Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hầm ngục ẩn [1]

Phiên bản Dịch · 1805 chữ

"Huuuuumm..."

Ngáp dài, một làn khói trắng thoát ra miệng tôi. Mặc dù đang là giữa đông, nhưng chỉ khi thức dậy thật sớm vào buổi sáng thì tôi mới thực sự nhận ra rằng mùa đông đã đến.

Có lẽ là do tôi ít nhạy cảm với thời tiết lạnh, nhưng đến bây giờ tôi mới thật sự nhận ra là đã đến mùa đông thật rồi.

6:30 SÁNG

Kiểm tra đồng hồ, tôi xoa hai tay vào nhau trong khi ngồi trên băng ghế. Hiện tại, tôi đang ở nhà ga, kiên nhẫn chờ đợi chuyến tàu hàng không đến.

Ngoài ra, tôi còn đợi một người khác đến...

Kevin.

Tôi đã nhắn tin trước cho cậu ấy rằng hôm nay tôi sẽ đợi cậu ấy ở ga tàu. Mặc dù sự cố với Gilbert chỉ mới cách đây vài hôm, nhưng cậu ta đã hồi phục hoàn toàn cả rồi. Vì vậy, có thể cậu ta sẽ ổn cả thôi.

Điều duy nhất mà tôi muốn biết là liệu cậu ấy có nhận được tin nhắn của tôi hay không...

-tssss

"...Tuyết bắt đầu rơi rồi."

Kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi đưa tay ra phía trước đón một tinh thể băng nhẹ nhàng đáp xuống áo khoác của tôi và tan chảy ngay lập tức.

Liếc nhìn tuyết bắt đầu rơi đầy trời, tôi khẽ lẩm bẩm một mình.

"...Năm tháng rồi nhỉ?"

Tôi đã ở thế giới này được năm tháng rồi...

Nhìn những tinh thể tuyết từ trên trời rơi xuống liên tục và rơi xuống áo khoác của tôi, tôi bất chợt nhớ lại những gì đã xảy ra trong vài tháng qua.

"Thời gian trôi nhanh thật..."

Từ một người hướng nội sống ẩn dật đến khám phá ngục tối, thành lập công ty, tìm đồng đội, gặp gỡ một gia đình mới...

"...Thực sự đúng số phận luôn diễn biến kỳ lạ thật."

Ai có thể đoán được rằng cuộc đời tôi sẽ thay đổi nhiều như vậy chỉ trong vòng năm tháng... Tôi thực sự không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này.

Mọi thứ cứ như mờ mờ ảo ảo vậy...

-Voooooooom!

Kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man là âm thanh của đoàn tàu hàng không nhẹ nhàng đáp xuống sân ga vang vọng khắp khu vực.

Khẽ cau mày, tôi liếc nhìn xung quanh mình. Tuy nhiên, để ý thấy mình là người duy nhất trong nhà ga, tôi không khỏi hơi thất vọng.

"Mhhh ... có lẽ mình đã tính toán sai chăng?"

Tôi thực sự nghĩ rằng Kevin chắc chắn sẽ xuất hiện sau khi quan sát vụ sự cố giữa cậu ta với Gilbert, nhưng có lẽ tôi đã đánh giá sai điều gì đó?

Lắc đầu, tôi vứt bỏ quan niệm đó.

'Không...Mình đã tạo ra Kevin, làm sao mình có thể đánh giá sai được chứ?'

Có lẽ cậu ta ta vẫn đang trên đường đến, và có thứ gì đó đang giữ chân cậu ta ta lại. Chẳng hạn như một bà lão nào đó bị ngã cầu thang và cậu ấy đang giúp bà đứng dậy vậy.

6:34 sáng

Liếc nhìn đồng hồ và thấy rằng chỉ còn một phút nữa là chuyến tàu hàng không khởi hành, lông mày tôi nhíu chặt lại.

"Cậu đang ở quái đâu-"

"Tôi có đến trễ không?"

Ngay khi tôi định bỏ cuộc và rời khỏi nhà ga để quay trở lại Lock, tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau.

Không ngoảnh lại xem giọng nói đó là của ai, tôi mỉm cười nói.

"Vừa kịp lúc đấy."

...

[Trạm Lock - Khởi hành]

-Lạch cạch!

Khi cánh cửa của đoàn tàu hàng không đóng lại và nâng lên không trung, nó nhanh chóng tăng tốc một cách nhẹ nhàng và lao vun vút.

Ngồi ở hai ghế đối diện nhau, tôi và Kevin lặng lẽ nhìn khung cảnh thay đổi liên tục ở bên ngoài con tàu.

Không ai trong chúng tôi nói một lời nào.

Hiện tại, thế giới bên ngoài giờ đã bị nhuộm một màu trắng xóa khi tuyết rơi phủ đầy trên mái nhà của mọi tòa nhà ở phía xa.

Cảnh tượng thật sự đẹp đến mê hồn.

Liếc ra khỏi cửa sổ, tôi không khỏi chú ý đến con tàu vắng người đến mức ngoài tôi và Kevin, không có ai ở đây cả. Có lẽ vì còn sớm, hoặc vì điểm đến còn xa nên tàu hoàn toàn vắng người.

Sau một lúc, phá vỡ sự im lặng, Kevin nhìn tôi vài giây trước khi nói.

"Vậy, chúng ta sẽ đi đâu thế?"

Nhìn lại Kevin, im lặng trong phút chốc, tôi trả lời câu hỏi của cậu ta bằng một câu hỏi khác.

"Trước đó, tôi có thể coi việc cậu có mặt ở đây ngày hôm nay tức là cậu đồng ý với giao kèo của chúng ta rồi đúng không?"

Nghe câu hỏi của tôi, Kevin không trả lời ngay. Nhìn chằm chằm vào chân mình vài giây, siết chặt tay, cuối cùng cậu ta cũng gật đầu.

"...Ừ."

"Tuyệt vời."

Thấy Kevin gật đầu, tôi nở một nụ cười thật tươi. Tôi chống tay lên má, bình tĩnh nói.

"Chúng ta sẽ đến Dãy núi Clayton.”

Kinh ngạc, Kevin lông mày không khỏi nhướng lên.

"Dãy Clayton á?"

"Ừ..."

Cũng chính là nơi mà tôi kiếm được [Hạt giống giới hạn] và [Kiếm Kỹ Keiki].

Tuy nhiên, trái ngược với lần trước, lần này chúng tôi sẽ đi sâu hơn vào trong dãy Clayton.

Dãy núi Clayton rất rộng lớn...và khi tôi nói là rất lớn, ý tôi là cực kỳ rộng lớn. Chúng ta đang nói về hàng ngàn cây số chứ không đùa đâu.

So với nơi tôi lấy [Hạt giống giới hạn] và [Kiếm Kỹ Keiki], lần này chúng tôi thực sự phải đi xa hơn gấp nhiều lần.

Khoảng ba giờ đi từ học viện Lock đến dãy núi, và xấp xỉ 1800 km tổng khoảng cách chúng tôi cần phải đi.

Liếc nhìn tôi bối rối, Kevin không khỏi cau mày hỏi.

"Chúng ta đang đến nơi chứa kiếm thuật đó ư?"

Mỉm cười, tôi gật đầu xác nhận.

"Yup..và chúng ta đang đi đến giữa đoạn rồi, nên cậu cần nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt vì cậu sẽ cần tất cả năng lượng của mình khi thử thách thực sự xuất hiện."

Một lần nữa nhìn tôi trong bối rối, Kevin hỏi.

"Thử thách gì cơ?"

Lắc lắc đầu, tôi dựa vào cửa sổ nhìn thế giới bên ngoài nhuốm một màu trắng xóa huyền ảo với khóe miệng khẽ cười.

"Gì là gì? Cậu thực sự mong đợi là tôi sẽ chỉ đơn giản là trao cho cậu một bộ kiếm thuật năm sao mà không cần nỗ lực gì hết à?"

Ngay từ đầu, tôi chỉ đưa cậu ta ta đến nơi có bộ kỹ năng năm sao thôi.

Nếu tôi có bộ kỹ năng năm sao bên mình thì tôi đã không rãnh mà yêu cầu cậu ấy gặp tôi vào sáng sớm thế này để đi đến dãy Clayton.

Hiểu được điều này, Kevin cố gắng tìm từ để nói, nhưng sau một lúc, cậu ta chỉ lắc đầu và nói

"Không... tôi hiểu rồi".

Tôi nhướn mày và nhận thấy vẻ mặt chán nản của Kevin, tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ấy để trấn an cậu ta.

"Yên tâm đi... Tôi đã tính toán hết cả rồi, cậu nhất định sẽ tìm được bộ kiếm thuật của mình, vì nếu không thì tôi cũng sẽ không thể đi đến hành tinh Immora được."

Ngước nhìn tôi vài giây, Kevin gật đầu và nhẹ nhàng nói.

"...Được rồi."

"Cứ thư giãn đi, và để tôi xử lý phần còn lại".

Nhìn chằm chằm vào Kevin trước mặt, tôi không khỏi thở dài trong lòng.

Tôi có thể nói rằng sự cố với Gilbert đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của cậu ấy.

Khi chúng tôi nói chuyện, tôi chợt nhận thấy sự thiếu kiên nhẫn trong giọng điệu của Kevin. Dù cố che giấu lắm, nhưng những cử chỉ nhỏ nhặt như cách cậu ta siết chặt tay hay thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ một cách lo lắng cũng đủ cho tôi hiểu tâm trạng của cậu ta lúc này.

Cậu ta nhất định đang rất liều mạng muốn tăng sức mạnh của mình, để không bao giờ lại cảm thấy yếu đuối và tuyệt vọng như vậy dưới tay người khác.

Tôi cũng có chung cảm xúc đó với cậu ấy, vì tôi hiểu cảm giác bất lực là như thế nào. Thành thật mà nói, đó không phải là một cảm giác tuyệt vời là mấy đâu...

May mắn thay cho cậu ta, tôi đã không nói dối khi nói rằng tôi đã vạch kế hoạch kỹ lưỡng cho mọi thứ rồi.

Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của tôi, có lẽ đây sẽ là một trong những cuộc đột kích ngục tối dễ dàng nhất trong lịch sử.

Sờ vào bên trong áo khoác, tôi cảm thấy một vật thể dày hình chữ nhật nằm giữa người và áo khoác. Siết chặt tay, tôi nghĩ.

'Đây sẽ là chìa khóa để hoàn thành ngục tối một cách dễ thở nhất.’

...

[Điểm đến - Dãy Clayton, Rowa]

"Huaaaaaa..."

Uể oải duỗi người, tôi liếc nhìn Kevin và dùng tay huých cậu ấy đứng dậy.

"Đến rồi đây."

"Ok.”

Gật đầu, Kevin đứng dậy và theo tôi ra khỏi tàu hàng không. Sau ba tiếng đồng hồ ngồi trên tàu, Kevin cuối cùng cũng bình tĩnh lại và trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày.

"haaaaa..."

Lập tức, vừa bước chân ra khỏi toa tàu, một luồng không khí trong lành ùa vào người khiến tôi nhẹ nhõm người hơn hẳn. So với không khí đầy khói bụi của thành phố sầm uất, không khí ở đây sạch sẽ và trong lành hơn rất nhiều.

Cảm giác sảng khoái hơn rất nhiều.

Phá vỡ khoảnh khắc bình yên của tôi, Kevin lên tiếng.

"Vậy chúng ta sẽ đi đâu?"

Liếc nhìn Kevin, tôi chỉ về phía thị trấn bên dưới chúng tôi.

"Đầu tiên, chúng ta hãy kiếm thứ gì đó để ăn ở thị trấn bên dưới trước khi đến đích... tin tôi đi, quãng đường này sẽ rất dài đấy."

Suy nghĩ một chút, cuối cùng Kevin cũng gật đầu.

Mặc dù cậu ta không chắc chúng tôi đang đi đâu, nhưng nếu con đường khắc nghiệt như tôi cảnh báo, thì tất nhất chúng tôi nên ăn uống thật no nê để có đủ sức.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.