Chân nói:

“Đã sắp có thành tựu.”

Hai lão già cười, cười đến thần thanh khí sảng nói:

“Thì ra là thế, thì ra là thế, năm xưa còn nhớ chúng ta đã từng quỳ gối trước sư tôn nói sẽ đưa đạo môn của người đăng đỉnh, nhưng mà Diệp Chân ngươi đã thất hứa với ngài.”

Diệp Chân nói:

“Sư tôn anh minh thần võ Diệp Chân ta là người hiểu rõ nhất, ta cả đời chỉ bái cha mẹ, chỉ kính sư tôn, nhưng mà người không phải là cũng không chống đỡ được thiên địa hay sao, hay nói một cách khác đạo của người sai rồi.”

“Ai đúng ai sai phân ra trong một trận này.” Hai lão già đạo nguyên bùng nổ.

Diệp Chân thở dài khép ống tay áo nói:

“Vậy được!”

Thành vực Hải Minh đã mưa rền mấy ngày, Trường Nam đội một chiếc mũ rơm chậm bước, vì nguyên nhân mưa bão cho nên ít thấy ai còn ra khỏi nhà, thành vực bỗng chốc lại trở nên đìu hiu.

Có một thanh niên mặc y bào màu lam đi trong mưa bão, thanh niên nhìn thấy Trường Nam liền vội chạy đến bảo:

“Vị đạo hữu này, ta là người của Song Sơn Tông, trưởng môn có lệnh mấy ngày này người dân không nên ra khỏi nhà đâu.”

Trường Nam dừng bước nói:

“Ồ, còn có chuyện như vậy sao?”

Thanh niên chân thành nói:

“Có một chút chuyện, mọi người hảo hảo chờ trong nhà, mấy ngày này cứ để tông môn chúng ta tới giải quyết là được.”

Trường Nam gật đầu rời đi, hắn đi đến suối nhỏ, nhìn dòng nước đang chảy siết cuồn cuộn, mưa bão đúng là kẻ địch của thiên nhiên, Trường Nam đặt thanh hoè mộc gỗ ngang đùi nhắm mắt dưỡng thần.

“Ồ.”

Chỉ là Trường Nam chợt phát hiện, ở bờ bên kia của con suối, dưới trời mưa bão, ấy vậy mà lại có một đứa trẻ đang luyện tập đi quyền, một đấm xuyên thủng nước siết, một đá lại sánh vai với gốc cây, đứa trẻ kia chính là tiểu bất điềm mấy hôm trước đã bán bản đồ cho hắn.

Trường Nam chống hoè mộc kiếm xuống đất ngồi dậy đi về phía tiểu bất điểm, tiểu bất điểm còn đang chăm chú luyện quyền chỉ thấy giọng nói từ phía sau truyền đến:

“Quyền cước cũng không phải bình thường nha.”

Tiểu bất điểm quay lại, chỉ thấy người nói chuyện là một thanh niên áo trắng, trên đầu đội một cái mũ rơm, nó lại lập tức trở về trạng thái luyện tập, vừa đi quyền vừa nói:

“Còn tưởng là ai, thì ra là người ngoại lai mới tới.”

Trường Nam híp mắt cười nói với tiểu bất điểm:

“Tiểu tử luyện võ đã bao lâu rồi?”

Tiểu bất điểm không nhanh không chậm đáp lại:

“Tính đến nay là ba năm cỏ lẻ.”

Trường Nam kinh ngạc:

“Ồ, không nghĩ ngươi nhỏ như vậy mà đã luyện võ, đúng là thiên hạ lại sắp sinh ra một nhân tài.”

Tiểu bất điểm vẫn chăm chú luyện quyền, chỉ là gương mặt nó đã dần dần lộ ra vẻ đắc ý nói:

“Còn phải nói, người ngoại lai ngươi phải nhớ cho rõ, ta là Trần Xuân Diệu, là một tướng quân anh minh lỗi lạc trong tương lai.”

Trường Nam xoa xoa đầu tiểu bất điểm nói:

“Thế tướng quân đã biết Song Sơn Tông ra chỉ thị người dân mấy ngày này không được ra khỏi nhà chưa.”

Tểu bất điểm kiêu ngạo đáp:

“Đã biết, nhưng mà nam nhi ta hà cớ gì mà lại ngại nắng mưa gian khổ, chỉ là một chút gió sương không thể ngăn cản ta luyện võ.”

Trường Nam châm chọc nói:

“Vậy nếu sau này thành vực Hải Minh các ngươi xảy ra chuyện, đến lúc đó không biết vị tướng quân đây có thể bảo vệ được mọi người không.”

“Đương nhiên có thể.”

Trường Nam thong dong thả bước rời đi:

“Vậy ta tin tưởng ngươi.”

Tháng Giêng đã sắp qua đi, mưa vẫn rơi, thành vực Hải Minh đã ngập trong biển nước, người dân lúc bấy giờ mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Ở trong phủ thành chủ, lão thành chủ hai mắt tinh quang sáng rực, chẳng mấy chốc thiên địa linh khí tề tựu tạo thành một thanh phi kiếm, tâm thần linh thông, phi kiếm một đường xông phá trời cao mà phóng đi, lão thành chủ ho ra một tiếng nói:

“Nửa tháng đi qua, tại sao Giang Quốc còn chưa có hồi âm?”

Có một lão già lưng còng chống quải trượng đẩy cánh cửa điện bước vào, lão thành chủ nhìn hướng lão già nói:

“Tần lão tiên sinh, một kiếp này bao giờ ứng lên thành Hải Minh?”

Lão già gọi là Tần lão tiên sinh hai tay nắm quải trượng nói:

“Kiếp nạn lần này lão phu không thể nhìn thấy được, dường như có một đạo sương mù mông muội đã quấy nhiễu phán đoán của lão phu.”

Lão thành chủ nét mặt khó coi nói:

“Nghiêm trọng đến như vậy?”

Tần lão tiên sinh đáp:

“Giang Quốc có lẽ sẽ…”

Lão thành chủ cắt ngang lời Tần lão hỏi:

“Ta không thể trông chờ vào Tạ Thu, Tần lão, ngài nói xem còn có biện pháp nào khác sao?”

Tần lão nhắm mắt không trả lời, chỉ thở dài.

Hoàng cung Giang Quốc, thiên mệnh chi tử Hoàng đế Giang Triều Lý Vân Sơn thân khoác đế bào, phong thái đế vương, Hoàng đế nhàn nhạt đưa tay bắt lấy đạo phi kiếm, phi kiếm tan rã, trên tay vị Hoàng Đế Giang Quốc xuất hiện một lá thư, nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có hai dòng:

“Thỉnh Đạo Thánh cứu lấy Hùng Dương!”

Lý Vân Sơn đẩy cánh cửa hoàng triều ra, bên dưới có trăm ngàn đại thần còn đang quỳ bái, bên cạnh là vị Lễ Bộ Thượng Thư Đổng Trác, vị này truyền ra thánh chỉ nói:

“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, nay ma tộc đánh vào bờ cõi Giang Quốc, xét thấy tình hình nghiêm trọng Hoàng Đế lệnh cho Thái Tử Giang Triều Lý Chiêu Doanh, dẫn theo hai vạn đại quân đi hướng quận Xích Nhai, lệnh cho Thập Nhất Hoàng Tử Lý Chiêu Dung dụng binh trấn thủ biên cương nước nhà, khâm thử!”

Bên dưới đại thần trên dưới trăm ngàn người đồng thanh hô lớn:

“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Từ trong trăm ngàn đại thần có hai thân ảnh thân mang trọng giáp tiến lên một bước tiếp nhận thánh chỉ khom người cung kính bái về phía Lý Vân Sơn đồng thanh nói:

“Phụng mệnh Quốc gia, chúng thần không dám chậm trễ!”

Hai thân ảnh nhàn nhạt biến thành hai đạo ánh sáng phóng đi theo hai hướng.

Nhưng mà lúc này kịch biến đột nhiên phát sinh, bầu trời Hoàng cung bỗng nhiên hôn ám, mặt trời mới ban nãy còn chiếu rọi chúng sinh thì lúc này hắc ám đã hàng lâm, sấm chớp lôi đình cuồn cuộn mà tới, một cây đinh ba từ trên cao phá không xuất hiện, theo hướng Hoàng đế mà lao đến.

Lý Vân Sơn vẫn đứng im bất động không một chút biểu tình, một viên Tướng Quốc tay cầm trường đao xông lên hung hăng bổ một nhát, đinh ba nổ tung vỡ vụn, tiếng nổ đinh tai truyền ra.

Trên bầu trời chi chít thân ảnh xuất hiện, những thân ảnh này cưỡi trên lưng toạ kị đang hàng lâm xuống đại địa, bọn chúng chính là đội quân Ma tộc, số lượng phải đến mấy vạn đại quân.

Lý Vân Sơn nhìn lên bầu trời, mục quang không đặt tới đại quân Ma tộc, ánh mắt vị Hoàng đế này nhìn về phía sâu trong mây mờ nhàn nhạt mở miệng:

“Đã lâu không gặp, Diêm La Vương!”

Lời nói này khắp Vương triều Giang Quốc không một ai nghe thấy, chỉ có một người có thể nghe hiểu, thân ảnh kia còn đang ẩn nấp trong mây mù lượn lờ, nghe thấy lời này của Đạo Thánh đương thời, Diêm La Vương nhất thời mỉm cười:

“Thì ra ngươi vẫn nhận ra ta, chỉ có điều ta đã không còn là ta của năm trăm năm về trước, ta của hiện tại đã một bước đột phá Man Quỷ.”

Hệ thống tu luyện của Ma tộc khác với Nhân tộc, dựa theo lời của Diêm La Vương, cảnh giới Man Quỷ của Ma tộc có thể đứng ngang hàng với Hợp Đạo của Nhân tộc, đạt tới Man Quỷ đã có thể xưng Vương, tộc nhân Ma tộc gọi những người này là Quỷ Vương.

“Ta cũng đã khác năm trăm năm trước!” Lý Vân Sơn không nhanh không chậm nói.

Sau đó vị Đạo Thánh đương thời này thân thể dung nhập vào thiên địa, cùng với vị Diêm La Vương kia một bước so đạo, trên dưới Giang Quốc toàn bộ lãnh thổ giọng nói của Lý Vân Sơn như sấm truyền ra:

“Ma tộc to gan xâm lấn Giang Quốc, nay Tạ Thu ta thay mặt dân chúng nước Giang, trừ ma vệ đạo, bảo vệ bách tính trăm họ!”

Lời này truyền đi khắp Giang Quốc, người dân ai nghe thấy một màn này đều bái lạy về thiên địa, chỉ nói bốn chữ:

“Bệ hạ vạn tuế!”

Phủ thành chủ bên trong, lão thành chủ cùng với Tần lão tiên sinh đương nhiên đã nghe thấy một lời này, lát sau Tần lão tiên sinh thở dài một hơi xoay người rời đi để lại lão thành chủ còn đang trầm ngâm suy tư.

Ẩn trong bầu trời, ba vị Uẩn Đạo còn đang giao thủ, lão già áo trắng nhìn về Diệp Chân nói:

“Lựa chọn của ngươi thì sao?”

Lời này không phải để nói cho Diệp Chân nghe, lão già áo trắng là nói về phía Vân Vụ Thành.

Trên một đỉnh núi mây mù bao phủ, có một nữ nhân ngồi im xếp bằng, lời nói của Đạo Thánh đương thời như còn vang vẳng bên tai, nữ nhân cuối cùng cũng mở mắt nói về phía màn trời:

“Tạ Thu ơi là Tạ Thu, ngươi cuối cùng vẫn là bỏ rơi chúng ta, lựa chọn của ta sao, từ nay về sau Giang Quốc sẽ là kẻ địch của ta.”

Nói xong nữ nhân khí huyết sôi trào phóng thẳng lên trời cao.

Lão nhân áo trắng và áo đen hai mắt nhìn nhau chỉ cười nói:

“Cũng tốt, cũng tốt!”

Quân vấn quy kì vị hữu kì,

Hùng Dương Dạ Vũ trướng thu trì.

Hà đương cộng tiễn tây song chúc,

Khước thoại Hùng Dương dạ vũ thì.

Lão thành chủ ngồi trong thủ phủ rốt cục cũng đã động, lão cất bước đi về hướng màn trời, đạo pháp bùng nổ, mưa tại huyện Hùng Dương lại rơi lớn hơn!

Bạn đang đọc Hắc ám trở lại sáng tác bởi Toiladat

Truyện Hắc ám trở lại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toiladat
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.