Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hollberg [1]

Phiên bản Dịch · 2427 chữ

"Được rồi, mọi người lên xe cả đi."

Mặc một chiếc áo phông trắng vừa vặn được bỏ gọn gàng trong quần jean, Donna điểm danh nhanh chóng qua từng người.

Khi điểm danh, nhất cử nhất động của cô đều thu hút sự chú ý của mọi chàng trai có mặt hiện tại. Đôi mắt tím của cô ấy khẽ tỏa sáng khiến mọi người phải sững sờ.

Tôi cũng bị cô ấy hớp hồn.

Sau khi chắc chắn rằng tất cả mọi người trong lớp A-25 đều có mặt, Donna, không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của các chàng trai, lên một chiếc xe buýt lớn màu trắng và thúc chúng tôi đi theo.

Ngay sau khi hình bóng của cô ấy biến mất vào trong xe buýt, các chàng trai mới hoàn hồn và tỉnh táo lại.

Thấy vẻ mặt bối rối của mọi người, tôi không khỏi lắc đầu nhẹ.

Cảnh tượng này đã quá quen thuộc rồi. Đây không phải là lần đầu tiên nó xảy ra, và có lẽ sẽ không phải là lần cuối cùng đâu.

Donna, mỗi khi tâm trạng không vui, thường có xu hướng vô thức giải phóng sức mạnh của mình khiến tất cả các nam sinh trong lớp đột nhiên cảm thấy vô cùng say mê cô.

Đôi khi nó trở nên tồi tệ đến mức một số người sẽ ngất xỉu ngay lập tức.

Chỉ có những người như Kevin và Jin là không bị ảnh hưởng bởi sức quyến rũ bùng nổ đột ngột của cô ấy.

Lấy lại bình tĩnh và nhìn những người khác đang lên xe buýt, tôi không thể không nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt mà Donna vừa bước vào.

Thân ngoài của chiếc xe buýt được sơn màu trắng với thiết kế mượt mà và hiện đại.

Chiếc xe buýt khá to, dài tới 15 mét, có thể chứa tới 200 người.

Lý do tại sao chiếc xe buýt có thể chứa nhiều người như vậy là bởi vì nó có hai tầng, đáng ngạc nhiên hơn là nó có cả một quầy bán đồ ăn nhẹ nhỏ.

Xung quanh xe buýt, tất cả các cửa sổ đều được sơn màu đen để bên ngoài không thể nhìn vào trong.

Khung của chiếc xe buýt được làm từ hợp kim kim loại có độ bền cao, có thể chịu được toàn bộ sức mạnh của một số phản diện hạng .

Nó có độ bảo mật cao và được chế tạo đặc biệt để bảo vệ học sinh khỏi những cuộc tấn công phục kích bất ngờ từ phản diện hoặc thú dữ.

Nhìn phía sau xe buýt, mười lăm chiếc xe buýt khác xếp hàng dài đằng đẵng. Bên cạnh đó, một đám đông học viên giống như chúng tôi đang chờ lên xe buýt của mình.

Bởi vì số lượng học sinh năm đầu tiên là hơn 2.000, nên các học viên được chia thành các lớp khác nhau.

Lớp của tôi là lớp A-25.

Mỗi lớp có người giáo viên riêng và được xếp lớp ngẫu nhiên. Đó là nếu chúng ta loại trừ Jin, Emma, Amanda, Kevin và Melissa, những người được quyền chọn lớp của mình.

Đặc quyền của người tài năng nó vậy...

Bước vào xe buýt, tôi nhìn trái nhìn phải, và sau khi phát hiện ra nhóm của mình, tôi đi về phía họ.

Trên đường đi, tôi không khỏi ngạc nhiên trước nội thất của chiếc xe buýt.

Ghế ngồi khiến tôi liên tưởng đến ghế hạng nhất trên máy bay được làm bằng da tốt nhất. Ghế được chia thành hai hàng, mỗi bên hai ghế. Trước mỗi chỗ ngồi đều có một chiếc bàn gỗ sồi xinh xắn, bên trên có bày vài món ăn nhẹ.

Đến nhóm của tôi, tôi ngay lập tức nheo mắt và nhăn mặt.

Theo như Donna đã thông báo trước cho chúng tôi, chúng tôi phải ngồi cùng với nhóm của mình trong suốt chuyến đi khoảng năm giờ này. Điều này là nhằm để chúng tôi có thể hiểu nhau hơn.

...tuy nhiên, khi nhìn vào nhóm của mình, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu đây có phải là ý kiến hay hay không.

Ở phía bên phải của tôi, Evan và Cassandra đang ngồi nhai ngấu nghiến vài miếng khoai tây chiên. Đằng sau họ, Melissa đang yên lặng ngồi trên ghế nhắm mắt như thể muốn nói rằng 'Đừng làm phiền tôi'.

Ở phía bên phải, Donald đang ngồi cạnh cửa sổ. Lúc này anh ấy đang bận ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ nên dường như không nhận ra rằng tôi vừa mới đến.

Nhìn xung quanh, ngoài chiếc ghế bên cạnh Melissa và Donald, những chỗ khác đều đã kín chỗ.

Khi mắt tôi đảo giữa Melissa và Donald trong vài giây, tôi quyết định ngồi cạnh Donald. Mặc dù tôi không ưa gã, nhưng ít nhất vẫn đỡ hơn là ngồi kế tử thần.

"Hmm? Thằng chó này tính làm gì đấy?"

Ngay khi tôi định ngồi cạnh Donald, gã quay lại và lườm tôi.

"...errr thì ngồi chứ làm gì nữa ba."

Dừng lại một chút, tôi nhìn Donald một chút trước khi phớt lờ gã ta và ngồi xuống ghế.

Ngay khi tôi vừa ngồi xuống ghế, tôi ráng cố gắng kiềm chế rên lên.

Cảm giác như thể tôi đang ngồi xuống một đám mây làm bằng bông vậy. Lưng tôi ngay lập tức chìm xuống ghế, và lớp da bọc xung quanh ghế đã giữ lại phần nào hơi lạnh từ đêm hôm trước ngay lập tức làm mát cơ thể tôi.

...Quá sướng.

Ngay khi tôi đang tận hưởng trải nghiệm của mình, tôi nghe thấy một giọng nói lớn bên tai phải. Quay đầu sang một bên, tôi bắt gặp Donald đang hét vào mặt tôi

"Thằng khốn này! Ai cho phép mày ngồi cạnh tao đấy?"

Cau mày, tôi định vặn lại gã ta, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, tôi đã kiềm chế bản thân và quyết định phớt lờ gã ta.

Tranh luận với mấy thằng ngu chỉ kéo mình xuống trình độ của tụi nó.

"Mày có nghe tao nói không hả, thằng khốn này? Sao kẻ như mày dám..."

Lúc đầu, tôi có thể phớt lờ gã ta mà không gặp vấn đề gì, tuy nhiên, sau vài phút liên tục bị chửi mắng, tôi không thể chịu đựng được nữa.

"Mày gọi ai là đồ khốn hả thằng khốn? Tên tao là Ren. Ren Dover, không phải ‘thằng khốn thô lỗ'."

Tôi giơ ngón tay giữa vào mặt gã ta và lớn tiếng.

"Để tao yên đi, mẹ kiếp chứ, tao chỉ đang cố tận hưởng chỗ ngồi này, vậy nên câm mồm lại và hãy để tao được yên!"

"Cái thằng chó..."

Mở to hai mắt nhìn, Donald vừa định vặn lại, nhưng chưa kịp làm gì, gã đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía bên trái của chiếc xe buýt.

"Đủ rồi."

Mở mắt ra, Melissa tháo kính ra và lườm cả tôi lẫn Donald.

"Dừng trò hề này ngay lập tức."

Cô chỉ tay về phía sau, nơi các học sinh khác đang ngồi, cô nói

"Mấy người định giết tôi cho hả dạ đúng không? Đây là kế hoạch mà mấy người đã ấp ủ ngay từ đầu phải không? Nếu vậy thì nó đã thành công rồi đó. Giờ tôi thà úp mặt xuống nước để chết quách đi còn hơn chịu thêm mấy trò hề của các người nữa."

Nhìn theo hướng mà Melissa chỉ, tôi nhanh chóng nhận thấy hầu hết mọi người trên xe buýt đều nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

"kheumm...kheumm, xin lỗi mọi người."

Lúng túng ho vài tiếng, tôi xin lỗi mọi người.

Có vẻ như Donald và tôi đã hơi ồn ào...

Không cần Melissa nói, chúng tôi ngồi im và ngừng nói to. Nhắm mắt lại, tôi quyết định đánh một giấc thật nhanh.

Bật mp3 lên, tôi ngay lập tức cắm tai nghe vào và phát một bài hát ngẫu nhiên.

Thấy cả tôi và Donald đều ngồi yên lặng như những đứa trẻ ngoan ngoãn, lông mày của Melissa cuối cùng cũng giãn ra. Ngay sau đó, cô nhắm mắt lại và chuẩn bị ngủ. Tuy nhiên ngay sau khi nhắm mắt lại, cô nói.

"Tốt hơn là mấy người nên im lặng khi tôi đang ngủ, không thì đừng trách.”

"Vâng.."

"... nói thêm một từ nào nữa, tôi đảm bảo cả hai sẽ uống lọ thuốc mới nhất của tôi để đi thẳng lên thiên đường."

"..."

"..."

Nhìn nhau, cả tôi và Donald đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Chúng tôi lập tức im lặng và quyết định không bao giờ thốt ra một từ nào trong suốt chuyến xe buýt.

-Rùm!

Ngay sau đó động cơ xe buýt kêu lên ầm ĩ và chiếc xe buýt từ từ tăng tốc.

Nhìn khung cảnh không ngừng thay đổi từ bên ngoài cửa sổ, tôi hít một hơi thật sâu và chuẩn bị tinh thần cho chuyến đi sắp tới.

...

Sau đại tận thế đầu tiên, bản đồ thế giới đã hoàn toàn thay đổi.

Cả thế giới trở thành một khối lục địa thống nhất, và bản đồ mà trước đây chúng ta quen thuộc đã thay đổi hoàn toàn.

Sau đó, đại tận thế lần thứ hai xảy ra, và loài người mất đi 6/8 diện tích đất đai.

Các quốc gia mà đã xoay sở sống sót sau đại tận thế đầu tiên đã không còn tồn tại, và thứ thay thế họ là một chính phủ tập trung mới được gọi là chính quyền trung ương.

Dù đất nước không còn, nhưng người dân không thể quên nguồn gốc của mình.

Hollberg.

Một thành phố được thành lập vào năm 2015 bởi Anh hùng Ludwig Hollberg cấp S, một công dân Đức trước đại tận thế đầu tiên.

Mục đích đằng sau việc tạo ra Hollberg là tái tạo 'Đức'. Ludwig Hollberg tin chắc rằng ta không bao giờ được quên đi cội nguồn của mình, và từ đó trở đi, Hollberg được coi là nước Đức mới.

Nhiều người gốc Đức đã di cư đến Hollberg và định cư ở đó với hy vọng phát triển thành phố hơn nữa. Văn hóa, ngôn ngữ, con người, mọi thứ đều giống hệt như ở Đức trước đại tận thế đầu tiên.

Sau Hollberg, nhiều quốc gia đã làm như vậy và thành lập các thành phố dựa trên quốc gia gốc của họ.

Chính quyền trung ương đã không ngăn chặn họ, và cũng không cố gắng cản chân họ. Họ có quá nhiều vấn đề cần phải quan tâm để quan tâm đến thay vì những vấn đề tầm thường như vậy.

"Được rồi, chúng ta sẽ đến Hollberg trong khoảng mười phút nữa nên hãy chuẩn bị sẵn sàng đi."

Đánh thức tôi là giọng nói lanh lảnh và dễ chịu của Donna truyền qua loa xe buýt.

"huaaam..."

Ngáp thật to, tôi vươn vai.

Nhìn quanh, tôi có thể thấy Donald và những người còn lại đang thức dậy. Đằng sau họ, một số học sinh đã thức đang chơi điện thoại hoặc nói chuyện với nhau.

Dụi mắt vài cái, tôi tựa đầu vào thành ghế.

Thành thật mà nói, mặc dù tôi cảm thấy khá thoải mái trong suốt chuyến đi, nhưng tôi sẽ vui hơn nếu chúng tôi dùng cổng dịch chuyển..

Ngồi suốt năm tiếng đồng hồ mà không hoạt động không phải là điều dễ quen, vì bây giờ tôi dành phần lớn thời gian để tập luyện.

Nếu là trước khi tôi tái sinh, tôi sẽ không phiền đâu.

Tuy nhiên, bây giờ tôi đã thay đổi hoàn toàn thói quen của mình, nên tôi không thể chịu được việc không hoạt động thể chất nào trong hơn năm giờ.

Đáng buồn thay, vì học viện cho rằng cổng dịch chuyển quá nguy hiểm nên chúng tôi không thể sử dụng chúng.

Bởi vì cổng dịch chuyển vẫn là một công nghệ mới, nên không có nhiều đảm bảo an toàn về chúng. Mặc dù nhiều thử nghiệm khoa học đã chỉ ra rằng việc sử dụng các cổng không gian khá an toàn, nhưng đã có một số sự cố liên quan đến chúng khiến chính phủ vẫn ngăn chặn việc sử dụng đại trà cổng dịch chuyển.

Xe lửa cũng không được, vì chúng không thể mang số thiết bị mà giáo viên đã chuẩn bị trước, và do đó, cuối cùng, lựa chọn duy nhất mà chúng tôi có là đi bằng xe buýt.

"Đứng lên."

"...hửm?"

Kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình là Donald, người đã đứng dậy và đợi tôi rời khỏi chỗ ngồi.

Đứng dậy, tôi đi theo dòng học sinh đi về phía lối ra của xe buýt.

Ngay khi tôi xuống xe buýt, ánh sáng từ mặt trời làm tôi lóa mắt trong giây lát. Một làn sóng không khí trong lành quét qua khắp người tôi ngay lập tức làm toàn thân tôi sảng khoái.

Lấy tay che mặt, tôi nhìn quanh.

"...Thật tuyệt."

Trước mặt tôi là một cánh đồng xanh rộng lớn. Vài ngôi nhà xây bằng khung gỗ và đá xuất hiện trên cánh đồng xanh mướt, cùng với vài con bò thả rông quanh cánh đồng.

Ở phía xa là một tòa nhà khổng lồ với những bức tường kim loại dày bao quanh nó. Ngoài những bức tường, có một số tòa nhà lớn nhả khói trong không khí, làm ô nhiễm môi trường trong lành xung quanh.

Sau khi chắc chắn rằng không thiếu một ai, Donna, người dường như đã có tâm trạng tốt hơn trước, nói.

"Được rồi, mọi người. Mặc dù chúng ta đang ở Hollberg, nhưng chúng ta chỉ ở vùng ngoại ô. Đó là bởi vì trước khi vào thành phố, chúng ta sẽ đi đến nhà máy chế biến quái vật."

"Chúng ta sẽ đi một vòng nơi này, sau đó không lâu, nhóm của các em sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ được giao."

Dừng lại và chắc chắn rằng mọi người hiểu ý của cô ấy, Donna quay lại và đi về phía tòa nhà công nghiệp lớn.

"Được, đi theo cô."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.