Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Immorra [1]

Phiên bản Dịch · 2526 chữ

Tòa nhà Manticore, Thứ Sáu.

-Fwaaa!

Khi khói đen bốc lên nghi ngút trong không trung và bao trùm căn phòng của tôi, tôi nhìn chằm chằm vào ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn đen trơn của mình. Thiết kế của nó khá đơn giản vì nó trông giống hệt như bất kỳ chiếc nhẫn thông thường trên thị trường, tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, ta có thể thấy một đường viền màu đỏ xung quanh nó.

Nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay, tôi khẽ lầm bầm.

"Đẹp thật..."

[Nhân loại, ngươi nên giữ đúng lời hứa đi đấy]

'Rồi rồi.'

Gật đầu, tôi lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình và tò mò hỏi.

"Làm nhẫn cảm giác thế nào?"

[Hmph, nếu không phải vì thỏa thuận với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ làm điều này. Thật quá nhục nhã]

Phải, chiếc nhẫn trên ngón tay tôi thực ra chính là Angelica. Vì tôi không thể mang theo Angelica ở dạng mèo nên tôi quyết định biến cô ấy thành một chiếc nhẫn.

Lý do tôi yêu cầu cô ấy biến thành chiếc nhẫn là vì hình dạng con mèo của cô ấy sẽ là gánh nặng với chúng tôi.

Nếu một tình huống phát sinh khiến chúng tôi phải chạy trốn, Angelica sẽ không thể đuổi kịp tôi và Kevin vì cô ấy không thể sử dụng sức mạnh của mình do những con quỷ xung quanh chúng tôi có thể cảm nhận sự hiện diện của cô ấy... và xem xét việc cô ấy không có lõi trong cơ thể, tình hình như thế sẽ không tốt cho cả cô ấy và tôi.

Bên cạnh đó, lý do chính tại sao tôi không muốn thân phận cô ấy bị lộ là vì nó sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi cũng như tiết lộ vị trí của tôi, vì lũ quỷ có thể cảm nhận một con quỷ khác có ở gần chúng.

...cho đến khi kế hoạch của tôi yêu cầu cô ấy lộ diện, thì cho đến lúc đó, cô ấy phải ẩn nấp dưới hình dạng một chiếc nhẫn.

Chỉ với cô ấy thì mọi thứ mà tôi đã lên kế hoạch trong hai tháng qua mới thành hiện thực. Vì vậy, tôi không thể nhấn mạnh đủ tầm quan trọng của việc cô ấy trở thành hình dạng chiếc nhẫn. Nếu thậm chí một chi tiết nhỏ trong kế hoạch của tôi mà sai sót thì cơ hội sống sót của tôi là rất nhỏ.

Thành thật mà nói, tôi vẫn thích hình dạng mèo của cô ấy hơn, tuy nhiên, giờ không phải lúc kén chọn.

Trước đây, tôi đã từng nghĩ đến việc biến cô ấy thành một chiếc nhẫn, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, tôi quyết định từ chối ý tưởng này vì điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải mang cô ấy theo mình mọi lúc, kể cả trong lớp học... phiền phức thôi rồi luôn.

Đặc biệt là vì cô ấy có lúc nào cũng cằn nhằn mọi lúc.

...Tha tôi.

'Tôi biết cô ghét thế này, nhưng hãy chịu đựng một chút đi. Tôi hứa tôi sẽ giữ đúng thỏa thuận của mình.'

[Tốt nhất là ngươi nên vậy, vì chúng ta đã ký hợp đồng mana, ngươi đương nhiên phải giữ đúng thỏa thuận nếu ngươi không muốn chết ...]

‘Cũng đúng.’

Khi tôi trò chuyện với Angelica trong vài phút, sau khi tôi giải thích mọi thứ mà tôi muốn cô ấy làm, tôi chạm vào thanh kiếm mỏng màu đen nằm lặng lẽ trên thắt lưng.

Thanh kiếm Bleak Star.

Thanh kiếm mới mà tôi đã đặt hàng tầm một tháng rưỡi trước với Amanda.

Bởi vì nó vừa mới được chế tạo và chỉ mới đến cách đây một tuần, nên tôi không có nhiều thời gian để test nó. Nhưng ngay khi tôi đặt tay lên thanh kiếm, tôi biết rằng chất lượng của nó hoàn toàn khác xa những thanh kiếm khác.

Đặc biệt là với cảm giác khi cầm trên tay.

Thanh kiếm không quá mỏng cũng không quá dày và chỉ nặng khoảng hai ký. Đối với tôi, nó chẳng là gì cả vì bây giờ tôi có thể nâng những quả tạ 100kg mà không gặp vấn đề gì.

Từ trọng lượng đến thiết kế của nó, thanh kiếm quá hoàn hảo.

Hơn nữa, tôi đặc biệt thích hiệu ứng [Vận Psyon] cho phép tôi bao phủ các psyon nguyên tố lên thanh kiếm.

Như tôi đã nói trước đây, tôi không có nhiều thời gian để thử nghiệm với thanh kiếm, nhưng sau khi tìm hiểu về psyons từ Donna trong vài tháng qua, tôi đã tìm ra một mẹo thực sự thú vị.

Bằng cách trộn psyons lửa với psyon gió, tôi có thể tạo ra hệ điện, và khi làm như vậy, tôi phát hiện ra rằng bằng cách vận hai psyon đó lên thanh kiếm của mình, tôi có thể tạo ra thanh kiếm sấm sét.

Thủ thuật này, kết hợp với Kiếm Kỹ Keiki, sẽ tạo ra sức tàn phá khủng khiếp vì tia chớp vừa mạnh vừa nhanh, và đó cũng chính là thế mạnh vượt trội của Kiếm Kỹ Keiki.

Một đòn tấn công nhanh gọn và tàn khốc, tiêu diệt đối thủ chỉ bằng một đòn duy nhất.

-Lạch cạch!

Khi tôi đang chiêm ngưỡng thanh kiếm của mình, bước vào phòng tôi là bóng dáng mệt mỏi của Kevin. Hiện tại, tình trạng của cậu ấy không được tốt nhất vì cậu ấy trông vô cùng mệt mỏi và kiệt sức, nhất là các quầng thâm đen dưới mắt cậu ta.

Nhìn tình trạng của cậu ấy, tôi liền nói.

"Gì mà trông mệt mỏi thế Kevin."

Nhìn chằm chằm vào tôi, Kevin phờ phạc nói.

"Mỗi ngày qua, tôi liên tục bị thách đấu bởi các học viên trao đổi, nên tất nhiên là tôi phải mệt mỏi rồi."

Lắc đầu, tôi hả hê trước sự khổ cực của cậu ta.

"Thể hiện nhiều chi cho giờ khổ chưa."

"Ừ, nhưng tôi vẫn phải làm vậy."

Tôi đoán điều đó cũng đúng.

Vì đã có người thách đấu công khai cậu ta, nên Kevin không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời thách đấu của họ, nếu không thì những người từ các học viện khác sẽ nghĩ cậu ta là một kẻ hèn nhát.

Sau khi cậu ta đánh bại đối thủ của mình vài ngày trước, hầu như tất cả các học viện đều cố gắng thách đấu cậu ấy để đánh giá kỹ năng thực sự của cậu ta.

Giờ thì chính thứ hào quang nhân vật chính của Kevin đã quay sang bóp cậu ta.

Thành thật mà nói, nếu là tôi, tôi sẽ không ngại bị gọi là kẻ hèn nhát nếu như vậy có thể giúp tôi thoát khỏi rắc rối lòng mòng đó, nhưng vì Kevin có lòng kiêu hãnh của riêng mình, nên cậu ta sẽ không chấp nhận bị gọi là kẻ hèn, đó cũng là lý do tại sao cậu ta cứ luôn chấp nhận mọi lời thách đấu.

Nhưng dù gì thì cũng đâu phải là công cốc đâu.

Trên thực tế, Kevin cũng hưởng lợi rất nhiều, vì cậu ấy có thêm nhiều hình nộm để tập luyện cải thiện kỹ năng của mình. Chỉ có điều, vấn đề duy nhất ở đây là hầu hết những người thách đấu cậu ta đều yếu xíu vì những người mạnh thật sự đều không hề thách đấu cậu ta.

Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ đành có thể bày tỏ lòng thương hại và cảm thông với Kevin mà thôi. Ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng, tôi hỏi.

"Có ai nhìn thấy cậu bước vào tòa nhà không?"

Lắc đầu, Kevin thẳng thừng nói.

"Không, tôi đảm bảo rằng không ai chú ý đến tôi cả, bao gồm cả camera và các giáo sư."

"Tốt... vậy có nghĩa là cậu đã sẵn sàng rồi phải không?"

Nhìn chằm chằm vào tôi, Kevin thở dài và gật đầu. Đưa tay về phía tôi, cậu ta nói.

"Ừ... đưa nó cho tôi."

Nheo mắt tôi giả vờ bối rối hỏi.

"Đưa cái gì?"

Đảo mắt, với giọng khó chịu, Kevin nói.

"Bớt diễn đi ba, tôi đã nói trước với cậu rồi, đưa lõi cấp D cho tôi ngay."

Chậc

Chặc lưỡi, tôi lấy ra một vật thể hình cầu phát ra ánh sáng màu tím từ kho lưu trữ không gian của mình.

"Tôi phải thực sự đưa cậu c-"

"Đưa đây."

Khi tôi lấy quả cầu ra, nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây, tôi cố gắng phản đối nhưng bị giọng nói lạnh lùng của Kevin cắt ngang, tôi phải đành miễn cưỡng đưa nó cho cậu ấy.

...tạm biệt hơn 50 triệu U.

"Cảm ơn."

Quan sát cái lõi trong tay trong vài giây, khi Kevin chắc chắn rằng mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, chuyển sự chú ý của cậu ấy trở lại tôi, Kevin nghiêm túc hỏi.

"Cậu đã sẵn sàng chưa?"

"Rồi..."

Đứng dậy và nhìn chằm chằm vào mắt Kevin, tôi gật đầu. Gật đầu lại, Kevin vừa định mở cánh cổng thì cậu ta sực nhớ ra điều gì đó và liền hỏi.

"Được rồi, trước khi chúng ta đi, cậu đã chuẩn bị tối thiểu một năm đồ dùng rồi đúng không?"

"Ừ."

Nghe câu hỏi của Kevin, tôi gật đầu và cho cậu ấy xem chiếc vòng tay không gian của tôi.

Trên thực tế, tôi đã mang theo vật dụng để dùng trong tận hai năm. Vì thức ăn không bị hư hỏng bên trong kho lưu trữ chiều, tôi có thể dự trữ gần như tất cả thức ăn mà mình muốn mà không lo chúng bị thối rữa.

Kể từ trải nghiệm cay đắng hồi ở ngục tối đầu tiên, tôi đã đảm bảo luôn mang theo bên mình nguồn thực phẩm trị tối thiểu vài tháng bên trong không gian lưu trữ của mình.

Để chứa được nhiều thực phẩm như vậy, tôi đã mua một chiếc vòng tay cực kỳ đắt tiền, có kích thước gấp 10 lần chiếc vòng tay trước đây của tôi. Với kho lưu trữ không gian mới này, tôi đã lấp đầy nó bằng bất cứ thứ gì tôi có thể nghĩ ra.

Máy bay không người lái, lều, thức ăn, nước, sách, quần áo... bất cứ thứ gì có thể sẽ hữu ích.

Tất nhiên là ngoài những thứ đó ra, tôi sẽ đảm bảo sẽ mang theo sổ đỏ vì đó là thứ vật phẩm bá đạo nhất mà tôi có thể dùng khi đi cùng Kevin. Chỉ cuốn sách đó thôi cũng đã giúp tăng cơ hội thành công của tôi lên gấp bội phần.

Đang miên man suy nghĩ, tôi chợt nhớ ra gì đó, rồi tôi nhìn Kevin.

"Thời gian trôi qua trên đó là bao nhiêu?"

"Một trên mười."

Cau mày, tôi cẩn thận hỏi

“Vậy cứ mười ngày chúng ta ở đó thì chỉ có một ngày trôi qua ở đây thôi đúng không?”

"Đúng vậy."

Đặt tay lên cằm, vẻ cau có trên mặt tôi càng sâu hơn. Sau một lúc suy nghĩ, tôi gật đầu.

"Được rồi, coi như hôm nay là thứ sáu, có nghĩa là chúng ta có khoảng hai ngày rưỡi đến ba ngày rưỡi... hơn nữa chúng ta có thể bỏ học một ngày, và vậy là ta có thêm mười ngày nữa."

"Tôi chắc rằng cô Longbern sẽ không bận tâm khi chúng ta vắng một ngày đâu, vậy điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ có thời gian nhiều nhất là tầm một tháng ở đó..."

...có đủ thời gian không nhỉ?

Thành thật mà nói, tôi cũng không chắc lắm. Theo tính toán của tôi là vậy, nhưng ta không bao giờ biết trước điều gì có thể xảy ra.

Vén tóc mái sang một bên, tôi lầm bầm

"Với ngay cả khi chúng ta nghỉ nhiều thêm thì sao, cô Donna làm gì được chúng ta? Giết chúng ta hay gì?"

Có gì đâu mà căng

Tôi đã hẹn giờ để gửi tin nhắn cho Donna sau ba ngày nữa để xin nghỉ học rồi.

Nếu tôi quay về trước thời điểm đó thì sẽ chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra cả.

Giả vờ như không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của tôi, Kevin hỏi một điều mà cậu ấy đã muốn hỏi từ lâu.

"Nhân tiện, cậu vẫn chưa nói với tôi tại sao chúng ta lại đến Immorra. Hơn nữa, sau khi đến đó thì cậu có kế hoạch gì?"

Cậu ta đã rất muốn hỏi câu hỏi này trước đây, nhưng lại không có cơ hội để hỏi.

Bây giờ chuẩn bị đi đến Immorra, cậu ta cần phải biết lý do cậu ta phải mạo hiểm đến đó để làm gì.

Nghe câu hỏi của Kevin, tôi gật đầu và nói.

"Chà, cứ đến đó trước và tôi sẽ giải thích cho cậu kế hoạch của tôi. Sẽ mất một lúc để giải thích nên tốt hơn là chúng ta nên nói về nó ở đó hơn là ở đây, vì ở đây thì thời gian trôi nhanh hơn."

"Có lý."

Nghe tôi giải thích, Kevin gật đầu. Vì thời gian ở đây trôi nhanh hơn, mỗi phút họ lãng phí ở đây chính là lãng phí mười phút ở đó.

"Huuuu..."

Do đó, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, Kevin đưa tay về phía trước.

-Riiiiiip!

Khi bàn tay của Kevin chạm vào không khí, như thể nắm lấy vật chất và không gian, Kevin xé tan không gian và một khoảng không đen tối xuất hiện trước mặt cậu.

Những gợn sóng ma thuật bắt đầu xuất hiện và mana bên trong cơ thể Kevin nhanh chóng cạn kiệt. Thời gian càng trôi qua, thì những gợn sóng ma thuật trở nên đậm hơn và dễ thấy bằng mắt thường, cứ mờ mờ ảo ảo như sương mù.

Màn sương ma thuật đó dần dần trở thành một cơn lốc tràn ngập bóng tối.

Với lõi trong tay trái, Kevin liền siết chặt nó lại.

-Nứt!

Sau đó, như thể được làm bằng thủy tinh, lõi vỡ thành hàng triệu mảnh và một màu tím khổng lồ đột nhiên bao trùm hoàn toàn cơ thể của Kevin. Không bận tâm đến cơ thể đang toả sáng, Kevin nhìn tôi và hét lên.

"Mau vào cổng ngay! Tôi chỉ có thể giữ được trong mười giây thôi."

"Được rồi."

Liếc nhìn chiếc nhẫn đen trên ngón tay trong tích tắc, tôi thở hắt ra và bước một bước dứt khoát vào cổng.

"Hừ hừ. . ."

Đến lúc rồi.

Đã đến lúc tôi rời trái đất và đến một hành tinh hoàn toàn xa lạ, Immorra.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.