Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu Trường Sinh Tử [1]

Phiên bản Dịch · 2340 chữ

"...Ở đâu nhỉ?" Mười lăm phút đã trôi qua kể từ khi tôi bước vào mái vòm, và giờ tôi chỉ có một mình.

Ngay sau khi bước vào mái vòm, tất cả chúng tôi chia nhau ra. Kevin, Jin và tôi mỗi người một ngả. Đương nhiên tôi và Kevin có việc phải làm rồi, còn Jin thì cũng tự động đi lẻ luôn thôi. Cậu ta là sát thủ, đi lẻ núp lùm là thế mạnh của cậu ta, đi chung với chúng tôi chỉ làm lộ vị trí mà thôi, chẳng có ích gì cho cậu ta.

"...Chắc hẳn mọi người đang nghĩ tụi mình là những kẻ ngốc đây". Tiến về phía trước, một nụ cười cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

Trong một trò chơi team work, điều đầu tiên chúng tôi làm là tách ra, khiến mọi người theo dõi Lock có vẻ lo lắng, nghĩ rằng chúng tôi sẽ theo vết xe đỗ của các học viên năm ba.

Lại thêm một trận thua nhục nhã. Đối với khán giả, có lẽ chúng tôi giống như những kẻ kiêu ngạo quá tự tin vào sức mạnh của mình.

... nhưng giờ chúng tôi đang quan tâm một vấn đề khác quan trọng hơn.

—Vrrrrrr! —Vrrrrrr!

—Ren, cậu tới chưa?

Đồng hồ của tôi đột nhiên reo lên. Đó là Kevin. Đưa cổ tay lên miệng, tôi khẽ thì thầm.

"Tôi gần tới rồi." Theo bản đồ mà mọi người được cung cấp khi bắt đầu trò chơi, tôi có thể tìm đường đến địa điểm mà Kevin đã bảo tôi đến vài giờ trước. Theo cậu ta, đó là nơi sẽ được thiết lập cổng dịch chuyển.

—Tốt quá, tôi cũng gần đến nơi rồi. Chỉ cần tìm ra cổng dịch chuyển thôi.

"...nói dễ hơn làm." Mặc dù chúng tôi biết vị trí gần đúng của các cổng, nhưng không giống như Kevin, tôi không có hệ thống giúp tôi phát hiện vị trí chính xác của cổng.

Nhưng tôi đã có cách.

Chắc chắn sẽ có một vài tên đứng xung quanh bảo vệ và thiết lập cổng dịch chuyển, và tôi sẽ tìm ra chúng sớm thôi.

—Ren, tôi cúp máy đây. Tôi nghĩ rằng tôi đã thấy nó rồi.

"Được thôi".

Ngắt kết nối cuộc gọi với Kevin, tôi tăng tốc.

Di chuyển qua lùm cỏ dày đặc, tốc độ của tôi chậm lại từ từ.

"...Không nên bứt dây động rừng".

Cổng dịch chuyển có lẽ sẽ được bảo vệ bởi ít nhất bốn tên. Nếu tôi quá manh động, tôi sẽ mất đi yếu tố bất ngờ và gặp bất lợi. Mặc dù tôi tự tin vào sức mạnh của mình, nhưng bốn tên là quá nhiều. Nên chuẩn bị thật kĩ lưỡng trước khi hành động.

"Mấy tên ngốc này đang làm gì vậy!" Bên trong phòng chờ riêng của Lock. Một giọng nói cao vút vang lên khắp không gian.

"Tại sao họ lại tách ra ngay từ đầu? Họ không có não à?" Emma tức giận chỉ biết xả cơn giận vào màn hình TV trước mặt.

Bên cạnh cô ấy là Amanda. Mặc dù cô ấy không nói gì, nhưng Amanda cũng đồng ý .

"Chết tiệt, họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ tất cả những gì tôi nói với họ trước trận đấu đều bị bỏ ngoài tai sao?" Mặt khác, cách họ không xa, Melissa cũng nguyền rủa.

Trước khi trận đấu bắt đầu, cô ấy đã nói tóm tắt chiến lượt mà Ren, Jin và Kevin nên tuân theo trong trận này để giành vị trí đầu tiên.

Nhưng...

Họ đã không thèm quan tâm. Như đàn gãi tai trâu, bộ ba tách ra và làm chính xác điều mà cô ấy bảo họ không được làm. Điều này làm cô khó chịu vô cùng.

"Liệu hồn đấy, đừng để tôi bắt được các cậu..." Melissa bấu chặt vào thành ghế sofa.

Màn trình diễn của họ hiện đang được chiếu TV, tất cả mọi người trên thế giới đều đang theo dõi. Là cố vấn kỹ thuật được chỉ định của họ, khuôn mặt và tên của cô ấy được dán trên cùng một màn hình với họ. Nếu họ thua, một phần lỗi sẽ đổ lên đầu cô ấy. Càng nghĩ về điều đó, cơn giận trong cô càng dâng cao.

"Cứ chờ đấy..."

Ẩn mình , tôi đứng trên ngọn cây và quan sát năm người phía trước.

"Hai tên cấp và ba tên cấp ?"

Mặc dù hơi nhỏ, nhưng những luồng mana phát ra từ cơ thể của những học viên trước mặt tôi cho thấy rằng họ ở khoảng cấp độ đó.

"...Kèo này khó rồi đấy." Không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng khả năng cao là những tên trước mặt tôi là những người tôi đang tìm.

Họ đang ở trong khu vực mà Kevin đã bảo từ trước và đang có những hành vi rất đáng ngờ.

Bốn người di chuyển xung quanh trong một bán kính nhất định và một người ngồi ở giữa giả bộ nghịch đất.

Chắc chắn có vấn đề.

"Quan sát một tí xem sao..."

Vẫn chưa chắc chắn nên tôi buộc phải quan sát thêm.

Mặc dù vậy, tôi đã bắt đầu chuẩn bị.

—Vrrrrrr! —Vrrrrrr!

Hơi giật mình, đồng hồ rung lên. Khẽ vặn cổ tay, tôi trả lời cuộc gọi.

"...Alo."

Sau đó tôi đưa đồng hồ gần miệng.

"Bên cậu thế nào rồi?"

—Tôi đã tìm thấy cổng và các mục tiêu rồi.

Kevin dường như cũng như tôi, vì giọng nói của cậu ấy rất nhẹ nhàng.

"...Tôi nghĩ tôi cũng đã tìm thấy chúng. Hãy cho tôi biết vị trí chính xác cổng dịch chuyển ở đâu."

Nếu giống nhau, thì cổng dịch chuyển cũng sẽ ở vị trí tương tự như bên cậu ấy.

—Ừm, bên tôi có bốn tên. Họ cứ đi vòng vòng, nhưng không đi xa mà chỉ đi xung quanh một điểm nhất định và họ có sức mạnh ở khoảng từ cấp đến cấp .

Kevin tạm dừng một chút trước khi tiếp tục.

—...Họ dường như đến từ một học viện cấp thấp. Mà học viện cấp thấp thì không thể có những người tài năng đến vậy. Họ là những người mà ngay cả Lock cũng thèm muốn. Điều này khiến tôi nhận ra đó là chúng...

Gật đầu, mắt tôi khẽ nheo lại.

"Bên tôi cũng vậy...nhưng tôi có năm tên lận. Hình như hơi sai sai ở đâu thì phải?"

Cậu ấy có bốn trong khi tôi có năm. Không công bằng tý nào.

—Hee...xui cho cậu rồi.

Trước câu trả lời của tôi, giọng của Kevin trở nên hơi mỉa mai. Lông mày tôi đan lại.

"Cậu đang chọc tức tôi à?"

-...Không.

Cậu ta lưỡng lự chút rồi mới trả lời, khiến miệng tôi co giật.

"Cậu còn đùa trong lúc này được sao?"

Từ khi nào mà Kevin đùa giỡn trong những tình huống nghiêm trọng như vậy? Cậu ấy không phải là kiểu thanh niên nghiêm túc sao?

Không biết học theo ai nữa.

—Được rồi, tôi xin lỗi. Cổng dịch chuyển được giấu ở dưới mặt đất. Ngay giữa những tên ấy, tôi chỉ biết thế thôi.

"Cậu chắc chứ?"

—Chắc, bên cậu cũng giống như vậy không?

"Ừ… cậu đã hành động chưa?"

-Chưa. Tôi đang chuẩn bị. Có bốn tên nên tôi không thể vội được. Tôi đang chuẩn bị mọi thứ để phục kích thành công.

"...Được rồi."

Nhắm mắt mà cứ thế lao vào đánh bốn tên chưa rõ lai lịch thì chỉ có chết. Chủ động và tấn công bất ngờ là cách hiệu quả nhất để giành chiến thắng .

-Được rồi. Tôi sắp bắt đầu rồi đây. Cậu cũng nên chuẩn bị đi.

"Được".

Kevin nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Hạ cổ tay xuống, tôi nhanh chóng lấy ra một vài thứ từ chiếc vòng tay của mình.

"...Mình đoán mình cũng nên bắt đầu—oh?"

—Di! —Di!

Đột nhiên đồng hồ của tôi rung lên. Một thông báo chói lóa màu đỏ làm tắc nghẽn màn hình đồng hồ của tôi.

[Trò chơi bắt đầu]

Nhìn chằm chằm vào thông báo, khóe môi tôi nhếch lên.

"...đúng lúc vậy."

—Thịch!

Nhảy xuống cây, tôi rón rén tiến về phía trước. Di chuyển phía sau một trong những tên đấy, chân tôi đột ngột dừng lại. Lúc này, tôi ngừng thở và hoàn toàn tập trung vào mục tiêu trước mặt.

'Bắt đầu với một trong những tên mạnh nhất ...'

-Click!

Đặt tay lên vỏ kiếm, âm thanh lích kích quen thuộc vang vọng khắp khu vực.

—Thịch.

Một tiếng uỵch nhỏ kèm theo tiếng lích kích khi mục tiêu đầu tiên của tôi ngã đập mặt xuống đất. Khi mũi kiếm của tôi chuẩn bị chạm vào đầu hắn, một tấm khiên bảo vệ nhỏ hình thành xung quanh, cứu mạng hắn ta. Cú va chạm vẫn khiến hắn bất tỉnh. Mặc dù được chiếc khiên cứu mạng, nhưng nó không làm giảm lực tấn công từ kiếm của tôi.

"Gì vậy!"

"Ai đó?"

Nghe tiếng động, bọn chúng phát hiện ra tôi. Đã lường trước được điều này, lao về phía trước, tôi tiến về phía người ở giữa. Tên xếp hạng còn lại.

Tất nhiên, ba người kia sẽ không đứng nhìn. Rút vũ khí ra, tất cả bọn họ ngay lập tức lao về phía tôi.

Nhìn chằm chằm vào chúng, đôi mắt tôi từ từ chuyển sang màu xám khi tôi ra lệnh.

"Đứng yên." Lập tức tất cả bọn chúng dừng lại.

"Ghhh ... bị sao vậy!"

"Khụ..."

"N-ngăn hắn lại!"

Không điều khiển được cơ thể, tất cả chúng đều sợ hãi lùi lại một bước, bất lực nhìn tôi tiến đến gần mục tiêu của mình.

"Gyek!"

Bỏ dở mọi việc đang làm, kẻ đang thiết lập cánh cổng rút vũ khí ra và lao về phía tôi.

Nhìn hắn tiến về phía tôi, chân tôi đột ngột khựng lại. Hắn vung kiếm chém về phía tôi.

—Shaa!

Nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm đang lao tới, tôi giơ tay phải lên và búng ngón tay.

—Bụp!

"Hừ!"

Một tiếng động lạ phát ra từ miệng của hắn khi cơ thể hắn ta ngừng chuyển động. Lợi dụng lúc này, tôi truyền vào nắm tay của mình một luồng mana dày đặc và vung nó về phía cằm hắn ta.

—Thình thịch!

Hắn ta bị đánh bại ngã úp mặt xuống đất.

Tôi giơ kiếm lên đâm thẳng vào tim hắn. Ngay khi thanh kiếm của tôi chuẩn bị đâm vào tim hắn ta, một lá chắn bảo vệ nhỏ hình thành xung quanh giống như tên trước đó.

Mục đích của tôi khi làm việc này là để kích hoạt chức năng đặc biệt của bộ đồ, hiệu ứng tê liệt.

Sau khi hệ thống cho rằng mục tiêu 'đã chết', nó sẽ làm tê liệt cơ thể người chơi cho đến khi có một giáo sư đến đưa họ ra ngoài.

—Shaa! —Shaa! —Shaa!

Chưa kịp nghỉ tay, từ mọi phía là âm thanh của những vũ khí sắc nhọn chém qua gió.

"Hây."

Cúi xuống và né một trong những đòn tấn công, tôi vẽ một vòng tròn nhanh trong không trung. Một tinh cầu xuất hiện trước mặt tôi.

"Đi..."

Khi tinh cầu hình thành, tôi đẩy nó sang một bên.

"C-chuyện gì đang xảy ra vậy!?"

"Hả?!"

Siết chặt nắm tay, hai đòn tấn công còn lại hướng về phía tôi đã đổi hướng một cách kỳ diệu.

[Tinh cầu tường minh] Chiêu thức thức 2 : Lực hấp dẫn.

—Rầm!

"Khuhuua!"

Tận dụng sơ hở được tạo ra, tôi lao tới và đấm thẳng vào bụng một trong ba tên học sinh.

Nắm đấm của tôi nhanh chóng chạm vào bụng hắn ta, và một làn sóng xung kích nhỏ quét qua khu vực.

—Thình thịch!

Quỳ rạp trên mặt đất, nước miếng văng khắp nơi.

Giơ chân lên, tôi đá thẳng vào mặt hắn ta và khiến hắn bất tỉnh. Nâng kiếm lên, tôi một lần nữa nhắm vào trái tim.

—Tút!

"Hạ được thêm một tên..."

Sau khi hạ thêm một tên khác, tôi quay lại. Lúc này, hai tên còn lại vẫn đang cố gắng thoát khỏi vòng vây. Tôi mạnh hơn chúng một bậc, coi như trận này xong rồi.

Click-! Click-!

Đặt tay lên vỏ kiếm, hai tiếng lích kích vang vọng khắp khu vực.

—Thình thịch! —Thình thịch!

Với hai tiếng uỵch nữa, cuối cùng tôi đã hạ hết bọn chúng.

"Hừ hừ. . ."

Một hơi thở dài kéo dài thoát ra khỏi môi tôi. Hơi thở của tôi hơi gấp gáp.

"Được rồi, kết thúc chuyện này thôi."

Giả vờ tỏ ra bình tĩnh, tôi 'tình cờ' đi về phía vị trí mà tôi cho rằng cổng dịch chuyển đã được đặt.

Mục tiêu của tôi là 'vô tình' tìm thấy cổng dịch chuyển để nó lọt vào camera quan sát của trận đấu.

Phần còn lại sẽ do các giáo sư giải quyết.

Đây là kế hoạch hợp lý nhất mà Kevin và tôi nghĩ ra.

Như vậy...

"haa....haa"

Đứng trước một tên tôi giả vờ kiệt sức, cuối xuống.

"Oof, hay mình nên ngồi nhỉ—"

"Không tệ, còn hai tên kia đâu?"

"Ai vậy?!"

Làm tôi giật mình là một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía bên phải của tôi.

—Sha!

Cùng lúc giọng nói cất lên, tôi cảm thấy một vật kim loại lạnh lướt qua mặt mình. Không mất cảnh giác ngay từ đầu, tôi đã có thể tránh được đòn tấn công. Chỉ vừa đủ mặc dù.

—Drip! —Drip!

Vuốt ngón tay cái lên má và nhìn chằm chằm vào vết máu trên ngón tay, tôi khẽ ngẩng đầu lên.

Mắt tôi nheo lại.

"Aaron..."

KangMin
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.