Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dọn dẹp [3]

Phiên bản Dịch · 1904 chữ

===

Gerrard Lim - Là con trai chủ tịch tập đoàn dược phẩm WV.

Romelu Connel - Có cha và mẹ là anh hùng hạng A và làm việc cho bang hội hạng bạch kim.

Adrea Forsetti - Con trai trưởng lão của Gladiatori, bang hội hạng bạch kim.

Jessica Pandev - Con gái của một trong những giảng viên của trường.

Gabriella Lemass - Con gái giám đốc chi nhánh của ngân hàng quận Ashton, một trong những ngân hàng lớn nhất thành phố.

===

—Plack.

Tôi đóng cuốn sổ của mình lại. Trong đó có tất cả những ghi chép của tôi về năm tên bạo chúa.

"...ừm, có lẽ ổn rồi".

Tôi đã hành động với sự trợ giúp của Angelica. Bây giờ tất cả những gì tôi phải làm là chờ đợi.

"Tên nhân loại kia."

Đột nhiên, Angelica gọi tôi. Với cơ thể đang cuộn tròn và nằm trên giường, Angelica trông khá dễ thương.

"Hửm? Angelica? Sao thế?"

"Ngươi vẫn chưa giải thích cho ta biết tại sao bắt ta làm những điều này."

"À, cái đó..."

Phải. Angelica đã làm mọi việc nhưng cô ấy vẫn chưa biết kế hoạch là gì. Tại vì tôi nghĩ cô ấy cũng không muốn nghe.

"Nhưng mà nghe chán lắm, cô có muốn nghe không?"

"Thế thôi, không thèm nghe nữa".

Angelica nhanh chóng lắc đầu.

'Hỏi chấm?'

Nhìn Angelica cuộn tròn trên giường, tôi lắc đầu.

Thành thật mà nói, tôi có giải thích thì chưa chắc cô ấy đã hiểu.

Kế hoạch của tôi là làm lục đục nội bộ giữa năm tên bạo chúa.

Tất nhiên, nếu chỉ có vậy thì chưa giải quyết được gì. Tôi sẽ khiến mọi người quay lưng lại với Gerrard, kẻ có hậu thuẫn lớn nhất và cũng là mục tiêu chính của tôi.

Chỉ khi mọi người chống lại hắn thì kế hoạch của tôi mới thực sự bắt đầu...

—Fwua!

Gõ vào vòng đeo tay của tôi, một tấm thẻ màu xanh lá cây xuất hiện trên tay tôi.

'Thẻ thời gian...'

Sau khi suy nghĩ trong một thời gian dài, tôi nhận ra rằng đây là mối liên kết chính giữa năm tên bạo chúa. Những tấm thẻ thời gian là thứ bọn chúng đều muốn có.

Từ đó, kế hoạch của tôi bắt đầu hình thành.

Sau khi dành vô số thời gian để quan sát từng tên bạo chúa, tôi đã biết kha khá nhiều, từ thói quen đến sở thích của chúng.

Sau đó, tôi có thể vạch ra một kế hoạch sơ bộ mà tôi đã thực hiện với sự giúp đỡ của Angelica.

Nó có thành công hay không, cuối ngày hôm nay tôi sẽ biết.

"Hơooow...buồn ngủ quá."

Uể oải vươn tay, một cái ngáp dài thoát ra khỏi miệng tôi. Dành cả ngày để xem lại thông tin mà tôi có được về năm bạo chúa, giờ tôi cảm thấy rất mệt.

Lên giường, tôi nhìn lại phòng mình. 'Mình sắp phải rời khỏi nơi này rồi nhỉ?'

Phải, Donna đã nói với tôi rằng phòng của tôi ở tòa nhà Leviathan sắp xong rồi.

Tôi vừa làm quen với nơi này và quen được vài người bạn, vậy mà giờ phải rời đi rồi. Tiếc quá.

—Pamf!

Nằm phịch xuống giường, tôi tắt đèn và nhắm mắt lại.

'Chà, sao mình có thể từ chối cơ hội chuyển đến tòa nhà Leviathan được chứ.'

Ý tôi là, chúng ta đang nói về nơi có cơ sở vật chất hàng đầu với những căn phòng và sân tập lớn hơn. Cho dù tôi luyến tiếc nơi này đến mức nào đi nữa cũng không thể từ chối một nơi xịn xò như thế kia được.

Hơn nữa mọi thứ trong kế hoạch của tôi sẽ diễn ra tự nhiên ở đây, không cần phải đụng tay vào nữa.

Tất cả những gì tôi cần làm bây giờ là chờ đợi.

Chờ cho mọi thứ đâu vào đấy.

...

Sau một ngày cuối tuần bình yên trôi qua, hôm nay là thứ Hai và lớp học kết thúc lúc 5 giờ chiều như thường lệ.

"Được rồi, buổi học hôm nay đến đây thôi".

Kết thúc buổi học, với một lời tạm biệt nhanh chóng, giảng viên thu dọn đồ đạc của mình và rời khỏi lớp học.

"Hua...mệt quá".

Duỗi tay, Emma uể oải đứng dậy thu dọn đồ đạc. Bên cạnh cô ấy, Amanda cũng vậy.

Trải qua mười tiếng đồng hồ học tập, ai nấy đều mệt mỏi là điều dễ hiểu, kể cả tôi. Khi đang thu dọn đồ đạc, Emma quay lại và nhìn Kevin.

"Này Kevin, cậu định làm gì sau khi về vậy?"

"Luyện tập".

Đặt máy tính bảng của mình vào kho lưu trữ không gian, Kevin trả lời cộc lốc. Đáp lại, Emma chỉ đảo mắt và phàn nàn.

"Ghh, cậu không còn việc gì khác để làm ngoài luyện tập à?"

"Không, cậu ta là một tên ngốc cơ bắp".

Tôi nhanh chóng xen vào. Khuỷu tay vào tôi, Kevin lườm tôi.

"Cậu vừa nói gì vậy?"

"Tôi xin lỗi, ý tôi là một tên ngốc cơ bắp bị điếc."

"Oy! Nói lại lần nữa xem?"

"Đồ ngốc cơ bắp".

Vẫn nhây nhìn Kevin, tôi lặp lại. Mỉm cười, Kevin bẻ đốt ngón tay.

Crack. Crack.

"Hình như có người ngứa đòn thì phải".

"Cậu không đánh lại tôi đâu".

"Ồ? Cậu muốn thử không?"

Thử nghĩ xem. Nếu Kevin và tôi đánh nhau, ai sẽ thắng?

Không quan tâm tài năng xuất chúng và thứ hạng cao hơn của Kevin, tôi vẫn tự tin đánh bại cậu ta. Lý do rất dễ hiểu.

Tôi biết mọi thứ về Kevin.

Từ cách cậu ta chiến đấu, điểm mạnh và điểm yếu của cậu ta. Mặt khác, khi thiết kế nhân vật của cậu ấy, tôi đã thêm một số lỗi trong cơ chế và sức mạnh của cậu ta.

Những điều này sẽ không còn quan trọng vào cuối cuốn tiểu thuyết, nhưng hiện tại chúng là những lỗi rất dễ khai thác có thể giúp tôi có lợi thế khi chiến đấu với cậu ta trong tương lai.

Tuy nhiên, đó chỉ là suy đoán của tôi thôi. Tôi thực sự không thích đấu với Kevin. Ít nhất là không phải bây giờ. Kết quả là tôi nhanh chóng từ chối lời thách thức của Kevin.

"Không, tôi không muốn đấu với cậu . Không vui."

"Haizz, chịu mấy người luôn..."

Nhìn tôi và Kevin cãi nhau, khóe miệng Emma giật giật. Lắc đầu, Emma nắm lấy cổ tay Amanda và dẫn cô ra khỏi lớp.

"Đi thôi, Amanda".

"Ừm".

Amanda gật đầu. Quay đầu nhìn hai cô gái rời đi, tôi nhìn Kevin và đề nghị.

"Có lẽ chúng ta cũng nên đi thôi".

"Được thôi".

Đã muộn rồi. Có lẽ không nên lãng phí quá nhiều thời gian tám chuyện trong lớp học. Đặc biệt là bây giờ tôi đã rất bận rộn.

‘Mình nên làm gì tiếp theo, hmm...Có lẽ mình nên tr-hm?'

Ngay khi tôi chuẩn bị rời khỏi lớp học, Kevin vỗ nhẹ vai tôi và chỉ về phía lối vào lớp học.

"Ren, bạn cậu kìa".

"Ồ ai vậy?"

Tôi rất ít bạn nên cũng sớm biết đó là ai.

"Leo? Ram?"

Đứng ở lối vào lớp là Leo và Ram. Thấy tôi, Leo là người đầu tiên nói.

"Ren, sao cậu bình tĩnh như vậy?"

Lông mày tôi đan lại.

"Có chuyện gì với các cậu vậy?"

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khá nghiêm trọng của họ, tôi cảm thấy lạ. Nhận thấy sự bối rối trên khuôn mặt tôi, Leo liếc đồng hồ.

"Không thấy thông báo sao?"

"Thông báo gì?"

"Hãy kiểm tra đồng hồ của cậu đi."

Thấy tôi không biết gì, Leo thở dài. Cau mày, tôi bật đồng hồ và kiểm tra thông báo. Chẳng mấy chốc, mép môi tôi cong lên.

“Ra vậy, bắt đầu rồi đây…”

[Gửi tất cả những người dưới sự bảo kê của Gerrard, hôm nay sau khi tan học lúc 5 giờ, hãy đến phòng cậu ấy ngay lập tức. Nếu đến muộn dù chỉ một phút, thì sẽ phải gánh chịu hậu quả khôn lường]

"Cậu nói gì cơ?"

'Oops, mình lỡ lời rồi'

Tôi nhanh chóng đánh trống lảng.

"Hm, Oh? Không có gì đây, sợ quá. Xảy ra chuyện gì vậy?"

Khoanh tay, Ram trầm ngâm nói: "Chúng tôi không biết. Chẳng phải hôm qua chúng ta vừa nộp cho họ thẻ thời gian sao? Tại sao họ lại gọi mọi người đến? Có lẽ đã có chuyện lớn xảy ra."

"Hmm, vô lý nhỉ".

Đối với Leo và Ram, chuyện này chưa xảy ra bao giờ nên họ cảm thấy rất lạ. Nhưng họ đâu có biết đây là điều mà tôi đang mong đợi.

'Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch'

Tuy nhiên, tôi vẫn cần phải thận trọng hơn nữa.

May mắn thay, nhờ có Angelica, kế hoạch của tôi khá hoàn hảo, khó có thể nào bị phá hỏng được.

"Ren, chúng ta nên làm gì đây?"

Leo lo lắng nhìn tôi khi hỏi thêm. Tôi lắc đầu đáp lại.

"Hết cách rồi, chúng ta phải đi thôi."

"Nhưng..."

"Đi thôi, tôi sẽ bảo vệ các cậu mà. Quên tôi là ai rồi sao?"

"À, đúng rồi. Làm sao mà quên được?"

Với sức mạnh của mình, có thể nói tôi là một trong những người mạnh nhất trong tòa nhà Manticore. Không có gì phải lo lắng cả.

Đừng hiểu sai ý tôi, không phải những người trong tòa nhà Manticore yếu, có điều là tất cả những người mạnh mẽ khác đã đến hai tòa nhà còn lại. Bất cứ ai đạt hạng D đều cực kỳ tài năng và giàu có, nhữn người như vậy thì sao có thể ở lại tòa nhà Manticore được.

Tôi là một trong những người mạnh nhất trong tòa nhà. Leo và Pram cũng nhận ra điều này, vì vậy họ thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, đi thôi".

"Đi thôi".

"Oke".

Chuẩn bị đi thì Kevin vỗ nhẹ vai tôi. Sau khi lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, cậu ấy ít nhiều hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Các cậu cần tôi giúp không?"

"Hửm? Không, tôi lo được".

Với một nụ cười toe toét trên khuôn mặt, tôi lắc đầu. Kevin tham gia sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi mất. Tôi biết quá rõ tính cách của cậu ấy, những gì tôi sắp làm không phải là điều mà cậu ấy sẽ thích.

"Cậu chắc chứ? Nếu cậu cần giúp đỡ thì gọi cho tôi nhé".

"Cám ơn lòng tốt của cậu, nhưng nó không tệ như cậu nghĩ đâu".

Vỗ vai Kevin, tôi trấn an cậu ấy rằng mọi chuyện vẫn ổn. Nhìn chằm chằm vào mắt tôi trong vài giây, Kevin cuối cùng cũng bỏ cuộc.

"Được, nếu cậu đã nói vậy".

"Hm, tôi sẽ gọi cho cậu nếu tôi thực sự cần giúp đỡ".

Cười toe toét, tôi dơ điện thoại lên.

"Chắc chắn rồi".

"Được, ngày mai gặp lại".

"Xì".

Vẫy tay tạm biệt Kevin, tôi vòng tay khoác vai Leo và Ram rồi theo họ trở lại tòa nhà Manticore.

'Đã đến lúc dọn rác rồi ...'

KangMin
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.