Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thống trị bằng nỗi sợ [1]

Phiên bản Dịch · 2093 chữ

Đêm tối, sau khi trở về từ chuyến shopping hôm nay, Emma mệt mỏi đặt lưng xuống giường. Với mái tóc nâu ngắn xõa xuống, Emma nằm lướt điện thoại.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Emma mở tài khoản ngân hàng và kiểm tra số dư của mình.

[Số dư tài khoản : 7.472.060 U]

Nhìn thấy con số, Emma cáu lên và lẩm bẩm.

"Ăn gì như heo vậy trời??"

Cô ấy đã lên kế hoạch chỉ tiêu nhiều nhất là 100.000 U cho hôm nay. Không ngờ lại vung tay quá trán tiêu hết 750.000 U, quá khủng khiếp.

Bình thường, cô ấy sẽ coi nhiêu đó như là mấy đồng bạc lẻ thôi.

...nhưng cô ấy hiện đang trong hoàn cảnh khó khăn, thế nên con số 100.000U cũng đã là rất lớn đối với cô ấy rồi.

Nhìn vào số tiền còn lại trong tài khoản ngân hàng, Emma cảm thấy cay đắng.

"Mình phải sống như thế này đến bao giờ đây..."

Thật sai lầm khi cá với Ren. Nếu không thì đâu có đi tong 750.000U.

-Ring! Ring!

Đúng lúc đó, điện thoại của Emma reo lên. Nhìn xem là ai gọi, mặt Emma tối sầm lại. Đó là chú của cô ấy.

[Chào Emma, khoẻ không con?]

Nghiến răng, Emma nhấc điện thoại và trả lời.

[Vẫn ổn, cảm ơn chú]

[Thế thì tốt quá rồi, nhưng Emma nè..]

[Sao ạ]

[Hôm nay con có đi đâu chơi không?]

Nghe câu hỏi, gương mặt Emma nhăn lại thầm nghĩ

'Liên quan gì tới ông'?

Cố gắng bình tĩnh lại, cô trả lời.

[Có, tôi đi chơi với hai đứa bạn]

Chắc rồi, vì Ren không phải là bạn của cô ấy nên không tính vào.

[Mà con còn đủ tiền tiêu không? Ta hy vọng con vẫn không giận ta vì đã khóa thẻ của con. Vì ta phải tiếp quản công việc thay bố con, nên ta muốn làm mọi việc cho thật tốt thôi]

‘Chết tiệt...’

Khi nhắc đến bố cô, Emma cảm thấy sôi máu cực kì.

Cách đây bốn tháng, khi biết được tin tổ chức Monolith đang âm mưu chuẩn bị tấn công thành phố Ashton, thân là thị trưởng thành phố, bố cô phải ra ngoài và ngăn chặn kế hoạch của chúng.

Hiện tại, do không liên lạc được với bố của cô, nên chú của cô đã lên nắm quyền thay.

Thật ra ông ta không hề thích Emma. Bởi vì Emma là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Roshfield.

Ông ta cũng có một đứa con trai, tuy nhiên, cậu nhóc od91 chỉ mới mười tuổi. Vì còn trẻ nên cậu nhóc không có cơ hội kế thừa vị trí lãnh đạo gia tộc.

Cũng giống như bố của mình, con ông ta vẫn mãi mãi chỉ đứng sau người khác.

Chú của Emma sao có thể chịu đựng được như thế?

Do đó, khi có cơ hội. Ông ấy đã cố tình gây khó dễ cho Emma.

Với lý do Emma tiêu xài quá hoang phí, ông ấy đã thông đồng với những người khác khoá thẻ của cô cho đến khi bố cô quay trở lại.

Emma biết điều này, tuy nhiên, không có bố cô ở đây, cô chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Kìm nén sự cay cú của mình, Emma cắt ngang.

[Tôi hiểu rồi, không cần lo lắng. Giờ tôi phải đi ngủ rồi vì ngày mai tôi còn phải lên lớp sớm nữa, chúc ngủ ngon]

Không đợi chú trả lời, Emma ném điện thoại của mình lên giường. Vùi mình vào trong chăn, cô chửi rủa.

"...đồ khốn."

...

Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh.

Amanda trở về phòng, bước về phía kệ tủ. Lấy một con gấu nhồi bông ra, Amanda nhẹ nhàng đặt nó lên trên kệ và quay nó hướng về phía mình.

Nhìn con gấu bông, Amanda hài lòng. Cô ấy thực sự rất thích gấu bông.

"..Haa"

Sau khi cất con gấu bông xong , mệt mỏi, Amanda vùi mình xuống giường.

Rất nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

Cứ nghĩ hôm là một ngày bình thường nhưng lại trở thành một chuyến đi chơi với Emma, Kevin và Ren.

Bình thường cô ấy không thích chơi bời như vậy đâu vì cô ấy là người hướng nội ghét đám đông. Tuy nhiên, ngày hôm nay cô lại thấy rất vui.

Đột nhiên điện thoại của cô reo lên.

-Ring! -Ring

Là Maxwell Benson, thư kí của cô ấy. Amanda nhấc máy.

[Tôi đây?]

Giọng của Maxwell trầm ấm dễ nghe, không nhanh cũng không chậm. Amanda lắng nghe và có chút ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt.

[Amanda, bố cô và các trưởng lão muốn gặp cô vào tuần tới. Họ đã đồng ý với lời đề nghị của cô và đang mong gặp cô sớm]

[Tôi hiểu rồi]

Biết Amanda không thích nói dài dòng, Maxwell chỉ nói ngắn gọn thế thôi và hỏi.

[Còn điều gì muốn hỏi không thưa tiểu thư?]

[Không, tạm thời như thế đi]

[Tôi hiểu, tôi chúc cô may mắn vào tuần tới]

[Uhm]

Gật đầu, Amanda gác máy

-Tít!

Lướt điện thoại, Amanda mở nhật ký trò chuyện của mình với Melissa và nhấp vào một video.

Video đang quay một tấm thẻ được giữ bởi hai gọng kìm khi mana được truyền từ từ vào đó. Lúc sau, một ngọn lửa lớn bùng lên bao trùm toàn bộ video.

Sau khi nhận tin từ Melissa, Amanda đã liên lạc với bố cô và các trưởng lão trong hội nói về dự án của cô.

Bình thường, bố cô và các trưởng lão rất bận, họ sẽ không bận tâm đến vấn đề khác. Nhưng vì Amanda là người đề xuất nên họ đã đồng ý mà không thắc mắc nhiều.

Họ đã đồng ý lắng nghe dự án của Ren và Melissa. Cô biết rằng họ sẽ chấp nhận, nhưng không ngờ là nhanh đến vậy, bình thường họ rất bận rộn nên cô nghĩ sẽ mất vài tuần hoặc là vài tháng.

Nghĩ một hồi, Amanda đã hiểu ra khi nhớ lại người phát triển dự án này là ai. Vì Melissa là một thiên tài, nên không cần phải nói nhiều về chất lượng sản phẩm của cô ấy.

Còn Ren thì có lẽ họ đã điều tra sơ lược về cậu ta, đặc biệt là những vụ gần đây. Giết một con quỷ cấp Tử tước, xếp hạng

Bọn họ không muốn gặp mới là chuyện lạ.

Huuu—

-Plack!

Thở dài, Amanda cất điện thoại vào ngăn tủ và tắt đèn.

Nhắm mắt lại, Amanda chợt nghĩ đến Ren. Sau khi hiểu rõ hơn về cậu ta, ấn tượng của cô có chút thay đổi.

Cô vẫn nhớ lần đầu gặp cậu ta ở bữa tiệc, nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng và vô cảm nhìn cô.

Lúc đó cô còn tưởng rằng cậu ta là vệ sĩ ngầm mà nhà cô phái tới để bảo vệ cô. Nhưng sau khi hỏi lại, cô biết là không phải, vì thế cô càng tò mò về cậu ta hơn.

Sau khi gặp Ren thêm vài lần, Amanda lại thấy cậu ấy hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.

Có thể là Ren đang giả vờ, nhưng Amanda đoán là cậu ta cũng không phải là kẻ giết người máu lạnh như thế.

Cậu ấy cũng giống như những người khác. Chỉ là một thanh niên bình thường ở tuổi thiếu niên.

Đôi khi hơi ngáo một chút, nhưng đôi khi cũng có chút nguy hiểm.

Nếu muốn chỉ ra Ren khác người ở chỗ nào, thì đó chính là style của cậu ấy. Nhớ lại cảnh cậu ấy đã tự luyến như thế nào về bộ quần áo mình đang mặc, Amanda lắc đầu.

Quá kinh khủng, Amanda cạn lời.

Bên cạnh đó, Amanda cũng nhớ lại vẻ thất vọng trên khuôn mặt của Emma khi Ren có được sáu con gấu bông sau mười lăm lần gắp trong khi cô ấy thậm chí không lấy được một con nào mặc dù đã cố hết sức.

...đó là lần đầu tiên Amanda thấy Emma buồn rầu như vậy. Càng nghĩ, nụ cười càng hiện rõ lên trên khuôn mặt cô.

"Hoo..."

Với nụ cười trên môi, Amanda dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Đêm đó, Amanda đã ngủ rất ngon.

...

Giờ ăn trưa; 12:00 chiều. Tại lớp A-25

Đứng trước mặt tôi là một học sinh mặc bộ đồng phục màu xanh lam y chang tôi đang chỉ vào mặt tôi và hét lên.

"Ren Dover, ta thách đấu với ngươi."

Mở to mắt, tôi liếc nhìn về phía bên trái nơi Kevin ngồi. Cậu ta nhếch mép cười đểu tôi bởi vì tôi bắt đầu rơi vào tình trạng giống cậu ấy.

Tuy nhiên, nụ cười đó không kéo dài được lâu. Không lâu sau cũng có người đến thách đấu cậu ta.

Tuy nhiên, không giống như tôi, cậu ta đã bị thách đấu bởi một học viên trao đổi.

Các học viên trao đổi hiện vẫn chưa hòa nhập với chúng tôi vì bữa tiệc giao lưu giữa mọi người tuần sau mới được tổ chức.

Để các học viên trao đổi có thể theo kịp chúng tôi, họ cần khoảng một tuần để thích nghi với lộ trình học bên đây.

Do có tài liệu khác nhau, nên nếu họ đột nhiên vào lớp của chúng tôi học, rất có thể hầu hết bọn họ sẽ không hiểu gì cả.

Điều này sẽ khiến cho toàn bộ vụ trao đổi học viên trở nên vô nghĩa mất. Nếu các học viên trao đổi không học được gì ở đây thì họ đến đây để làm gì?

Nhìn xuống tôi, chàng trai trẻ kêu ngạo ưỡn ngực, giọng gã ta thé lên.

"Thế nào? Ngươi có chấp nhận lời thách đấu của ta hay không?"

Tên gã là Haris Parra, và gã ta xếp hạng đâu đó trong top 50.

Kể từ ngày hôm qua, Ren Dover đã xuất hiện trên khắp các bản tin.

Nhưng gã ta không tin.

Gã cho rằng Ren chỉ tình cờ có mặt ở đấy và cướp công của người khác thôi. Giết một con quỷ Tử tước ở tuổi mười sáu ư? Ngu lắm mới tin?!

Chắc chắn không phải Ren làm!

Haris đã nảy ra một ý tưởng.

'Mình sẽ đánh bại tên này, và tên tuổi của mình sẽ trở nên nổi tiếng'.

Nếu nghiền nát người được coi là thần đồng này, mọi người có nghĩ rằng gã cũng là thần đồng không?

Càng nghĩ về điều đó, gã càng tin chắc về mưu kế của mình. Nhìn Ren với đôi mắt rực lửa, gã nhắc lại.

"Thế nào hả? Có chấp nhận hay không?"

Ngước nhìn anh chàng trước mặt, và ít nhiều hiểu được gã ta đang nghĩ gì, tôi cau mày.

'Mình có nên từ chối hắn không nhỉ?'

Tôi không bắt buộc phải đánh với hắn.

Nếu tôi từ chối, tôi sẽ chỉ hơi bị quê trước mặt mọi người thôi.

Nói thẳng ra, cũng chả ảnh hưởng tới tôi là mấy.

Tôi cũng đã chịu cảm giác này trong nửa năm rồi còn gì.

Tuy nhiên, tôi lắc đầu.

'Không, mình không cần phải chạy nữa, mà mình nên tận dụng cơ hội này'.

Sau khi thay đổi hướng đi của mình, tôi nghĩ rằng mình không cần phải trốn tránh những tình huống như vậy nữa.

'Bằng cách này, mình có thể tạo ấn tượng mạnh với mọi người, nên cho họ thấy sức mạnh của mình để không ai dám làm phiền hay thách thức mình nữa...'

Tôi không cần phải hiền như trước nữa. Với xếp hạng cao và tên tuổi vang khắp nơi của tôi hiện giờ, trốn tránh là điều vô nghĩa

Đến lúc tôi cho mọi người thấy một chút sức mạnh thực của tôi rồi.

Thấy tôi lắc đầu, gã ta nhếch mép giễu cợt.

"Không dám? Chưa gì đã sợ rồi à? Ta sẽ nhẹ tay thôi."

Lắc đầu, nhìn người thanh niên trước mặt. Sau một lúc, với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, tôi gật đầu.

"Không, tôi chấp nhận lời thách đấu".

KangMin
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.