Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yếu kém [3]

Phiên bản Dịch · 2879 chữ

Một bầu không khí im lặng khó xử bao trùm sân thượng. Ngoài tiếng hót líu lo của đàn chim bay trên bầu trời thì không có âm thanh nào khác cả.

-Bốp - Bốp - Bốp

Đến mép sân thượng, đứng cạnh tôi, Kevin đặt tay lên tay vịn và nhìn Hollberg từ xa.

Ngoài tiếng xe cứu thương thỉnh thoảng vang lên ra từ bên dưới, thành phố Hollberg trông yên tĩnh và thanh bình.

Kevin và tôi im lặng ngắm nhìn thành phố, một bầu không khí kỳ lạ nhưng yên bình bao trùm lấy chúng tôi. Như thể tất cả những lo lắng của chúng tôi đã biến mất trong tích tắc.

Trong một khoảng thời gian ngắn, không ai trong chúng tôi lên tiếng cả. Chúng tôi chỉ cùng nhau ngắm nhìn thành phố bên dưới.

"Thật yên bình, nhỉ?"

Sau một lúc tạm dừng, Kevin mở lời, phá vỡ sự im lặng trong khi vẫn nhìn thành phố bên dưới.

"Ừ..."

Gật đầu trong khi vẫn để mắt đến thành phố bên dưới, tôi trả lời.

Từ nơi tôi đứng, tôi có thể nhìn thấy trẻ em và người lớn đang chơi đùa trong công viên đối diện bệnh viện. Người ta đi bộ dọc đường để đến chỗ làm việc, và hàng dài những chiếc ô tô bấm còi inh ỏi.

Thật sự rất yên bình...

"Cảm ơn nhé."

Một lần nữa phá vỡ sự im lặng, Kevin lên tiếng cảm ơn tôi.

"..."

Nhắm mắt lại, tôi không đáp lại ngay.

Tôi không biết phải trả lời như thế nào cả.

Nếu tôi trả lời, chẳng phải tôi đang xác nhận với Kevin rằng tôi thực sự là người đã giết tên mặc đồ đen đó sao?

Nhưng rồi...

"Ừ."

Cuối cùng, tôi cũng lên tiếng.

Liếc nhìn Kevin, tôi nhận ra rằng cố gắng từ chối chỉ tốn công vô ích.

Bản thân tôi đã tạo ra Kevin, nên tôi biết rằng cậu ấy không phải là một nhân vật chính ngáo ngơ chỉ có cơ bắp. Cho dù tôi có cố gắng phủ nhận thế nào đi chăng nữa, cậu ấy cũng đã đoán ra phần nào sự thật rồi.

Từ chối một sự thật đã quá rõ ràng để làm gì...?

Nghe câu trả lời của tôi, trong khi vẫn nhìn về phía thành phố phía xa, Kevin mỉm cười.

"Cậu biết đấy, trông cậu bây giờ hoàn toàn khác hẳn so với ngày hôm qua đấy..."

Dừng lại, Kevin thoáng liếc nhìn tôi trước khi dựa lưng vào tay vịn và một lần nữa nhìn khắp thành phố.

"...Trông cậu giống con người hơn."

"..."

Tôi sửng sốt một giây, nhớ lại chuyện tối qua, và chỉ cười khổ đáp lại.

"Chà, hoàn cảnh buộc tôi phải trở nên như vậy..."

“Hoàn cảnh à…”

Lặp lại từ đó vài lần, lông mày của Kevin nhíu lại trong vài giây trước khi thư giãn.

Liếc nhìn tôi, cậu ta nói.

"...Vậy nó cũng đã khiến cậu tấn công Jin ư?"

Ngậm ngùi lắc đầu nhìn mây trên trời, tôi mỉm cười.

"Cậu có tin tôi không, nếu tôi nói rằng tất cả những gì tôi đã làm, đều là vì lợi ích của chính cậu ta?"

Nghiêng đầu, Kevin suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu.

"Cũng đôi chút."

Ngạc nhiên, tôi quay đầu về phía Kevin.

"Tại sao cậu lại đồng ý với tôi?"

"Nếu là trước đây thì đương nhiên tôi sẽ không tin cậu, nhưng sau vừa đi thăm Jin về, tôi cùng với những người khác đã nhận ra sự thay đổi mới ở cậu ta..."

"Tôi không biết cậu đã làm gì, nhưng Jin đã trở nên dễ nói chuyện hơn trước rất nhiều. Mặc dù vẫn còn hơi chút kiêu ngạo, nhưng không tệ như lúc trước. Hơn nữa, cách cậu ấy nhìn tôi cũng khác hẳn..."

Đặt ngón tay lên cằm, Kevin suy nghĩ một chút trước khi nói.

"...hmm, trước đây cậu ta còn có một chút thù địch, nhưng giờ nó thì đã hoàn toàn biến mất. Cứ như thể cậu ta tái sinh thành một con người mới vậy."

“Ít nhất thì đó là cảm giác của tôi khi nhìn cậu ấy lúc này.”

Nghe Kevin nói khiến tôi thực sự khá ngạc nhiên.

Có vẻ như những gì tôi đã làm dưới tác động của [Uy Thế Hoàng Đế] đã được đền đáp. Đấy là một canh bạc rất lớn, một hành động rất mạo hiểm, nhưng tôi mừng là Jin đã phần nào tự vực dậy được bản thân mình.

Mặc dù tôi không biết liệu cậu ấy có còn ghét tôi vì những gì tôi đã làm hay không, nhưng miễn là cậu ấy trở lại bình thường, thì đó là tất cả những gì quan trọng với tôi.

Tương tự như Kevin, vì tôi là tác giả, nên tôi hiểu rõ tính cách của Jin nhất.

Tôi biết rằng ngay cả sau những gì tôi đã làm với cậu ta, cậu ta vẫn sẽ không nhắm vào gia đình tôi.

Với lòng kiêu hãnh cao ngút trời kia, cậu ta sẽ không bao giờ tấn công gia đình người khác. Với cậu ta, nếu mà đã phải dùng đến phương pháp này, thì cậu ta đã thua rồi.

Có lẽ, đây là lý do tại sao tôi khắc nghiệt hơn với cậu ta dưới tác động của [Uy Thế Hoàng Đế]

Nhưng tôi cũng không chắc lắm.

Nếu đó không phải là Jin, tôi thật không dám tưởng tượng hậu quả của hành động của mình.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến tôi rùng mình.

Một lần nữa, tôi ngày càng lo sợ kỹ năng [Uy Thế Hoàng Đế].

...Tôi cần nhanh chóng điều chỉnh tâm lý của mình.

Thấy tôi chìm trong suy nghĩ, Kevin ngập ngừng một chút trước khi nói điều khiến cậu ta đau đầu từ hôm qua.

"...Tại sao cậu lại che giấu sức mạnh của mình?"

Nghe giọng nói của Kevin, tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Nghiền ngẫm câu hỏi của cậu ấy trong vài giây, tôi lắc đầu và nhìn cậu ấy với một chút thương hại.

"Hơn ai hết, cậu phải là người hiểu rõ nhất chứ."

Dựa lưng vào tay vịn, Kevin suy nghĩ một lúc trước khi phá lên cười.

"Tôi đoán cậu nói đúng, đúng là một câu hỏi ngu ngốc."

Mỉm cười, tôi nhìn Kevin kỹ hơn. Một điều tôi nhận thấy khi nhìn Kevin là dưới mắt cậu ấy có quầng thâm khá dày. Suy nghĩ một chút, vì cậu ấy đã sử dụng [Vượt Giới Hạn], nên tôi đoán cậu ấy có lẽ đã kiệt sức.

Mặc dù kỹ năng này rất mạnh, nhưng tác dụng phụ của nó cũng ác không kém. Qua vẻ ngoài, có vẻ như cậu ấy vẫn cần nghỉ ngơi vài ngày trước khi có thể hồi phục hoàn toàn...

"Yep, đến lúc tôi đi rồi."

Sau khi ngắm nhìn thành phố bên dưới thêm vài phút, tôi nhắm mắt lại và quyết định rời đi. Mặc dù không lâu, nhưng cuộc nói chuyện của tôi với Kevin đã phần nào giúp tôi bình tĩnh lại.

“Ừ.”

Không nói gì, Kevin chỉ gật đầu. Đắm mình dưới ánh nắng, cậu ấy như chìm vào thế giới của riêng mình.

Cũng chẳng trách. Với những gì đã xảy ra, tôi chắc rằng cậu ấy đã tự trách mình rất nhiều.

Đó mới chính là con người của cậu ta.

Thở dài một hơi, vừa định rời đi, suy nghĩ một chút, tôi nhìn Kevin và trịnh trọng nói:

"Trước khi đi, tôi muốn nói cho cậu một chuyện rất quan trọng."

"Hử?"

Thấy giọng nói của tôi nghiêm trọng như thế nào, Kevin thoát khỏi dòng suy nghĩ và đôi tai của cậu ấy vểnh lên.

Liếc nhìn trái phải để chắc chắn rằng không có ai đang nhìn, tôi nhìn thẳng vào mắt Kevin và nói.

"Nước tẩy trang chính là thứ giúp đẩy xa phụ nhất." (Darkie: nguyên văn là "Makeup remover serves as a great women repeller". T nghĩ đây là một cái bad joke, bad đến mức nó buồn cười chứ ý nghĩa thì không hẳn sâu xa.)

"..."

"Tạm biệt."

-Cạch!

Đóng cửa lại sau lưng, tôi thong thả bước xuống cầu thang. Sau một lúc im lặng, tiếng cười của Kevin vang vọng khắp sân thượng. Nó to đến nỗi tôi thậm chí có thể nghe thấy nó từ tận nơi chỗ tôi đang đứng.

Lắc đầu, tôi cũng mỉm cười.

Mặc dù cậu ấy đã cố gắng hết sức để không để lộ ra, nhưng tôi biết rằng cậu ấy hiện đang phải chịu áp lực rất lớn.

Tuy nhiên, khác với tôi, cảm giác tội lỗi của cậu ấy bắt nguồn từ việc cậu ấy cảm thấy yếu đuối và bất lực như thế nào khi chứng kiến những người bạn cùng lớp chết trước mắt mình mà không thể cứu họ.

Mặc dù cảm giác tội lỗi đó khác với tôi, nhưng tôi phần nào cũng hiểu cảm giác của cậu ấy.

...Hy vọng rằng câu đùa nhỏ của tôi đã giúp cậu ấy phần nào quên đi mọi thứ.

Lắc đầu thêm một lần nữa, tôi đi xuống cầu thang trở lại sảnh bệnh viện.

‘Đúng là làm nhân vật chính cũng khó thật.’

...

"Chào mừng."

Đến cổng bệnh viện, Donna nở nụ cười rạng rỡ.

Đứng trước cửa bệnh viện, một người đàn ông vạm vỡ, đầu cạo nhẵn và đeo kính râm hờ hững liếc nhìn xung quanh. Thái độ của ông lạnh lùng và biểu cảm của ông vẫn không thay đổi ngay cả sau khi Donna đến.

"Hừm."

Khẽ gật đầu với Donna, khuôn mặt của người đàn ông vạm vỡ vẫn tỏ ra lạnh lùng.

Khẽ mỉm cười đáp lại, Donna nhìn quanh xem có ai khác nữa không. Theo cuộc gọi cô nhận được, hôm nay sẽ có hai nhân vật rất quan trọng sẽ đến.

"Eyoo Donna!"

..và đúng lúc cô định đi tìm người kia thì một giọng nói quyến rũ cùng mùi hương thơm ngọt ngào bay về phía Donna. Chỉ cần nghe giọng nói là Donna có thể biết ngay đó là ai.

"Thật tốt khi gặp lại cô, Monica."

Liếc ra sau người đàn ông cơ bắp, một cô gái trẻ với mái tóc màu cam đậm bước ra.

Với luồng hào quang rực rỡ bao quanh cơ thể, Monica vui vẻ mỉm cười với Donna. Cô ấy có đôi mắt xanh trong vắt và cao tầm 1m6.

Trái ngược với vẻ đẹp quyến rũ của Donna, vẻ đẹp của cô thiên nhiều về kiểu đẹp ngây thơ trong sáng nhiều hơn.

"Ha ha, lâu rồi mới gặp nhỉ?"

"Chắc tầm nửa năm rồi."

"Hmm, thực sự ngắn hơn mình tưởng luôn."

"Chà, vì cô bận rộn suốt ngày, nên bảo sao nửa năm qua mà cô bảo cảm thấy ngắn ngủi."

Thở dài ngao ngán, Monica nhìn Donna với vẻ ghen tị.

"Ahhh, có lẽ tôi nên đi dạy ở Lock với cô quá."

Mỉm cười, Donna chỉ lắc đầu.

"Ai bảo cô chọn tiền thay vì hạnh phúc làm gì."

"Bây giờ tôi bắt đầu thực sự hối hận về quyết định của mình ghê luôn á..."

Nhìn cô gái trước mặt, Donna không khỏi hồi tưởng lại quá khứ của mình.

Cô cùng với Monica tốt nghiệp ở Lock. Tuy nhiên, khác với cô, Monica chọn tham gia hiệp hội thay vì dạy học ở Lock.

Vào thời điểm đó, sức mạnh của họ ngang nhau, nhưng năm năm sau, nhờ tất cả sự hỗ trợ mà cô ấy nhận được từ hiệp hội liên minh, giờ đây cô ấy đã được xếp hạng 27 trong bảng xếp hạng Anh hùng.

Cô có biệt danh là 'Phù thủy hoàng hôn'.

Sức mạnh của cô ấy tàn khốc đến mức cả hiệp hội liên minh cực kỳ ấn tượng với cô ấy.

Họ đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô. Do sự xuất sắc trong những năm gần đây, tất cả họ đều nghĩ rằng cô ấy sẽ trở thành Anh hùng cấp SS tiếp theo.

Cô ấy tài giỏi đến cỡ đấy đấy...

"Monica, đừng nói chuyện phiếm nữa, và hãy hoàn thành công việc của chúng ta thôi."

Ngắt lời cuộc trò chuyện của họ, người đàn ông cao lớn vạm vỡ nói.

"Trời ạ, sao anh lúc nào cũng căng thẳng thế hả George?"

"..."

Lờ đi Monica, người đàn ông cao lớn vạm vỡ tên George liếc nhìn Donna. Ông đang ám chỉ cô phải nhanh lên.

"Hay là cô muốn vào bệnh viện trước thay vì đợi ở lối vào?"

Nhận ra gợi ý, nhìn xung quanh mình, Donna nhận thấy bầu không khí xung quanh họ đang rất căng thẳng.

Gần như nghẹt thở.

Điều này một phần là do áp lực của họ lớn như thế nào. Mặc dù họ không cố ý giải phóng nó, nhưng mọi người xung quanh họ vẫn cảm nhận được.

"Đi đường này."

Ngay lập tức ra hiệu cho họ đi theo mình, Donna đi về phía một không gian vắng vẻ hơn trong bệnh viện.

"Được rồi đi thôi."

Mỉm cười vui vẻ, Monica và George đi theo Donna.

Chỉ sau khi họ rời đi, mọi thứ mới trở lại bình lặng như thường lệ.

...

Đến một không gian sang trọng hơn bên trong bệnh viện, Donna đưa họ vào một căn phòng riêng.

Ra hiệu cho họ ngồi xuống, Donna cởi áo khoác và ngồi trên ghế sofa.

“Vậy, tôi có vinh hạnh gì mà được mọi người đến thăm đây?”

Liếc George một giây, Monica giơ hai ngón tay lên.

"Chúng tôi có mục tiêu."

"Một là giao một số thiết bị cho các đặc vụ, hai là gặp một học sinh nhất định..."

Nghe phần đầu, Donna khẽ gật đầu. Đương nhiên, để tìm hiểu chính xác liệu ma quỷ và các tên phản diện liên quan đến vụ việc hay không thì họ cần có thiết bị đặc biệt. Nếu không, sẽ rất khó xác định được liệu tất cả âm mưu vừa rồi này được thực hiện bởi một kẻ xấu hay người khác.

Tuy nhiên, sau khi nghe câu sau của Monica, Donna liền cau mày.

"Học sinh mà hai người muốn gặp là ai?"

"Kevin Voss."

"Kevin?"

"Đúng vậy."

Nghe tên Kevin được nhắc đến, Donna nhíu mày sâu hơn.

"Hai người cần gặp cậu ta để làm gì?"

Cắt lời Monica trước khi cô ấy có thể trả lời, George nói.

"Không phải chuyện của cô."

"Ồ? Tôi không đồng tình đâu, vì cậu ấy là học sinh của tôi."

Nhướn mày, Donna nhìn George và giải phóng áp lực cấp S của mình.

"Hừ!"

Không muốn chịu thua kém, George cũng giải tỏa áp lực của mình.

Ngay lập tức căn phòng rung chuyển dữ dội.

"Này này này, hai người bình tĩnh lại đi."

Nhận thấy rằng tình hình đang nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát, Monica liền can thiệp.

-Rầm!

Ngay lập tức, một thứ áp lực khủng bố hoàn toàn áp đảo áp lực của hai người kia.

"kh.."

"Khhhh...Monica d-dừng lại, tôi biết rồi."

Bị đè bẹp bởi áp lực khủng khiếp như vậy, cả Goerge và Donna đều cảm thấy như thể một chiếc xe tải đã đâm vào họ.

Họ hầu như không thể di chuyển cơ thể của mình.

Thấy cả hai đã bình tĩnh lại, áp lực của Monica biến mất.

"Pheewww, hai người biết là tôi không thích làm mấy trò này rồi mờ."

Vuốt tóc sang một bên, Monica dựa lưng vào ghế. Nhìn lại Donna, cô ấy nói.

"Gì đâu mà căng, chúng tôi chỉ muốn trò chuyện vui vẻ với cậu nhóc ấy xíu thôi mà."

Bất lực thở dài, Donna nhìn Monica với vẻ mặt phức tạp và nói.

"Hai người đang có ý định chiêu mộ cậu ta đúng không? Nếu đúng như vậy, thì bỏ ý nghĩ đó đi. Cậu ta còn phải tốt nghiệp ở Lock xong thì mới có thể bước chân vào hiệp hội liên minh được."

"Chúng tôi biết, chúng tôi biết mà. Chúng tôi không ở đây để chiêu mộ cậu ấy, mà kiểu như quan sát thôi."

Nhìn thấy chút khó chịu trong mắt Donna, Monica liền trấn an cô. Gõ nhẹ lên tay vịn của chiếc ghế, Monica nhìn lên trần phòng và khẽ lầm bầm.

"Chúng tôi thực ra cũng có để mắt đến vài người khác... nhưng có thể sẽ khó tuyển dụng họ hơn vì cha mẹ họ muốn họ vào bang hội của gia đình..."

Giả vờ như không nghe thấy nửa sau câu nói của mình, Donna gật đầu.

"Hmm, nếu cô hứa với tôi rằng cô sẽ không làm bất kỳ điều gì quá giới hạn, tôi sẽs cho phép cô gặp cậu ấy."

"Cảm ơn, Donna, cô là nhất luôn!"

Vui vẻ đứng dậy, Monica lao về phía Donna.

“Ê ê, đừng có lại gần—“

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.