Con ta đại bổ! (1)
Lục Thanh Sơn khẽ cúi đầu, nuốt ngụm nước bọt khan đằng sau hầu kết. Bên cạnh, Lục Thiếu Dương im lặng chờ đợi, không dám lên tiếng dù trong lòng đang dâng trào sự kinh ngạc.
Dẫu biết Lục Thanh Sơn tự xưng Kiếm Đế chỉ là hữu danh vô thực, nhưng thực lực của ông ta vẫn rất đáng gờm. Có thể sáng lập và duy trì Dịch Kiếm Các tồn tại suốt hàng ngàn năm qua không phải chuyện đùa.
Thế nhưng bây giờ, trước cái người bí ẩn trong sơn động này, Lục Thanh Sơn lại tỏ ra vô cùng cung kính, thậm chí còn ẩn chứa nỗi sợ hãi khó nén trong lòng! Đây rốt cuộc là ai mà hắn gọi là "Lão tổ"? Sao trước đây chưa một lần được nhắc đến?
Sau vài phút chờ đợi, một giọng nói già nua vang lên từ bên trong: "Vào đi, nói đi."
Lục Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thấy cánh cửa đá từ từ mở ra. Dẫn Lục Thiếu Dương tiến vào, để rồi cánh cửa khép lại phía sau, khôi phục lớp cấm chế ban đầu, trở lại vẻ ngoài giản dị như một vách đá thông thường.
Bên trong là một hành lang nghiêng dốc đi sâu vào lòng núi. Không khí tràn ngập mùi ẩm mốc quen thuộc. Dẫu không có ánh sáng, nhưng với cảnh giới tiên nhân, hai người vẫn không gặp khó khăn gì.
Lục Thanh Sơn dẫn đường quen thuộc, họ đi được vài trăm mét thì không gian trước mặt dần trở nên rộng rãi tươm tất, hiện ra một đại sảnh khổng lồ, chẳng khác nào hút cạn toàn bộ không gian trong lòng núi!
Tứ phía sảnh đầy những đống xương khô nằm rải rác, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm ươn hôi thối. Giữa đại sảnh, trên một tòa bồ đoàn, một lão giả khô gầy đầu tóc bạc phơ ngồi chống cằm, đôi mắt ố vàng đục ngầu nhìn chằm chằm hai người.
"Lão tổ, con..." Lục Thanh Sơn cười xấu hổ, miệng mới mở ra thì...
Bỗng nhiên, cánh tay khô gầy của lão nhân giơ lên. Một luồng hấp lực cực mạnh xé gió kéo Lục Thanh Sơn lao về phía trước.
Cạch!
Cổ họng bị một bàn tay bạo lực bóp nghẹt. Lục Thanh Sơn bị quắp xuống đất, vô ý thức muốn giãy giụa nhưng ngay lập tức bị phong ấn khí hải.
"Lão tổ, xin nghe con...giải thích..." Ông khó nhọc thốt ra từng lời.
Lão nhân chẳng buồn lưu ý, lơ đãng quăng Lục Thanh Sơn ra xa như ném cục đất.
BÀNH!
Tiếng vang đục đậy vọng khắp đại sảnh khi cơ thể đâm mạnh vào vách tường khiến nứt toác một khoảng lớn, vết nứt chằng chịt lan tỏa như tơ nhện.
Đăng bởi | ngokyn |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 23 |