Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện gì đến sẽ đến [2]

Phiên bản Dịch · 2346 chữ

"...Hmmm"

Nhìn vào bản thiết kế của tòa nhà thông qua chức năng ảnh ba chiều của máy tính bảng, tôi chìm vào dòng suy nghĩ sâu sắc.

Đã qua ngày hôm sau, và hôm nay là ngày bắt đầu sự kiện ‘Bi kịch thảm sát Hollberg'.

Sau khi chạy quanh biệt thự cả đêm hôm qua, cuối cùng tôi cũng đã có được bản thiết kế của tòa nhà... và bây giờ nhìn chúng, tôi phải nghĩ đến một điều.

Rất lớn.

Ngôi biệt thự quá lớn.

...và khi tôi nói là lớn, ý tôi muốn nói là rất lớn.

Nếu loại trừ tất cả các cơ sở vật chất bên ngoài, thì căn biệt thự có kích thước bằng một sân vận động bóng đá.

Nó có năm tầng, với tầng dưới cùng là bãi đậu xe chứa nhiều ô tô và tầng trệt là nơi đặt lễ tân và sảnh ăn.

Tầng một và tầng hai là nơi đặt các phòng khách, với các giáo sư ở trên tầng hai và các sinh viên ở tầng một.

Tầng cuối cùng có một bể bơi ngoài trời với các thiết bị tập luyện mà học sinh có thể sử dụng bất cứ lúc nào trong ngày.

Mặc dù chúng không tiên tiến như những cái trong Lock, nhưng chúng vẫn được trang bị những thiết bị tối tân như phòng trọng lực và hình nộm huấn luyện.

Chống tay lên bàn, tôi cẩn thận xem xét qua bản thiết kế của tòa nhà.

...Tôi cần phải phân tích cẩn thận tất cả các lối ra và lối vào của tòa nhà. Nơi có lối thoát hiểm gần nhất và xa nhất so với vị trí của tôi cũng như khu vực nào an toàn nhất.

Phóng to hình ba chiều, tôi cẩn thận xem xét cách bố trí của tầng một đến tầng ba.

Mục tiêu của những các tên sát thủ là xâm nhập vào ba tầng trên cùng và tầng dưới cùng.

...Nếu tôi không nhớ nhầm thì vào khoảng 8 giờ tối, đám sát thủ sẽ đột nhập vào dinh thự khi bữa tiệc tối kết thúc.

Kế hoạch của chúng là tấn công từng học sinh ngay khi họ trở về từ bữa tiệc tối. Có nghĩa là khi bữa tiệc kết thúc, sự chuẩn bị của đám sát thủ đã hoàn tất.

Những sát thủ mạnh hơn sẽ tấn công các giáo sư để giữ chân họ lại và ngăn cản họ giúp đỡ sinh viên.

Theo những gì tôi đã viết trong cuốn tiểu thuyết, quân tiếp viện sẽ đến đúng một giờ sau cuộc tấn công, và Donna sẽ dùng sức mạnh của mình cùng với một giáo sư khác và một tay tiêu diệt hầu hết những kẻ ám sát trên tầng hai.

...vì vậy trong vòng một giờ đồng hồ, mục tiêu của học sinh là cố gắng sống sót.

Sau một giờ, hầu hết các sát thủ sẽ bị giết bởi Donna, người sau đó sẽ giúp Kevin và những người còn lại.

Mặc dù tôi đã nói mục tiêu là sống sót trong một giờ... Nhưng nói thì dễ hơn làm.

Những sát thủ tấn công các học sinh cấp từ đến và có kỹ năng và kinh nghiệm rất cao siêu.

Điều này có nghĩa là ngay cả khi các học sinh chiến đấu với một sát thủ có cấp bậc tương đương họ, thì khả năng cao là họ vẫn sẽ thua do thiếu kinh nghiệm.

May mắn cho tôi, vì không ai biết về sức mạnh của tôi, tôi có thể ít nhiều nhanh chóng thoát khỏi những tên theo đuôi tôi và theo dõi tình hình một cách cẩn thận.

Bây giờ câu hỏi thực sự là...

Làm thế nào để tôi tiến hành đây?

Tôi có nên âm thầm loại bỏ một số sát thủ hay chỉ chui vào một chỗ để trốn tránh mọi việc?

"Hừm. . . . . ."

Tôi đoán lựa chọn đầu tiên sẽ không thực sự hợp lý, vì tôi cần cân nhắc xem việc can thiệp của mình sẽ gây ra hậu quả gì.

Có khả năng tôi có thể làm hỏng plot truyện nếu tôi giết tên sát thủ được cho là có vai trò quan trọng trong arc này.

...cuối cùng, sau khi suy nghĩ một chút, tôi quyết định rằng lựa chọn tốt nhất cho tôi lúc này là ở lại, và chỉ can thiệp khi cần tự vệ.

Can thiệp quá mức từ phía tôi có thể gây ra những dị thể tương lai trong cốt truyện sau này, và nó có thể tạo ra các tình huống không mong muốn như sau bữa tiệc vừa rồi.

"Được rồi, vậy là ok rồi."

Kiểm tra đồng hồ và thấy đã 6:30 chiều, tôi đóng máy tính bảng và đi tắm.

Trong thời gian ba mươi phút, tôi cần mặc quần áo và đi đến nơi tổ chức bữa tối cuối chuyến đi.

Thở dài, tôi tưởng mình ngất lên ngất xuống với những bài phát biểu dài nhàm chán dường như kéo dài vô tận.

Điều buồn cười là trong những bài phát biểu nhàm chán đó, những tên sát thủ đã xâm nhập vào tòa nhà.

Ngay cả khi tôi muốn cảnh báo họ về mối nguy hiểm sắp xảy ra, rất có thể họ sẽ chỉ chế giễu và cười nhạo tôi.

Tôi không muốn gì hơn ngoài việc bỏ qua tất cả những bài phát biểu dài dòng và nhàm chán đó, nhưng đâu phải tôi cứ thế mà la làng la xóm là 'Chúng ta hiện đang bị bao vây bởi nhiều sát thủ và rất nhiều người trong chúng ta sắp chết nên hãy nhanh chóng hoàn thành bài phát biểu đi và sẵn sàng tự bảo vệ mình~"

Hơn nữa, với danh tiếng hiện tại của tôi, khả năng cao là sẽ không có ai lắng nghe tôi. Nói thẳng ra, có lẽ bị chế nhạo là nhẹ đấy.

...Lũ khốn.

Cuối cùng, sau khi tắm nhanh và thay một bộ quần áo mới, tôi đi về phía nhà ăn với những suy nghĩ nặng trĩu.

...

Phòng ăn, 20:15

Đã khoảng một giờ kể từ khi tôi bước vào phòng ăn, và thế giới xung quanh tôi chuyển sang màu đen và trắng.

Tôi gặp khó khăn trong việc giữ cho tâm trí của tôi tập trung.

Một giờ.

Bài phát biểu kéo dài lê thê, nói dài nói dai nói nhảm từ hết chuyện này sang chuyện khác.

Ai đó giết quách tôi đi...

Ai nghĩ những bài phát biểu dài này là ý kiến hay vậy?

Thành thật mà nói, tôi thà bị tấn công bởi nhiều sát thủ cùng một lúc hơn là nghe thứ vô nghĩa như thế này.

Thở dài và nhìn trái nhìn phải, tôi có thể thấy một số sinh viên tương tự tôi, dường như họ cũng sắp ngất đi vì buồn chán.

"... sau chuyến đi dài này, tôi đã chứng kiến sự trưởng thành của rất nhiều em học sinh, và tôi có thể tự tin nói rằng các em đang dần định hình bản thân để trở thành những anh hùng mạnh mẽ và tài ba, và sẽ sớm gánh vác trọng trách bảo vệ nhân loại khỏi lũ quỷ."

Nâng ly rượu lên, giáo sư hiện tại đang phát biểu nhìn mọi người và nói.

"Thật tự hào và vinh dự khi kết thúc bài phát biểu của mình để chào mừng những anh hùng tương lai của thế giới chúng ta!"

-Bốp! -Bốp!

Sau khi kết thúc bài phát biểu của mình, một tràng pháo tay vang dội khắp phòng ăn, lấn át đi mọi âm thanh khác.

Tôi cũng vỗ tay.

...nhưng vì một lý do hoàn toàn khác.

"Được rồi, mọi người, yên lặng, yên lặng nào."

Đứng dậy, giáo sư lớp A-17 ra hiệu cho mọi người bình tĩnh.

Connor Norvak.

Đó là tên của giáo sư phụ trách lớp A-17, và mặc dù không phải là một anh hùng được xếp hạng, nhưng ông ta vẫn là một anh hùng hạng S đáng gờm, thậm chí còn góp phần đánh bại một con quỷ cấp Hầu tước.

...và qua cách ông ta di chuyển, tôi có thể hiểu tại sao ông ta có thể đánh bại một con quỷ cấp Hầu tước.

Ông ấy cùng với Donna đã tiêu diệt hầu hết những sát thủ ngăn cản họ giúp đỡ các học sinh, và sẽ là nhân tố đắc lực trong tương lai ở một số sự kiện liên quan đến Kevin.

Nhìn vào ông ta, thần thái nghi ngút của ông ta hoàn toàn bao trùm toàn bộ hội trường, khiến hầu hết các sinh viên phải dừng mọi việc họ đang làm.

Tôi cũng cảm thấy choáng ngợp.

Cảm giác như thể một con gấu khổng lồ đang nhìn xuống tôi và sẵn sàng xé toạc đầu tôi ra bất cứ lúc nào.

Vẻ ngoài của ông ấy khiến tôi nhớ đến một người Viking mà tôi từng thấy trong phim.

Ông ta cao khoảng hai mét và có bờ vai rộng đồ sộ. Dưới mũi ông ta là một bộ râu dài màu vàng dài đến nửa cổ, đôi mắt xanh như biển và mái tóc vàng dài xõa xuống sau lưng khiến ông ta trông khá điển trai.

Cơ bắp to gấp ba lần đầu tôi cực kỳ ấn tượng, và chiếc áo phông trắng hơi quá chật so với cơ thể ông ấy càng làm tôn lên thân hình vạm vỡ hoàn hảo ấy.

Đứng dậy nhìn mọi người trong phòng và đảm bảo rằng mọi người đều im lặng, giọng nói trầm ấm của Connor vang vọng khắp hành lang.

"Ta biết rằng hầu hết các em đang cảm thấy buồn chán với đống bài phát biểu dài lê thê đó, và ta cũng phải thành thật mà nói thì ta cũng sắp chán chết rồi đây..."

Đang dừng giữa chừng Connor dừng lại và mỉm cười khi có thể nghe thấy nhiều sinh viên và giáo sư cười khúc khích.

"Ta sẽ nói ngắn gọn thôi."

Sau khi đợi hội trường trở nên im lặng, Connor tiếp tục.

"Các em có thể được trả nhiệm vụ sau khi trở về từ chuyến đi, và hôm nay ngoài việc thư giãn và tận hưởng bản thân, các em không phải làm bất cứ điều gì khác. Ta không muốn đi sâu vào chi tiết về những gì các em cần để làm, vì các em có thể hỏi giáo sư của mình về các nhiệm vụ của các em.Tất cả những gì ta muốn các em biết là thời hạn nộp bài của em là hai ngày sau chuyến đi và nhóm của các em sẽ được chấm điểm dựa trên những gì các em trình bày... "

Nhìn xung quanh thấy mọi người đều nghe mình nói, Connor cười nói.

"Vì vậy, hãy tận hưởng thời gian còn lại trong ngày. Các em đều xứng đáng với điều đó."

-Vỗ tay! -Vỗ tay! -Vỗ tay!

Nói xong, Connor ngồi xuống và uống một ngụm lớn giữa làn sóng vỗ tay của các sinh viên và giáo sư.

Ngay sau đó, tất cả học sinh giải tán và đi đến khu vực tiệc tự chọn, chất đầy đĩa của mình với đủ loại thức ăn ngon.

Được rồi đi thôi.

Nhìn đám học sinh tiến về phía khu ẩm thực, tôi nhìn đồng hồ và thở ra một hơi dài.

Hiện tại là 8:30 tối và chỉ còn hơn một giờ nữa, sự kiện chính sẽ bắt đầu.

Nếu tôi nói tôi không lo lắng thì đó là nói dối.

Cảm giác như có hàng triệu con bướm đang bay lượn trong bụng khiến tôi chẳng buồn ăn gì nữa.

Nhìn quanh và thấy tất cả các sinh viên và giáo sư vui vẻ cười và trò chuyện với nhau, một phần nhỏ trong tôi cảm thấy tội lỗi.

Rất nhiều người trong số họ sẽ chết.

...và mặc dù tôi biết điều đó, tôi không thể làm bất cứ điều gì để ngăn chặn nó.

Tôi đoán đây là cái giá mà tôi phải trả với tư cách là tác giả của cuốn tiểu thuyết này.

-Ực!

Nhận lấy cốc rượu từ một trong những người phục vụ, tôi nốc cạn một hơi.

"haaaa..."

Nhìn chằm chằm vào chiếc cốc rỗng trên tay, tôi nghĩ.

Mình thực sự cần một chút rượu thích hợp.

...

9:30 TỐI

"...Còn 15 phút nữa."

Con đường trở về phòng của tôi dường như dài hơn bao giờ hết.

Mỗi bước tôi đi dường như nặng trĩu hơn, gần như thể cục tạ cả tấn bị mắc kẹt trên chúng.

Nhìn ra phía sau, có vài học sinh đang trở về cùng lúc với tôi, tôi cắn môi và tiếp tục đi về phòng của mình.

...cuối cùng cũng đến lúc rồi hở.

Khoảnh khắc mà tôi sợ hãi kể từ khi đi chuyến đi này.

'Vụ thảm sát Hollberg'

Một sự kiện khiến một phần tư số học sinh năm đầu tiên chết, và là một trong những sự kiện lớn nhất góp phần đẩy nhanh quá trình trưởng thành của các nhân vật chính.

Một sự kiện gây chấn động nhân loại và dẫn đến việc học viện Lock bị giới truyền thông soi mói dữ dội.

...Cuối cùng thì chuyện gì đến rồi cũng đến.

Đến trước cửa phòng đặt tay lên nắm cửa, tôi thở ra một hơi dài.

"Phìuuuuu...."

Đến lúc rồi.

Khi tôi mở cánh cửa này, sự kiện sẽ bắt đầu...

Một vài sát thủ sẽ phục kích tôi ngay khi tôi mở cửa, và những học sinh còn lại cũng sẽ phải đối mặt với tình huống tương tự.

Nhắm mắt lại và kích hoạt [Uy Thế Hoàng Đế], tôi từ từ mở cửa.

-Click

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.