Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bại Gia! Ta Muốn Bại Gia

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Đông vực, Thanh Long hoàng triều, Thanh Long thành.

Thanh Long thành, vừa là kinh đô của hoàng triều, vừa là trung tâm kinh tế, nơi giao thương buôn bán sầm uất nhất Thanh Long hoàng triều. Đường phố rộng lớn, các hàng quán, cửa hàng buôn bán sang sát nhau, người qua kẻ lại, xe ngựa tấp nập. Có hai bóng người, thiếu niên, thiếu nữ đang hiên ngang đi trên đường, nam khuôn mặt anh tuấn, nhìn rất mộc mạc dễ gần. Nữ thanh tú diễm lệ, tuổi khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, rất đơn thuần đáng yêu.

Cả hai người này, chính là Lâm Lạc và Lâm Anh Anh, cả hai sao một phen khóc lóc năn nỉ mẫu thân, cũng đã được chấp thuận cho ra khỏi nhà. Lâm Lạc ăn mặc rất bắt mắt, áo quần xa hoa, đính vàng khảm ngọc, nhìn như một bảo khố di động. Với cái vẻ mặt ngông nghênh hống hách, hầu như muốn ngửa mặt lên trời, không thèm nhìn tới ai, dường như chỉ muốn được ăn đòn.

Lâm Anh Anh, trong bộ hoàng y thanh thuần thoát tục, như một tiên nữ hạ phàm, làm cho mọi người xung quanh ai ai cũng ngắm nhìn. Nhìn dáng vẻ Lâm Lạc, Anh Anh cảm thấy hơi ngứa mắt:

- Đệ đệ, bộ đệ sợ mọi người không biết đệ là hoàng khố à, sao mà lại... Hazzz.

- Khà... Khà, đệ muốn dậy mà, đệ muốn làm hoàng khố, đệ muốn làm bại gia tử.

- Bốp-, một cái cốc thật đau, không có sự báo trước, nện thẳng vào đầu Lam Lạc. Lâm Anh Anh trừng đôi mắt to tròn, đầy vẻ uy hiếp, nhìn Lâm Lạc.

- Tỷ tỷ, mình đi kiếm gì ăn đi, đệ đói.- Lâm Lạc làm vẻ ủy khuất, đôi mắt chớp chớp nhìn Anh Anh.

- Vậy cũng được, trời cũng gần trưa rồi, mình đi tuý tiên lâu ăn đi.

Tuý tiên lâu, đệ nhất tửu lâu của Thanh Long thành, nơi thường đến của các hoàng khố, nhị thế tổ. Nằm ngay nơi trung tâm Thanh Long thành, có vị trí đắc địa nhất nhì hoàng thành. Với hai tầng lầu, và những phòng bao đặc biệt, bên trong lẫn ngoài điều chạm khắc xa hoa, có cả những nơi giáp vàng khảm ngọc.

Trước cửa tửu lâu, có hai thị nữ rất xinh đẹp, đứng nơi đón chào, với nụ cười trên môi. Vừa bước vào cửa, Lâm Lạc đã quát lớn :

- Lão bản đâu, mau chuẩn bị cho bản thiếu một phòng bao tốt nhất, và tất cả cả những món ngon nhất, bản thiếu đang đói.

- Bốp-, lại một cái cốc, không hề báo trước, rơi vào đầu Lâm Lạc. Lâm Anh Anh trừng mắt với Lâm Lạc:

- Ta chỉ cần một phòng thoáng mát, và vai món đặc biệt của tửu lâu là được.

- Tỷ... Đệ muốn làm... Ái... Ái.

Lâm Anh Anh đã nắm lỗ tai của Lâm Lạc, lôi thẳng vào trong, bước theo một tiểu nhị, đi thẳng lên lầu. Tiểu nhị thì vội vã dẫn đường :

- Lối này... Lối này thư tiểu thư.

Ngồi trong phòng, Lâm Lạc dùng ánh mắt đầy ai oán nhìn Anh Anh, miệng còn định nói gì đó nhưng lại thôi. Sau chốt lát chờ đợi, thức ăn cũng được mang lên, không thèm nói năng một lời, làm vẻ mặt giận hờn, Lâm Lạc dùng hết những dỗi hờn vào món ăn. Đang ăn ngon lành, bỗng - Ầm-, cửa phòng bị đạp ra, một giọng nói đầy hống hách truyền vào :

- Người bên trong có thể cút, phòng này Phong thiếu ta muốn.

Lâm Lạc đang trút giận vào món ăn, nghe câu nói này, bỗng cả người càng bốc hỏa, chỉ lẳng lặng nhìn ra phía cửa, chờ xem người đến là ai. Một người bạch y thư sinh nho nhã bước vào, phía sau còn thêm bốn năm tên hoàng khố bước vào. Trông thấy Lâm Lạc cùng Lâm Anh Anh một người trong số đó vội nói :

- Tưởng là ai, hoá ra là Lâm Lạc Lâm thiên tài đây mà, hân hạnh hân hạnh.

Tên đó cất giọng đầy triêu tức, lẫn mỉa mai khinh thường, cả bọn nghe vậy cũng ồ lên, tỏ vẻ ngạc nhiên. Lại một tên giả ngu hỏi :

- Hiền huynh cho đệ hỏi, sao lại gọi Lâm huynh đây là thiên tài vậy?

Người kia nghe vậy, vội tiếp lời :

- Thử hỏi có ai đi trắc linh, đo không ra linh thức, còn làm vỡ cả quả cầu trắc linh, không phải thiên tài... Chứ không lẽ là phé vật à... Ha ha.

Cả bọn nghe vậy cũng cười rộ lên, ai ăi cũng lộ vẻ coi thường và chán ghét. Lâm Lạc lầu bầu nói :

- Đang ăn mà lại gặp cẩu sủa in ỏi, hazzz thật mất hứng.

- Ngươi bảo ai là cẩu hả? - một tên điên tiết quát.

- Cẩu ngoan... Kêu là trả lời liền ha ha.

- Ngươi... Ngươi.- tên kia tức tối, lắp bắp nói.

- xem như nể mặt Phong mổ, mọi chuyện tới đây thôi.- Thanh niên thư sinh lên tiếng.

- Ngươi là ai, sao bổn thiếu phải nể mặt ngươi.

Lâm Lạc trừng mắt, hỏi thanh niên thư sinh. Anh Anh thấy vậy vội nói nhỏ với Lâm Lạc :

- Hắn là Phong Ngạo Sơn, người Phong gia một trong tứ đại cự đầu Thanh Long. Đệ đệ thôi bỏ đi, hắn rất mạnh đó.

- Phong Ngạo Sơn đúng không, ngươi làm bổn thiếu gia mất nhã hứng, tính sao đây?- Lâm Lạc chỉ thẳng vào mặt Phong Ngạo Sơn hỏi.

- Vậy Lâm huynh tính thế nào? - Phong Ngạo Sơn hơi mất kiên nhẫn nói.

- Bồi thường!

- Bồi thường, hừ ngươi nghĩ ngươi có tư cách đó sao?

Phong Ngạo Sơn không kiểm soát được bản thân, quát thẳng vào mặt Lâm Lạc. Lâm Lạc vẫn dửng dưng xem mọi người như không khí, trong khi Lâm Anh Anh thì liên tục nháy mắt ra hiệu.

- Có tư cách hay không, không phải là do ngươi nói.- Lâm Lạc không mặn không nhạt nói.

- Được! Được, nếu đã cho mặt mũi mà ngươi không muốn, vậy thì cũng đừng trách ta.- Phong Ngạo Sơn gầm lên giận dữ.

Cả bọn nhau nhau, định tất cả nhàu về phía Lâm Lạc mà đánh, ai ai cũng đầy một bụng hoả khí. Lâm Lạc thấy vậy, vội nói :

- Khoan nào, ta chưa nói xong mà, ta muốn đánh cược, các ngươi dám không.

- Đánh cược... Tốt, ngươi muốn cược thế nào?- Phong Ngạo Sơn hỏi.

- Cược tất cả tài sản trên người ta, nếu ta thua nó sẽ là của ngươi. Còn ngược lại... Khà khà hình như trên người ngươi ta thấy không có gì cả nha?

- Ta... Được ta cược với ngươi, nếu ta thua ngươi tuý tiên lâu này sẽ là của ngươi. Còn nếu như ngươi thua, khà khà ngươi phải lột sạch, và chạy quanh Thanh long thành, ngươi dám không? - Phong Ngạo Sơn hung ác nói.

- Đệ đệ, tỷ nghĩ... - Lâm Anh Anh vội khuyên Lâm Lạc.

- Tỷ tỷ cứ yên một trăm cái tâm đi, đệ không tin đệ không trị được mấy con cẩu hoang này!

- Tên khốn nạn nhà ngươi.- Cả nhóm Ngạo Sơn quát ầm lên.

Đấu Linh trường, nơi dùng tổ chức các cuộc tỷ thí, tranh tài của đế quốc, cũng là nơi cho mọi người giải quyết ân oán cá nhân. Linh giới là nơi ưa chuộng võ lực, tất cả ân oán thường sẽ được giải quyết bằng một cuộc quyết đấu, cũng có thể là sinh tử đấu. Hôm nay đấu linh trường thật sự náo nhiệt, vì sự có mặt của hai nhị thế tổ, của hai trong bốn đại cự đấu Lâm gia và Phong gia.

Giữ đấu trường to lớn, hai thân ảnh đứng đối diện nhau, cả hai mặt không sắc thái, lạnh lùng vô cảm.

Lâm Lạc hờ hững, vẻ mặt khinh khỉnh, với một thái độ rất muốn ăn đòn. Phong Ngạo Sơn, lại là một thần thái cao ngạo, tưởng chừng mình như là bá chủ thiên hạ.

- Lâm Lạc, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, quyết định ngày hôm nay là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của ngươi.

- Ta đang chờ.- Lâm Lạc không mặn không nhạt đáp trả.

Phong Ngạo Sơn không nói hai lời, xung quanh người bỗng nổi gió, một cơn lốc nhỏ bằng nắm tay xuất hiện bên người. Gió bỗng nổi lên một lưỡi đao gió lao vút đi, nhầm thẳng vào Lâm Lạc, nhầm thẳng vào cổ cậu, như muốn cắt đứt thủ cấp Lâm Lạc.

- Phong chi nhận.- Phong Ngạo Sơn gào to.

Lâm Lạc vẫn bộ mặc hờ hững đó, tay chấp sau lưng, ngửa mặt nhìn trời, tựa như một người không liên quan tới trận đấu. Một ánh tím chợt loé, một tiểu thiết nhân hoe ố, xuất hiện bên cạnh Lâm Lạc. Giữ không trung, một bộ khôi giáp bỗng nhiên xuất hiện, nhanh chóng bao bọc lấy Lâm Lạc vào trong không một ke hở.

- Keng,- từng âm thanh chát chúa, ê ẩm đầu óc vang lên, từng tia lửa loé lên, Lâm Lạc vẫn đứng bất đồng như những ngọn núi thiên cổ. Mặc cho Phong Ngạo Sơn gào thét, nhảy nhót khắp đấu trường, quơ tay múa chân y như những thằng động kinh, trong những ngày nắng nóng.

- Phong chi nhận... Phong chi nhận, Lâm Lạc ngươi chết đi, Lâm Lạc ngươi chết đi cho ta...- Phong Ngạo Sơn gào rú như những kẻ thiểu năng.

Sau nữa canh giờ năng động, Phong Ngạo Sơn đã đuối sức, đứng thở hồng hộc, như những con cẩu lúc trưa hè. Lâm Lạc Lạnh lùng hỏi :

- Đủ chưa, giờ đến phiên ta.

Cả người Lâm Lạc, trong bộ giáp trụ kín mít, kẽ nâng tay lên, trong tay là một khối kim nguyên bảo to cỡ nắm tay.

- Hoàng kim chi pháo... - Lâm Lạc gào to.

Một khối kim nguyên bảo to đùng, rờ tay lao vung vút, nhầm thẳng vào mặt Phong Ngạo Sơn, mà đập tới. Do bất ngờ, cộng thêm việc mất sức chiến đấu, Phong Ngạo Sơn, không cách nào hơn, đành dùng trọn khuôn mặt mà đón lấy khối kim nguyên bảo.

- Bốp,- một âm thanh giòn giã vang lên, cả đấu trường lại im bặt không một âm thanh, chỉ thỉnh thoảng lại từng hơi thở gấp gáp. Chỉ thấy Phong Ngạo Sơn cả khuôn mặt xưng vù, một dòng máu mũi chảy dài, cả một con mắt trái thâm tím. Chưa kịp hoàn hồn, thì Phong Ngạo Sơn, lại nghe được một âm thanh như bùa đòi mạng.

- Liên hoàn kim nguyên pháo...- Lâm Lạc lại gào to, trong đó còn pha lẫn sự hào hứng và thích thú.

- Bốp,- liên tiếp từng âm thanh va chạm vang lên, từng khối kim nguyên bảo như vô tận, nối tiếp nhau bay đến tiếp xúc thân mật với mặt Phong Ngạo Sơn. Cả người Phong Ngạo Sơn như bị định trụ lại, chỉ biết đứng đó, dùng khuôn mặt mặt thư sinh mà đón nhận từng khối, từng khối kim nguyên bảo. Lâm Lạc thì từng bước chậm rãi, nhẹ nhàng áp sát Phong Ngạo Sơn, vẻ mặt thì luôn mang theo một nụ cười vô hại.

- Kim tiền thần chưởng...- Lâm Lạc lại gào rú.

Trên tay không biết khi nào, đã xuất hiện một xấp kim phiếu thật dầy dùng hết sức bú sữa mẹ, Lâm Lạc đập thẳng vào mặt Phong Ngạo Sơn. Chỉ thấy Phong Ngạo Sơn, vút bay như một con diều đứt dây, bay nhanh cấm thẳng vào trong vách đấu trường.

- Ha... Ha, ta dùng tiền đập chết ngươi, đập cho người máu chó đầy đầu. Ta là bại gia tử, ta muốn bại gia.- Lâm Lạc hào hứng gào to, hí hửng như tiểu hài tử vừa nhặt được đồ chơi mới.

Trong một góc tối của đấu trường, bốn bóng người như đang toan tính điều gì đó, cả bốn ngươi ai ai mặt cũng âm trầm, chỉ thiếu một chút là chảy ra thành nước. Tất cả cùng nhìn về một phía, nghiến răng ken két, hận sao không thể lại gần, cắn cho Lâm Lạc từng ngụm, từng ngụm.

Bạn đang đọc Gọi Ta Là! Bại Gia Tử sáng tác bởi Longtinhtv
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Longtinhtv
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.