Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án Ngô Hoán - Nghi hoặc.

Tiểu thuyết gốc · 1993 chữ

Tiếng côn trùng gào thét như muốn xé tan cái tĩnh lặng của màn đêm. Ả đơn độc ngồi bên khóm lửa hồng, hai hàng nước mắt thi nhau lăn dài trên đôi má gầy gò ấy, chốc chốc nấc lên vài thanh âm tủi hờn. Nhớ lại mấy hôm trước, chỉ vì nói chuyện ở ngoài hiên với thằng nội quan nên ả bị cho rằng đang xì xào to nhỏ chủ, thành ra ả bị giáng cho những trận đòn đau đớn cả thể xác dẫu cho ả có phận là tâm phúc của Chiêu dung. Riêng thằng nội quan, nó bị cắt lưỡi bởi tội phạm thượng vô lý mà Bùi Quý Chi gán cho nó. Bùi Quý Chi đang nóng ruột khi đức thánh thượng mãi chưa đến, thêm việc thằng nội quan có tin tức chẳng hề vào bẩm nàng ta, lại đem nói cho ả Nhu trước hết nên Bùi Quý Chi ruột gan sôi lên sùng sục, đem hết phẫn nộ đổ lên hai đứa nô bộc tội nghiệp.

Ả Nhu tay run run bưng nước ấm vào tẩm phòng Bùi Quý Chi, ả lụi cụi làm tốt bổn phận, không dám ngẩng mặt nhìn chủ. Dù vậy, ả vẫn cảm nhận được ánh mắt Bùi Quý Chi đang dõi theo từng hành động nhỏ của mình.

"Đã đỡ hơn chưa?"

Ả Nhu thoáng giật mình, không nghĩ rằng Bùi Quý Chi sẽ hỏi ả câu đấy. Dù cơn đau vẫn còn âm ỉ bên trong nhưng ả chỉ đành lắc đầu: "Con không sao thưa bà. Con rất cảm tạ ơn bà quan tâm. Con có tội, con nên chịu phạt mà không oán thán."

Bùi Quý Chi nâng gương mặt ả Nhu, một gương mặt trông có phần khắc khổ lẫn khờ khạo. Bùi Quý Chi nghiêng đầu qua lại, ngắm nhìn thật rõ tâm phúc của mình. Ả Nhu cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng phản ứng cơ thể ả phản lại mọi thứ. Ả run lên bần bật, hơi thở đứt quãng, ả phải thừa nhận ả đang thật sự sợ hãi.

"Liệu con trung thành với ta chăng?"

Ả Nhu gật đầu liên hồi, đáp lại bằng giọng run rẩy: "Con luôn trung thành với bà. Con luôn trung thành với bà."

"Sao con hoảng sợ như thế? Con biết rằng, ta luôn đối xử với con rất tốt. Chẳng qua hôm ấy, là do mẫu tử ả ta khiến con như vậy. Ả ta bề ngoài tỏ ra nhân đức hiền từ, tỏ ra chẳng quan tâm tranh sủng nhưng đằng sau lại ngấm ngầm chiếm sự độc sủng của thánh thượng. Không bao lâu nữa, cái thai kia ra đời, không khéo, chủ tớ chúng ta thất sủng. Lại nói, đến khi con ả kế vị đại thống, rồi chúng ta chẳng còn nơi nương tựa. Con xem, ta phải làm cách nào đây?"

Ả Nhu run run đáp: "Thưa Chiêu dung, nếu bà mang được long thai, chúng ta sẽ có cơ may..."

"Làm cách nào ta có thể có được hồng ân ấy?"

Ả Nhu ngờ nghệch, đáp: "Dạ thưa bà, con ít học ngu muội. Xin bà chỉ cho."

Bùi Quý Chi nhếch môi, các ngón tay dần nới lỏng khỏi mặt ả Nhu.

- oOo -

Lê Thuần sớm hôm đều hầu bên đức thánh thượng, chu đáo ân cần nên luôn được đức ngài coi trọng, tin tưởng bàn giao các việc hệ trọng dù còn tuổi nhỏ. Lê Thuần nhân những việc điều tra được về chuyện bọn sứ thần phương Bắc tìm cớ kéo dài thời hạn ở lại nước ta đem báo hết cho thánh thượng. Đức thánh thượng gật gù đồng thuận. Cũng có thể bọn chúng bất ngờ đổ bệnh thật, nhưng phàm chuyện gì bất thường liên quan đến lũ ngoại ban, đều phải hết sức cẩn thận.

Nhớ đến vị tiểu thư hôm trước vô tình động phải, Lê Thuần bèn đánh tiếng, thưa: "Hồi phụ hoàng, Đông các đại học sĩ Lê Tuấn Ngạn thường xuyên dẫn nữ nhi của ông ta vào cung. Phụ hoàng chuẩn cho sao ạ?"

Thánh thượng thoáng ngạc nhiên rồi đanh đôi mày rậm, nói: "Hắn chỉ xin một ngày, người hèn nhát như hắn không dám cả gan làm trái mệnh trẫm. Cớ sao nay lại dám thường xuyên dẫn con gái vào cung?"

"Nhưng trông ả nàng rất rành rẽ đường đi nước bước. Đường sang Nội phủ tuy không khó nhưng đối với người chưa từng vào cung lại khá nan giải..."

Thánh thượng liền trừng mắt nhìn Lê Thuần, giọng nghiêm trọng nói: "Con gặp con gái hắn?"

Lê Thuần sợ cha con Lê Tuấn Ngạn gặp rắc rối, đành vội đáp: "Hồi phụ hoàng, nhi thần chỉ chạm trán ả nàng một lần. Có thể lần duy nhất phụ hoàng cho ả nàng vào cung cũng là lần nhi thần vô tình..."

Thánh thượng dường như vẫn còn muốn hỏi thêm nhưng tiếng vọng bên ngoài làm gián đoạn cả hai người. Tự thiếu khanh của Đại Lý tự Lưu Túc xin được yết kiến. Thánh thượng nắm chặt hai lòng bàn tay, dáng vẻ không được thoải mái. Lê Thuần thấy vậy bèn xin phép được hồi Đông cung. Thánh thượng vốn muốn Lê Thuần ở lại nghe, nên mệnh truyền Lưu Túc vào diện kiến.

Sau khi hoàn tất hành lễ, Lưu Túc cung kính nói: "Hồi bẩm đức thánh thượng, hồi bẩm thái tử điện hạ. Tuân theo mệnh của thánh thượng và điện hạ, thần đã truy xét một số quan lại câu kết với bọn cường hào gây phẫn nộ dân chúng. Có vài người thân quyền quý tiếp tay. Hiện giờ tình trạng vẫn còn nằm trong kiểm soát nhưng nếu để lâu dài e sẽ gây mất lòng tin thần dân của thánh thượng."

Dương Trực Nguyên trước kia có công dẹp bọn ác bá, lại từng được đại thần Lê Quảng Độ đề cử, Thánh thượng không chút suy nghĩ, liền thăng Trực Nguyên từ Phủ doãn lên chức Đô đình úy, tiếp tục công cuộc trừng trị bọn lạm quyền hành chức phận.

Lưu Túc ngập ngừng nói tiếp: "Hồi bẩm đức thánh thượng, bẩm thái tử điện hạ, thần còn có chuyện này... Trong kì thi năm Hồng Đức thứ hai mươi bảy, Triệu Nghị Phù vốn lý ra được làm trạng nguyên nhưng do phạm lỗi nên bị truất xuống Đệ nhị giáp. Nguyễn Thừa Nghiệp vốn xuất thân hèn kém lên dự thi, thần nghe đâu có quan hệ với họ Triệu nên được hắn chiếu cố. Tên Thừa Nghiệp này chỉ nghe Nghị Phù bị truất giáng, sợ bại lộ nên dù rớt trong kì thi năm đó, hắn vội vàng rời khỏi kinh thành."

Đức thánh thượng chỉ cảm thán một câu: "Sau đó thế nào?"

Lưu Túc chậm rãi thưa: "Sau đó, thần còn điều tra ra được, bài dự thi năm đó của Nguyễn Thừa Nghiệp nếu đem là kết quả cho đề bài đã bị hủy thì hắn sẽ trở thành trạng nguyên."

Thánh thượng đập mạnh tay xuống cái án ngọc, sắc mặt trở nên giận dữ, quát: "To gan! Ngươi tra xem là kẻ nào cả gan qua mặt đức tiên hoàng?"

Lưu Túc quỳ xuống tâu: "Hồi bẩm đức thánh thượng, thần tra ra được, Đông các hiệu thư Ngô Hoán năm đó được cử làm độc quyển. Hắn nhiều lần gặp mặt Triệu Nghị Phù, lại còn giở trò sắp xếp họ Triệu và họ Nguyễn ngồi gần nhau."

Thánh thượng nhắm mắt, tịnh tâm tập trung vào hơi thở. Đức ngài gọi Lê Thuần nói: "Trẫm giao con xử lý nghiêm vụ này. Con nói xem, phải xử trí thế nào mới phải."

Lê Thuần suy nghĩ hồi lâu, kính cẩn nói: "Hồi phụ hoàng, nhi thần cho rằng, trong việc này vẫn còn nhiều điểm nghi hoặc. Năm trước, năm Cảnh Thống thứ hai, kì thi Lương Đắc Bằng đỗ đầu trạng nguyên. Trước đó, phụ hoàng xuống chiểu sai Ngô Hoán làm độc quyển, nhưng bỗng dưng Hoán đổ bệnh xin cáo nghỉ. Đông các đại học sĩ Lê Tuấn Ngạn thay thế làm độc quyển, đề bài thi thay đổi toàn bộ. Nhi thần thiết nghĩ, nên rà soát lại các bài thi lạc đề, đối chiếu với đề bài cũ."

Thánh thượng hướng ánh nhìn sang Lưu Túc, như ý muốn hỏi y có đang nghe rõ những gì Lê Thuần nói hay không. Lưu Túc chấp tay trình: "Hồi bẩm đức thánh thượng, thái tử điện hạ quả thật rất thông minh sáng suốt. Đúng như điện hạ bảo, quả nhiên có bài lạc đề với đề bài sau nhưng nếu lấy đó làm kết quả cho đề bài cũ, người này nhất định sẽ nằm trong tam khôi."

"Chỉ là một tên Đông các hiệu thư mọn, ấy vậy lại cả gan qua mặt tiên hoàng và trẫm. Nó quả nhiên không cần cái đầu đó nữa!"

Lê Thuần nghe xong, dường như nảy ra cao kiến, cậu nhanh chóng quỳ trước mặt thánh thượng, nói: "Thưa phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng, trong chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ. Kỳ thi năm Hồng Đức thứ hai mươi bảy, người đỗ hạng cao nhất sau khi giáng hạng Triệu Nghị Phù là Nghiêm Viện bỗng dưng bị độc chết bất đắc kì tử. Hình bộ khảo ra vợ Nghiêm Viện vì ghen tuông, sợ rằng nếu hắn lấy công chúa, ả sẽ không còn được làm chính thất cũng như không còn được hắn sủng hạnh. Tuy nhiên, nhi thần không cho rằng mọi chuyện đơn giản như vậy."

Lưu Túc há hốc mồm, y là người có thâm niên trong việc tra án, tuy nhiên, đối với vị thái tử tuổi đời còn quá trẻ này lại có những lập luận xác đáng mà y chưa từng nghĩ qua như thế, trong thâm tâm y cực kì bội phục.

Thánh thượng mỉm cười hài lòng, gật đầu ra hiệu Lê Thuần tiếp tục.

"Theo nhi thần thấy, trước tiên, hãy khép tên Ngô Hoán vào tội làm lộ chuyện triều đình ra bên ngoài mà biếm chức sung quân. Triệu Nghị Phù biếm thành thứ dân, đuổi về quê, tuyệt đối không được bước chân vào quan trường. Sau khi tìm ra Nguyễn Thừa Nghiệp, sẽ lôi tất cả ra xử lí một lượt."

Thánh thượng liếc mắt qua Lưu Túc, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi đã nghe rõ chưa?"

Lưu Túc cuối người đáp: "Thần đã rõ!"

Thánh thượng tiếp tục nói: "Những chuyện của Ngô Hoán cứ theo đó mà làm. Về Triệu Nghị Phù, hắn chỉ là tên Thị độc nhỏ trong số nhiều Thị độc khác. Chuyện này tất sẽ không thu hút hoàng thân quốc thích hay bá quan trật cao, kẻ nào quan tâm ắt ta cũng sẽ quan tâm đến kẻ đó."

Lưu Túc tuân mệnh, xin cáo lui về lại Đại lý tự.

Lê Thuần chờ Lưu Túc rời khỏi, lại quỳ thưa rằng: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần muốn tiến cử Hàn lâm viện Đãi chế Lương Đắc Bằng cho chức Thị độc."

Thánh thượng thoáng chút ngạc nhiên, trước đến nay, Lê Thuần chưa bao giờ khẩn cầu cho bất kỳ một ai, nhất là đối với việc quan trường. Ngẫm nghĩ thì, Lương Đắc Bằng có thể nói là một người tài. Y đỗ hạng hai năm Cảnh Thống thứ hai nhưng khi ra ứng chế được đích thân thánh thượng cho xếp cao nhất. Một năm làm Đãi chế tuy không nổi bật nhưng y cũng chẳng có gì để chê trách. Thánh thượng trầm ngâm một đỗi lúc đầu nhưng sau rồi, cũng chấp thuận, mệnh bộ Lại thăng chức cho Lương Đắc Bằng.

Bạn đang đọc Vua Quỷ khóc sáng tác bởi khadinh1905
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khadinh1905
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.