Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn loạn [2]

Phiên bản Dịch · 2809 chữ

Giữa sự hỗn loạn, xem đồng hồ, tôi chạy về phía một khu vực trong tầng một.

Quan sát những người thâm nhập vào Monolith, có vẻ họ đang nhắm vào các mục tiêu là các cổng dịch chuyển.

Tin tốt là đó không phải là những cổng mà tôi đang hướng tới. Tin xấu là họ có vẻ đang lên kế hoạch cho nổ tung nơi này.

'Chết tiệt, không còn nhiều thời gian nữa rồi.'

Mặc kệ, lần theo bản đồ trên điện thoại, tôi nhanh chóng đi đến khu vực có cổng dịch chuyển cá nhân. Nếu họ thực sự muốn cho nổ tung các cổng, thì tôi thực sự phải nhanh lên.

"Quả nhiên ở đây chỉ có mấy tên."

Đến nơi, liếc nhìn trái phải, tôi nhận thấy an ninh ở đây khá lỏng lẻo.

Kế hoạch ban đầu của tôi là giả làm gã chỉ huy bằng mặt nạ, sau đó trực tiếp vào cửa. Hắn có quyền vào đấy nên không vấn đề gì, và tôi vẫn còn một vài lọ thuốc hóa to từ Immorra.

Tôi đã không sử dụng chúng trước đây là vì tôi muốn Luther thực sự nghi ngờ tôi.

Hơi mạo hiểm, nhưng nó đã được đền đáp.

Nhưng kế hoạch đó giờ đã không còn khả thi. Khi Monolith bị tấn công, mọi thứ đã thay đổi.

Trốn sau một bức tường và nhìn trộm sang bên phải, liếc lên nhìn các camera ở đằng xa.

Sau đó, tôi nhìn xuống bên dưới những tên lính.

'Tốt, chỉ có hai tên.'

Bảo vệ một cánh cửa kim loại khổng lồ là hai lính canh có sức mạnh ngang với tôi, ở cấp độ

Những tên lính mạnh hơn có lẽ đã đến hỗ trợ cổng chính.

Mặc dù nhìn có vẻ nơi này rất lỏng lẽo, nhưng thực ra cũng không quan trọng. Vì nếu không có thẻ đặc biệt thì cũng không thể nào vào trong được. Vật liệu được sử dụng để làm cửa là thứ mà ngay cả hạng cũng khó mà có thể phá được.

Vì vậy, để hai tên lính yếu canh giữ nơi này cũng không có vấn đề.

Và thế thì quá dễ cho tôi rồi.

"hừ hừ. . ."

Nhắm mắt lại và thở ra, với sự trợ giúp của con chip bên trong đầu, não tôi bắt đầu xử lý tất cả thông tin mà tôi vừa quan sát được.

'Khoảng cách giữa mình và lính canh là hơn mười mét, nên mình không thể sử dụng Kiếm thức thứ ba. Đây là vấn đề vì mình không muốn đánh động chúng...còn một vấn đề khác mà mình cần phải giải quyết."

Bởi vì tôi chuyên đánh lén, miễn là đối thủ của tôi không mạnh hơn tôi hoặc phản ứng nhanh hơn kiếm của tôi, thì việc giết chúng sẽ không khó.

Liếc sang bên phải, nhìn các camera phía trên hai lính gác.

Vấn đề lớn nhất lúc này là camera. Nếu tôi muốn sử dụng Kiếm kĩ Keiki, tôi phải chắc chắn không để lại dấu vết.

Đến bây giờ, mọi người đều biết rằng Ren Dover là người thừa kế Kiếm kĩ Keiki. Chắc chắn là nhứ vậy vì nó đã được công bố qua giải đấu. Và họ cũng biết là tôi đã chết.

Nếu Monolith phát hiện ra 876 sử dụng Kiếm kĩ Keiki, thì việc tìm ra danh tính của tôi sẽ không thành vấn đề. Nếu vậy thì cuộc sống sau này của tôi sẽ như địa ngục mất.

‘Mình không thể để điều đó xảy ra.'

Tưởng tượng đến cảnh đấy, tôi liền dựng hết tóc gáy. Hít một hơi thật sâu, ánh mắt tôi đanh lại một cách quyết chí.

'Như này sẽ mất đi yếu tố bất ngờ và có vẻ khó hơn, nhưng mình không muốn mạo hiểm gì khác để sau này tương lai mình phải hối hận.'

Lấy một vài vật thể sắc nhọn từ kho lưu trữ không gian, nheo mắt nhắm vào các camera ở đằng xa, tôi búng ngón tay và các vật thể bắn về phía các camera đấy như những viên đạn.

—WHIIIIII!

Trong nháy mắt, giậm chân xuống đất, phóng nhanh về phía hai tên lính gác phía xa.

"Hử!"

"Kẻ xâm nhập!"

Phát hiện ra tôi, hai lính gác lập tức cảnh giác. Giơ vũ khí lên, chúng định kêu gọi hỗ trợ, nhưng chúng chưa kịp làm gì thì tôi đã bay đến và tấn công chúng.

"Khực!"

Màu xanh lá cây lóe lên trong tích tắc và một trong những tên lính gác bay về phía bên kia của căn phòng.

Rầm—!

Hắn va vào cánh cửa kim loại phía sau.

Thật không may cho tôi, vì mất đi yếu tố bất ngờ, tên lính gác đã có thể chặn được đòn tấn công của tôi, và do đó không chết ngay lập tức. Hắn chỉ bị thương mà thôi.

"Haa!"

Khoảnh khắc tên lính gác đâm sầm vào cánh cửa, âm thanh của không khí bị xé toạc vang lên bên tai tôi, sau đó tên còn lại cầm mũi giáo lao về phía tôi. Lạnh lùng liếc nhìn đòn tấn công sắp tới, hạ thấp người, tôi dậm chân xuống đất và phóng về phía trước. Xuất hiện lại ngay trước mũi giáo.

Đưa tay ra, một màu xanh lục bao trùm lấy tay tôi khi tôi nắm lấy cán của cây giáo và hướng nó xuống đất.

Rầm—!

Chuyển hướng cây giáo cho nó lao xuống đất với một lực lớn và một cái lỗ nhỏ xuất hiện và nứt toác ra.

"Cái gì!?"

Không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tên lính gác đơ người trong tích tắc.

-Click!

Âm thanh click tinh tế vang lên và cơ thể hắn ta đổ gục xuống đất, không còn chút sức sống nào.

"Một tên—"

—Di! —Di!

Cắt đứt lời tôi là một âm thanh vang vọng từ xa.

Quay lại nhìn tên lính mà tôi đã làm bị thương trước đó, ngay lập tức tôi trở nên hoảng hốt. Trên tay hắn là một bộ đàm đang đưa lên gần mặt.

"Không có chuyện đó đâu."

Rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, hơi uốn cong thân mình, tôi giải phóng sự áp lực và ném thanh kiếm về phía gã ta. Xé toạc không khí, thanh kiếm biến mất khỏi tay tôi và xuất hiện trước mặt tên lính gác.

"Báo c—Huek!"

Trước khi có thể nói, thanh kiếm đã đâm thẳng vào tim hắn ta. Bộ đàm trên tay hắn rơi xuống, và một giọng nói vang khắp phòng.

-...Alo? Alo? Nghe rõ trả lời?

Tôi bước tới nhặt bộ đàm lên và nói.

"Vâng, không có gì, tôi chỉ là muốn biết tình hình bên ngoài ra sao."

Một lúc sau, giọng nói bên kia bộ đàm cất lên.

-Sao cơ? Anh điện đàm chỉ để hỏi thế thôi à?!

Đầu bên kia cáu lên.

"..Mhm, chúng tôi nghe thấy tiếng đánh nhau rất lớn, và không biết chuyện gì đang xảy ra. Những lính gác khác đã rời đi mà không nói với chúng tôi bất cứ điều gì, và tôi không biết ngài có cần sự giúp đỡ của chúng tôi không?"

-KHÔNG! Ở đó và bảo vệ cổng. Anh hiểu không? Đây là mệnh lệnh.

—Hãy ở yên vị trí và nếu có người đến, hãy giết chúng ngay lập tức. Ngay cả những tên lính khác cũng không ngoại lệ. Hiểu chưa?

"Tuân lệnh."

-Tốt.

Du.Du.Du.

Xác nhận đã ngắt kết nối. Nghiền nát chiếc bộ đàm trong tay, tôi quay lại và nhìn vào cánh cửa đồ sộ phía sau. Liếc sang bên phải, tôi có thể thấy một chiếc hộp nhỏ màu đen ở bên cạnh.

Không lãng phí thời gian, tôi lấy tấm thẻ đen lấy từ Luther ra, đặt nó lên hộp đen.

Ngay lập tức cánh cửa kim loại khổng lồ mở khóa, và tôi bước vào phòng. Khi bước vào phòng, một cánh cổng lớn xuất hiện trước mặt tôi. Hiện tại, cánh cổng hoàn toàn trống rỗng vì nó chưa được kích hoạt, nhưng ngay cả vậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của cánh cổng đó.

Bên cạnh cánh cổng, có một quả cầu màu trắng phát ra ánh sáng trắng. Biết đó là gì, không cần đắn đo suy nghĩ, tôi bước tới quả cầu và đặt tay lên nó.

===

「Vui lòng chọn vị trí」

▶ [Thành phố Ashton]

▷ [Thành phố Dromeda]

▷ [Thành phố Park]

===

Khoảnh khắc tôi đặt tay lên quả cầu, một cửa sổ nhỏ xuất hiện trước mặt tôi. Trên đó là các địa điểm khác nhau mà tôi có thể dịch chuyển đến. Không đắn đo suy nghĩ, tôi liền chọn thành phố Ashton.

[Vị trí được chọn, kích hoạt dịch chuyển tức thời sẽ bắt đầu.]

Khi nhấn vào nó, quả cầu sáng lên và một âm thanh vo ve vang lên trong phòng. Sau đó, giọng nói robot vang lên và những tia mana hiện lên trong không khí, hội tụ về phía cổng. Dần dần, những sợi mana đi vào cánh cổng theo hình xoáy.

"...đây rồi."

Nhìn vào cánh cổng đang dần kích hoạt, tôi hồi hộp cắn môi. Cuối cùng, sau hơn tám tháng trong cái cái chốn địa ngục này, tôi đã gần đạt được tự do. Biết được điều này, tôi không khỏi nôn nóng.

Khi đợi cánh cổng mở ra, nhìn lại những tên lính gác đang nằm phía sau, tôi thầm nghĩ.

'Đối phó với Luther còn dễ hơn.'

Ngược đời thật.

Bởi vì sử dụng tới độc dược nên thời gian tôi xử lí Luther còn nhanh hơn mấy tên lính gác yếu ớt này.

"Còn bao nhiêu thời gian nữa đây..."

Liếc nhìn quả cầu, tôi không giấu được vẻ hồi hộp khi liên tục nhìn đồng hồ hẹn giờ trên đó.

[5:07]

"Năm phút nữa, đi—"

BÙM—!

Cắt ngang lời tôi là âm thanh của một vụ nổ khác khi trụ sở rung chuyển dữ dội. Từ nơi tôi đang ở, tôi có thể nghe thấy âm thanh của tòa nhà sụp đổ. Chạy vội ra khỏi phòng, một phần lớn của tòa nhà đã bị phá hủy cho phép tôi nhìn thấy những gì đang xảy ra bên ngoài.

Khoảnh khắc tôi nhìn về phía xa, cơ thể tôi đông cứng lại.

"Áp lực này, mái tóc màu cam đó... Monica?"

Âm thanh của năng lượng bùng nổ liên tục vang vọng trên bầu trời, một luồng khí màu cam va chạm mạnh với một luồng khí màu xanh đậm. Khi hai nguồn năng lượng xung đột, một làn sóng xung kích lớn khủng khiếp bắn ra, có thể giết chết những người yếu hơn đứng bên dưới.

BÙM—!

Một tiếng nổ khác vang lên, Monica khịt mũi khi cơ thể cô bị đẩy lùi vài mét. Ba tên trưởng lão trên bầu trời cũng không khá hơn, cũng đều bị đẩy lui, chỉ thua cô ấy một chút. Rõ ràng là chúng hơi bất lợi vì Monica chỉ là một người còn họ là tới tận ba người.

"Hừ, Monica cùng ba tên trưởng lão đánh nhau đã lâu, vì sao chúng còn chưa xuất hiện nữa?" Amon từ bên dưới tự hỏi, ánh mắt chưa từng rời khỏi Monica.

Một vài phút đã trôi qua kể từ khi cuộc chiến của cô ấy với ba tên trưởng lão bắt đầu, và mặc dù cô ấy chiếm thế thượng phong nhờ kỹ năng kết tụ mana của mình, nhưng cũng phải lưu ý rằng mana của cô ấy đang cạn kiệt với tốc độ đáng báo động vì nó.

Hơn nữa, những tên cấp cao còn lại của Monolith hẳn đã nhận thấy có điều gì đó không ổn. Tới bây giờ vẫn chưa thấy chúng xuất hiện.

"Đó là bởi vì bọn chúng sẽ không tới."

Vừa định quay người hỏi ý kiến của Tasos, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai khi một bàn tay áp vào lưng anh.

"Ngươi định làm gì- Huek!"

Một làn sóng mana dày đặc bùng nổ trên lưng Amon khiến anh bay vào những cái cây gần đó. Tasos đột nhiên tấn công Amon, khiến Monica cùng ba tên trưởng lão lập tức ngừng chiến đấu quay xuống chú ý.

Với đôi mắt màu cam rực lửa của mình, Monica nhìn về phía Amon rồi nhìn Tasos. Mặc dù cô ấy không nói gì, nhưng từ mức độ dao động mana xung quanh cô ấy, rõ ràng là cô ấy vừa bị sốc vừa tức giận.

“Kekeke, cuối cùng thì ngươi cũng quyết định lộ diện rồi à?”

Người anh cả trong ba tên chợt phá lên cười khi nhìn xuống dưới.

"Phải, có vẻ như các người đang gặp rắc rối." Nhìn lên, Tasos mỉm cười trước khi chuyển sự chú ý của mình trở lại Amon. Một chút thương hại thoáng qua mắt hắn. "...Chỉ bị thương nhẹ sau đòn tấn công của ta, quả không hổ danh là Tấm khiên bất hoại."

"N-ngươi!" Một giọng khàn khàn vang lên.

Sau lớp bụi mù Amon dần hiện ra, một giọt máu tươi nhỏ giọt nơi khóe miệng, Amon thốt lên với vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Lườm Tasos, anh gầm lên. "Ngươi dám phản bội chúng ta!"

Mana xung quanh đột nhiên dày lên và kết tụ trước mặt anh ta. Cuối cùng, một tấm khiên đen khổng lồ xuất hiện.

"Ngươi nhất định sẽ phải trả giá đắt!"

"Đừng làm quá lên thế Amon, ta thật sự chưa từng gia nhập liên minh bao giờ cả." Tiến lên một bước, với một tay sau lưng, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Tasos. Đảo mắt giữa Monica và Amon, Tasos mỉm cười. "Nói thật cho các ngươi biết, kế hoạch này của các ngươi đã bị ta giăng bẫy ngay từ đầu rồi."

Ba mươi năm.

Đó là khoảng thời gian Tasos đã làm việc cho Liên minh. Ngoài mặt là như vậy. Còn thực tế là hắn đã luôn phục tùng cho tổ chức Monolith.

Theo lệnh, hắn đã chờ đến thời điểm thích hợp. Ban đầu, Monolith không có kế hoạch tiết lộ thân phận của Tasos sớm như vậy.

Hắn là con át chủ bài của chúng.

Tuy nhiên, thời tới. Đây là cơ hội ngàn vàng để chúng có thể loại bỏ một trong những người đứng đầu và một thủ lĩnh tương lai của Liên minh.

Monica và Amon.

Nếu thành công thì tổ chức Monolith sẽ chiếm ưu thế rất lớn. Do đó, chúng đã bày ra một cái bẫy.

Monolith đã thực sự cử ba kẻ phản diện hạng của chúng tới cái bẫy do Liên minh giăng ra, để cho Liên minh không phải nghi ngờ về kế hoạch của chúng.

“Thành thật mà nói, ta không muốn lộ mặt sớm như vậy đâu, nhưng…” Giơ tay lên và nắm chặt nó, một luồng sáng xanh bao trùm thanh kiếm của Taros và quần áo của hắn tung bay dữ dội. "Ta không thể bỏ lỡ cơ hội giết một trong bảy người đứng đầu Liên minh được."

"Đừng có ăn nói xà lơ nữa." Không thể chịu đựng thêm, Amon cắt lời Taros.

Sau đó, giơ tấm khiên lên trước mặt, đôi mắt anh sáng lên một màu bí ẩn khi chiếc khiên trong tay anh từ từ to dần ra.

"...Để ta xem ngươi làm được gì." Tasos trả lời với một nụ cười thích thú trên khuôn mặt. Sau đó hắn ta thủ thế.

Đột nhiên, áp lực của cả hai bùng lên dữ dội. Mật độ mana xung quanh họ dày lên đáng kể.

Nhìn từ trên cao xuống, khuôn mặt của Monica trở nên lạnh lùng. Chuyển sự chú ý của cô ấy trở lại những tên trưởng lão, mana trong cô ấy cũng bùng lên tương tự. Năng lượng tự nhiên trong bầu khí quyển bắt đầu dao động mạnh. Cô biết rằng chỉ còn cách duy nhất là dốc toàn lực.

Bên dưới họ, vô số ánh mắt dõi theo sự dao động mãnh liệt của năng lượng trên bầu trời. Tất cả bọn họ đều biết rằng một trận chiến hạng và bùng nổ sắp xảy ra!

Trong số những ánh nhìn đó là một thanh niên bị bỏng với khuôn mặt nhăn nhó hơn sau mỗi giây trôi qua.

"Ugh... Đùa tôi à."

KangMin
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.