Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm Vụ Đặc Biệt

Tiểu thuyết gốc · 1866 chữ

"Alo!" Đầu dây bên kia đáp lại với giọng nữ nhẹ nhàng.

"Cháu là chị của La Văn Phong phải không?"  Ông chú cầm điện thoại trên tay nói.

Cô gái đầu dây bên kia im lặng một chút rồi đáp: "Vâng bác, có chuyện gì ạ?"

"Em trai cháu đánh con bọn bác bị thương nặng lắm, giờ mấy đứa chúng nó còn đang phải nằm viện đây. Bọn bác đã xuống đồn công an làm việc rồi, em cháu phải bồi thường năm triệu để mua thuốc cho con bọn bác nhưng cháu nó không có tiền nên..." Chẳng cần ông chú này nói thêm bên kia cũng tự hiểu.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi nói: "Chuyện này để lát cháu qua đó rồi gửi tiền cho mấy bác nhé, thay mặt em cháu xin lỗi các bác ạ."

Nói xong thì cúp máy, Phong có chút chột dạ, lại có chút mong chờ nhìn thấy người chị đã lâu không được thấy mặt của cậu.

Buổi tối Phong dẫn theo chị về phòng, đi theo chị cậu còn có một cô gái, vừa rồi hai người họ dẫn nhau chạy xe máy tới để giúp cậu trả tiền cho mấy cô chú kia. Hiện tại đã tối nên cậu mời chị và bạn chị về phòng nghỉ tạm một đêm, chỉ là cô chị hình như cũng không tính ở lại lâu, từ ánh mắt cô có thể thấy cũng không có quá nhiều hảo cảm đối với Phong.

Phong chẳng thấy lạ với loại thái độ này, dù gì cậu cũng đã đối mặt với thái độ này đến mức thành thói quen rồi.

"Bớt phá lại đi, sắp thành thanh niên tới nơi rồi mà cứ như trẻ con ấy. Vả lại mày còn biết nghĩ cho người khác không vậy, lần này chị chịu giúp mày trả tiền cho mấy người kia là chị sợ khổ cậu mợ ở quê nên mới giúp một tay đấy, chuyện này mà truyền tới tai cậu mợ thì sao đây." Vừa vào tới phòng ngồi một lúc thì cô chị nhìn cậu với vẻ mặt răn dạy, nói.

"Em xin lỗi, em cảm ơn chị!" Phong cảm thấy áy náy đáp lại.

"Có thời gian gây gổ ở đây thì đi thăm em út một chuyến đi."

"Em ấy đang ở đâu vậy?" Phong hỏi.

"Bệnh viện! Mấy bữa nay bệnh tình trở nặng rồi, tranh thủ hôm nào rảnh thì đi thăm một chuyến đi."

Từ khi ba mẹ mất, Phong được cậu mợ đưa đi, còn chị gái được một gia đình khác trong thành phố nhận nuôi, em gái cậu thì ở chung với cậu cả, tuy xa cách nhưng họ vẫn có lúc gặp mặt, lần gặp gỡ gần nhất ngoại trừ lần này là vào dịp tết hai năm trước.

Phong khá là buồn khi người chị của cậu không quá thích cậu, tuy vậy cậu cũng chỉ có thể chôn giấu trong lòng mà thôi.

Về việc em gái cậu thì là bị ung thư, cô bé đã phải đối mặt với căn bệnh này được hơn một năm, Phong nghe bảo bây giờ đã là giai đoạn cuối của bệnh rồi.

Tiễn chị gái và bạn chị rời đi, Phong trở lại trong phòng với tâm trạng ủ rũ, cậu thầm quyết định sau này sẽ dùng điểm thưởng nhiệm vụ để đổi lấy tiền giúp em gái chữa bệnh và trả cho chị số tiền giúp đỡ lần này.

Vụ việc quái vật xuất hiện trên du thuyền đã làm xôn xao dư luận suốt mấy ngày này, trưa hôm nay lúc cậu tới bệnh viện để thăm em gái thì thấy trên đường đi có không ít màn hình led trên mấy tòa nhà trong thành phố đưa tin về vụ này.

Khoảng cách từ phòng trọ của Phong tới bệnh viện nơi em gái cậu đang chữa bệnh khá là xa, dù đi xe buýt nhưng vẫn phải mất gần một tiếng mới tới nơi.

Vừa tới trước phòng bệnh nhân, em gái Phong đã nhìn thấy cậu.

Hai mắt cô gái rưng rưng nước mắt, chẳng biết đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy người quen đến thăm. Bởi vì căn bệnh hiểm nghèo này mà cô dần biến mất đi trong thế giới của những người khác, cô gần như là bị ruồng bỏ, cũng chỉ có cậu mợ là vẫn luôn ở đây và chăm sóc cô mà thôi.

Cô gái nhảy vào ôm lấy anh trai mình khóc thút thít, buồn bã và cô đơn trong cô không còn nữa, ít nhất thì khi thấy anh mình đến thăm thì cô đã cảm thấy được an ủi phần nào.

Từ khi mắc căn bệnh hiểm nghèo này, cô dần hiểu được cảm giác bị xa lánh mà anh trai mình đã phải chịu đựng. Chí ít cô còn có một vài người thân bên cạnh đến và thăm hỏi, còn anh cô thì đã phải chịu loại cảm giác cô đơn này từ nhỏ đến lớn, cho nên vừa thấy anh trai cô liền không kìm nén được cảm xúc mà khóc lớn ôm lấy cậu.

Phong có chút không kịp phản ứng, nhìn cái đầu bóng loáng không còn một sợi tóc của cô gái, lại nghe tiếng khóc thút thít của cô, hai mắt Phong có phần không kiểm soát được nước mắt, cậu ôm ấp vỗ về cô gái cả một lúc lâu thì mới dần khiến cô bình tĩnh trở lại.

"Còn chưa kịp nhìn rõ mặt đã chạy qua ôm người khác như vậy không sợ ôm nhầm à!" Phong tách cô em gái ra khỏi người mình, cậu cố làm ra vẻ mặt mà cậu cho là nhu hòa nhất nói với em gái.

"Em sao không nhận ra anh cho được, vừa nhìn từ xa đã biết là anh trai em rồi." Cô gái vừa lau nước mắt vừa nói.

Em gái Phong tên Nhi, kỳ thực cô đã mười sáu tuổi, vốn là một học sinh trung học phổ thông, chỉ là bị bệnh nên rất ít khi đi học, hơn nữa Phong và nhi học ở hai ngôi trường khác nhau nên rất hiếm khi chạm mặt nhau.

Thấy em gái đột nhiên gần gũi và thân thiết với mình, trong lòng Phong cảm giác một cỗ uất nghẹn kìm nén lâu nay như bị cuốn trôi, cậu cùng em gái đi dạo khắp bệnh viện, vừa đi vừa nghe cô em kể khổ trong suốt thời gian qua.

Buổi tối hôm nay Phong quyết định không về mà ở lại với em gái, cậu ngồi trông bên cạnh đợi tới khi em gái ngủ thiếp đi thì cũng nằm gục bên cạnh giường.

Chẳng biết bao lâu sau, Phong cảm nhận được dường như có ai đó chạm vào mình, vừa mở mắt ra thì thấy trước mắt cậu là ông chú bác sĩ lần trước, lần này ông vẫn mặc trên mình bộ đồ bác sĩ.

Ánh mắt cậu không cảm xúc nhìn ông chú, sau đó lại liếc nhìn xung quanh.

Lần này ngoại trừ cô gái tên Lan và ông chú này ra còn có thêm mười bốn người khác. Trong phòng hiện tại tổng cộng có mười bảy người, gồm tám nữ chín nam.

"Ôi, là chị thật sao! Chị là diễn viên Mai Phương hả?" Cô gái tên Lan nhìn vào một cô gái trong đám người mới, thốt lên.

Vừa nghe Lan nói, cô gái kia ánh mắt mơ hồ nhìn lại, những người khác còn đang nằm trên mặt gương cũng dần mở mắt tò mò nhìn xung quanh.

"Đây là chỗ nào?" Cô diễn viên tên Mai Phương ngơ ngác nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm.

Ông chú bác sĩ vội đứng ra giải thích tình hình nơi này, cô gái tên Lan bên cạnh ở một bên phụ họa.

"Cái gì, ý là bọn tôi phải chiến đấu với đám quái vật giống như con trong video lan truyền trên mạng xã hội ư?" Một thanh niên tóc đỏ, toàn thân xăm kín mình, hỏi.

"Đúng vậy, cho nên mọi người phải chuẩn bị sẵn tinh thần, chuyện này thật sự rất nguy hiểm."

"Ông chú là bác sĩ của bệnh viện tâm thần nào vậy, nhiễm bệnh từ bệnh nhân rồi à!" Một thanh niên mái tóc hai mái nhếch mép cười nhìn ông chú bác sĩ.

Ông chú bác sĩ có chút bối rối, mặc kệ ông và Lan giải thích như nào cũng chẳng có mấy người tin, ngược lại thì ba tên thanh niên xăm kín mình lại có chút chờ đợi khi nghe sắp có đánh nhau.

Ông chú bác sĩ nhìn về phía Phong với ánh mắt cầu cứu, ý ổng là muốn cậu đứng ra giải thích cho đám người này.

Đáp lại ông chú chỉ là cái nhìn lạnh lùng của Phong, cậu chẳng thèm quan tâm đám này tin hay không, mạng là của họ, muốn giữ hay không thì tùy.

Lan chạy tới lôi tay cô diễn viên nọ, cô lẩm bẩm bên cạnh cô gái kia một hồi như thể đang cố giải thích mọi chuyện.

Trong lúc đám người đang bối rối thì một trong số ba tên côn đồ không còn bình tĩnh nữa mà nhảy ra nói: "Này, quái vật đâu rồi hả mấy thằng khốn, lảm nhảm nãy giờ để thao túng tâm lý ai đấy thằng già thần kinh. Mau bước ra đây cho tao xem xem nào!"

Ông bác sĩ chột dạ lùi về phía sau, mấy người khác cũng lao lên đòi giải thích vì sao bản thân lại đang ở chỗ này.

"Đoàng!" Tiếng súng nổ vang khắp căn phòng, một đám người sợ hãi ngồi gục ôm lấy đầu.

"Ai dám gây rối, tôi có súng nha. Tin hay không thì tùy thôi, đến lúc chết đừng có mà kêu oan!" Lan hung hăng chĩa súng lục vào từng người mà nói, khẩu này là cô mua sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

"Đủ rồi!" Chợt lúc này một âm thanh có chút máy móc vang lên, tất cả mọi người cùng Phong đều nhìn về phía một cái màn hình màu đen ở bức tường cuối căn phòng.

Ba người Phong Lan và bác sĩ Thành đều ngớ người, bọn họ còn tưởng tấm màn hình đen này chỉ biết viết chữ, thế mà không ngờ rằng nó lại còn biết nói chuyện.

Âm thanh máy móc lại lần nữa truyền tới: "Nhiệm vụ khẩn cấp, một đám quái vật với số lượng chưa rõ vừa xâm phạm vào thành phố D, các gương vệ hãy lập tức tới đó để ngăn chặn chúng tàn sát người vô tội. Bởi vì tính chất đặc thù của nhiệm vụ lần này, mỗi gương vệ bao gồm cả tân binh lẫn cựu binh đều sẽ được tặng một bộ đồ phòng ngự có hiệu lực trong 24 giờ, hãy đi và tiêu diệt đám quái vật."

Bạn đang đọc Gương Vệ sáng tác bởi Hong03003
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hong03003
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.