Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế lực ngầm [2]

Phiên bản Dịch · 2347 chữ

-Fwap!

Xuất hiện từ phía bên kia của một tòa nhà cao tầng, lơ lửng trên không trung là một con quỷ cao hai mét với hai đôi cánh dơi lớn che khuất cả mặt trời. Nhìn chằm chằm vào Angelica từ trên cao, Everblood khẽ cười.

"Kukuku, có vẻ như không có gì thoát khỏi tay của cô, nữ chúa quỷ, hay cô muốn tôi gọi là Angelica Von Droix?"

-Vooom!

Ngay khi những lời đó thoát ra khỏi miệng Everblood, như thể gã ta đã chọc đúng chỗ tức của Angelica, một áp lực khủng khiếp giáng xuống mọi thứ xung quanh cô. Mọi thứ xung quanh cô bị thổi bay đi và những vết nứt lớn xuất hiện bên dưới mặt đất nơi cô đang đứng.

Nhìn chằm chằm vào Everblood với đôi mắt đỏ ngầu, cô ấy phỉ báng độc địa.

"Có vẻ như ngươi đang muốn chết sớm, Everblood..."

Nhìn thấy biểu hiện của Angelica, Everblood che miệng. Thỉnh thoảng, cơ thể gã ấy run lên khi gã ấy cố gắng hết sức để nhịn cười... cuối cùng, gã đã thất bại.

"Kukuku...kukuku...kuku-hahahahahah"

"Ngươi đang cười cái gì!"

Sau vài giây cười điên cuồng, lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt, Everblood lên tiếng.

"Cô không cần phải giả vờ nữa đâu."

"Giả vờ cái gì?”

Nhàn nhã đứng trên không trung, Everblood liếc nhìn Angelica với ánh mắt khinh bỉ.

"...Ngay bây giờ cô không phải là đối thủ của ta"

Như thể những lời của gã Everblood đâm xuyên thấu trái tim cô, Angelica nghiến răng tức giận. Nhìn chằm chằm vào Everblood trong không trung, với hàm nghiến chặt, Angelica tức giận lên giọng.

"Vậy ra tất cả những chuyện này là do mưu đồ nhà ngươi đấy à?"

Dừng lại một lúc, trong khi vẫn ở trên không trung, Everblood lắc tay và thanh minh.

"Không, không, không, tin ta đi. Ta chẳng liên quan gì trong vụ đó cả."

"...Vậy ngươi ở đây để làm gì?"

Dừng lại, một nụ cười rộng xuất hiện trên khuôn mặt của Everblood. Liếc nhìn chiếc quan tài đen ở khóe mắt, gã ta chậm rãi nói.

"...Ta chỉ ở đây là để mượn chiếc quan tài của màn đêm bị nguyền rủa kia thôi."

-Vút!

Ngay lập tức, thế giới xung quanh Angelica nhuốm màu đỏ tươi khi một áp lực khổng lồ giáng xuống mọi thứ xung quanh cô. Tiến lên một bước, Angelica lườm Everblood.

"Sao ngươi dám!-pfff"

Tuy nhiên, trước khi Angelica kịp nói hết câu, cô đột ngột đưa tay lên che miệng và một máu đen chảy ra từ kẽ tay.

Nhận thấy tình trạng nguy cấp của Angelica, liếm môi, Everblood bất chợt cười khúc khích khi gã ta từ từ hạ xuống từ không trung.

"Ah...có vẻ như cô trụ hết nổi rồi, thật đáng tiếc...kukuku"

"Ngươi dám!"

Quỳ bằng một chân trên mặt đất, Angelica nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Everblood đang từ từ hạ xuống không trung. Một chút bất lực ánh lên trong mắt cô.

Rời mắt khỏi Everblood, Angelica nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đen cách nơi cô đang ở vài mét.

Chiếc quan tài của màn đêm bị nguyền rủa.

Một cổ vật quỷ đã được ban cho cô do thành tích vượt trội của cô.

Nó có công dụng kỳ diệu là giúp hồi phục vết thương nhanh cũng như tăng tốc độ luyện tập. Đây giống như là một vật phẩm cực kỳ OP mà mọi con quỷ dưới cấp Tử tước sẽ bán mạng tranh giành nó.

Giá trị của nó lớn vô biên.

Nếu không có sức mạnh khủng bố của cô ấy, thì cô ấy đã không bao giờ có thể giữ riêng quan tài cho mình đến tận bây giờ. Tuy nhiên, ngay khi tin tức về người giao ước của cô ấy chết lan rộng ra, những con quỷ cấp thấp đã ngay lập tức cố gắng chiến đấu với cô ấy để tranh giành nó.

Sau cùng thì thắng làm vua, thua bỏ mạng.

Đó là cách ác quỷ hoạt động. Ngay cả khi cùng quỷ tộc, lũ quỷ cũng không quan tâm gì sất. Đối với chúng thì không có thứ gì là chúng không dám làm, với lòng tham vô đáy và nhân cách thối nát vượt xa nhân loại.

Ở đây, sức mạnh thống trị mọi thứ... và giờ Angelica đang ở trong tình trạng suy yếu, nên đến lượt cô ấy phải đối mặt hậu quả.

Một cảm giác đơn độc và bất lực.

"Đây."

Ném một vật tròn màu đen về phía Angelica, Everblood tiến về phía chiếc quan tài đen.

-Vút!

Ngạc nhiên khi bắt lấy vật thể bằng tay phải, Angelica tròn mắt nhìn vào vật thể mà cô bắt được.

"Hử? Một trái ác quỷ?"

“…Coi như là ta trả công để mượn chiếc quan tài của màn đêm bị nguyền rủa đi.”

Nhìn chằm chằm vào trái ác quỷ trên tay, Angelica muốn ném trả lại cho Everblood... nhưng với sức lực hiện tại, cô chỉ có thể bất lực nhận lấy trái ác quỷ.

Mỉm cười trước sự nhượng bộ của Angelica, Everblood đến trước quan tài.

"À...đúng thứ ta cần."

Liếc nhìn quan tài thêm vài lần nữa, Everblood gật đầu hài lòng. Đây thực sự là những gì gã ấy đang tìm kiếm.

...vì một sự cố trong quá khứ, gã đã bị thương nặng và mất đi một phần lớn sức mạnh. Bây giờ, với sự trợ giúp của quan tài, gã ấy cuối cùng đã có thể chữa lành vết thương và thậm chí còn leo lên cấp bậc cao hơn.

Nâng quan tài bằng cả hai tay, nụ cười của Everblood rộng hơn. Trước khi rời đi, liếc nhìn Angelica bất lực dường như đã mất hết lý do sống, Everblood cười đùa nói.

'Đến lúc rồi...'

"Nghe đây nữ chúa quỷ... Ta có manh mối liên quan đến kẻ đã giết chết con cún cưng của ngươi."

Cúi đầu về phía Everblood, khuôn mặt của Angelica trở nên hung tợn hơn. Cơ thể cô như hồi sinh trở lại khi mặt đất xung quanh cô rung chuyển.

-Rầm!

"Là kẻ nào? Ngươi tốt nhất đừng giở trò gì với ta..."

"kukuku, không cần hung hăng như vậy đâu...Đây."

Mỉm cười nham hiểm, Everblood lắc đầu. Lấy ra một bức tranh từ hư không, Everblood nhẹ nhàng ném nó về phía Angelica.

-Vút!

"Đây là cái gì?"

Bắt lấy bức tranh bằng hai tay, Angelica liếc nhìn nó. Trên đó là hình ảnh một thanh niên có mái tóc đen nhánh với đôi mắt xanh thẳm trong veo. Trong ảnh, cậu ta đang mặc một bộ quần áo giản dị và đang đi dạo trong khu mua sắm sầm uất.

Liếc nhìn Everblood, Angelica thắc mắc hỏi.

"Là kẻ nào đây?"

Mỉm cười, Everblood không trả lời.

-Fwap!

Mở rộng đôi cánh dơi khổng lồ của mình, gã ta cầm lấy chiếc quan tài lớn màu đen và từ từ bay lên không trung.

"Chà, ta đoán là bây giờ cô có thể giải quyết vấn đề nho nhỏ của mình rồi ha."

"Chờ đã."

Lờ đi giọng nói của Angelica, Everblood bay lên không trung với chiếc quan tài trên tay. Chẳng mấy chốc gã đã biến mất vào khoảng không.

Bất lực nhìn Everblood bay về phía xa với chiếc quan tài của mình, Angelica nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tay.

"Vậy ngươi chính là..."

-Fuuuua!

Đốt bức tranh trên tay, Angelica từ từ đứng dậy. Loạng choạng đôi bước, cô khắc sâu hình ảnh chàng trai trong bức tranh vào tận sâu tâm can.

"Ta không quan tâm dù cho ngươi không phải là người đã giết Elijah ... nhưng vì ngươi là đầu mối duy nhất của ta, ngươi sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ta!"

...

Cách chỗ Angelica không xa, trong không trung, liếc nhìn xuống phía dưới, nụ cười trên gương mặt Everblood biến mất.

"...oh, ta đã chờ đợi giây phút này lâu biết bao."

Vì chuyện đã xảy ra ba tháng trước trong ngục tối, Everblood đã mất đi rất nhiều người ủng hộ trong quỷ tộc của gã. Nhớ lại sự sỉ nhục vô bờ bến dưới bàn tay của một đứa trẻ non chẹt, khuôn mặt của Nam tước Everblood không khỏi biến sắc. .

'...bởi vì tên khốn đó đã phá hủy bản sao của ta, nên ta đã mất đi một phần sức mạnh mà ta đã phải hy sinh rất nhiều để đạt được...địa vị, sức mạnh, danh dự của ta...TẤT CẢ!"

Căm thù nhìn chằm chằm vào mặt đất bên dưới, luồng sát khí khát máu dày đặc bao trùm cả khu vực gã ta đang ở. Sát khí của gã ta dày đặc đến mức nó từ từ tạo ra một làn sóng đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường luôn.

-Fwuuuuaa!

Tuy nhiên, sát khí khủng bố đó xuất hiện và biến mất nhanh như chớp. Nhìn chằm chằm vào khoảng không, nụ cười của Everblood liền rộng hơn.

"...nhưng không sao cả."

Lấy ra một bức ảnh tương tự với bức ảnh mà gã ta đã đưa cho nữ chúa quỷ, Everblood khẽ vuốt ve nó khi khuôn mặt gã ta nhăn nhó lại một cách đáng sợ. Nhìn vào bức tranh, Everblood thì thầm với nó, cứ như thể gã đang nói với chính người trong ảnh.

"Ngươi có thể tưởng tượng được sự ngạc nhiên của ta khi nhìn thấy bức ảnh của ngươi khi ta đang điều tra chuyện gì đã xảy ra với Angelica không?"

"Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã vô cùng tức giận... ngươi thực sự sẽ không tin ta đã phải trải qua chuyện gì chỉ vì ngươi đâu..."

Bay lơ lửng trong không trung khi gã ấy tiếp tục nói chuyện với bức ảnh trên tay, nghe có vẻ như Everblood đang nói chuyện với một trong những người bạn cũ của mình.

“Ta đã mất đi vị trí trưởng tộc của mình, bị những kẻ từng là cấp dưới của mình khinh bỉ...và điều khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn là ta không đủ sức chống trả khi sức mạnh của ta giảm xuống dưới cấp bậc Nam tước...Ta đã không còn nữa được gọi là Nam tước Everblood nữa... mà chỉ là Everblood thôi."

Dừng lại, Everblood nhìn vào khoảng không khi gã hồi tưởng về những điều gã đã trải qua trong hai tháng qua. Sau một vài giây nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tay, Everblood tiếp tục

"...Trong lúc tuyệt vọng nhất, thứ duy nhất giúp ta tỉnh táo chính là hình ảnh của ngươi."

"Ahhhh...chỉ tưởng tượng cảnh ta tra tấn ngươi theo những cách tồi tệ nhất thôi cũng đã khiến trái tim ta run lên không kiểm soát được, ta thật tha thiết muốn gặp ngươi biết bao. Chỉ tưởng tượng cảnh ta lột da ngươi sống thôi đã khiến ta sung sướng vô tận...nhưng rồi ta chợt nhận ra một điều."

Dừng lại ở đó, khuôn mặt của Everblood trở nên nghiêm túc hơn.

"Như thế thì không phải có hơi chán sao?"

"...giết và tra tấn ngươi bây giờ thì có hơi quá đáng không nhỉ? Ta muốn ngươi phải thật tuyệt vọng...thật đau đơn gấp nhiều lần như ta đã từng...không, phải hơn cả ta."

Dừng lại ở đó, Everblood lại nở một nụ cười khác. Nhớ lại điều gì đó, cơ thể của Everblood run lên khi gã ta bắt đầu cười trong điên loạn không kiểm soát được.

"kukuku, lúc đầu ta cứ nghĩ rằng nhắm vào gia đình ngươi là đủ... nhưng đoán xem? Thật ngạc nhiên, khi ta nhìn thấy bọn chúng từ phía xa thì có vẻ như cả hai đều đã dính lời nguyền Mindbreaker mất rồi...ôi trời. ..vào ngày hôm đó, ta đã cười như chưa từng cười trước đây. Chỉ hình dung ra khuôn mặt khốn khổ của ngươi khi ngươi phát hiện ra lời nguyền ếm lên cha mẹ mình...ahhh, thật quá là sung sướng không còn gì bằng... kukukukuku...hahahah"

Che miệng để ngăn mình cười, Everblood tiếp tục.

"Và do đó, sau khi nhận ra rằng ta đã thật sự vui vẻ biết bao khi chỉ mới tưởng tượng ra nỗi đau khổ của ngươi, ta quyết định kìm bản thân lại..."

"...ngươi vẫn chưa đủ béo bở với ta."

"Để ta thực sự lên đỉnh trong sung sướng tuyệt trần, ta cần ngươi phải phát triển hơn nữa...mạnh mẽ hơn, thành công hơn, hạnh phúc hơn...chỉ khi ngươi đạt đến đỉnh cao nhất thì ta mới thực sự có thể gọi là trả thù thành công được.”

Vò nát bức tranh trong tay, Everblood chậm rãi nhổ nước bọt.

"...chỉ khi nào ngươi có bộ mặt hoàn toàn tuyệt vọng thì ta mới có thể gột rửa nỗi xấu hổ mà ngươi đã mang lại cho ta một cách trọn vẹn nhất."

-Fuuuu!

Đốt bức tranh trên tay, Everblood nhìn chằm chằm vào những viên than hồng bay đằng xa.

"Ta hy vọng rằng khi ta thức dậy sau giấc ngủ nhỏ của mình, ngươi sẽ vẫn còn sống. Sau tất cả, ta rất kỳ vọng vào ngươi đó... Ren Dover."

Liếc nhìn nữ chúa quỷ ở phía xa, nụ cười của Everblood sâu hơn.

"Mặc dù gã có thể không phải là người đã giết người lập giao ước với cô ta, nhưng ta chắc rằng Angelica cũng không thèm quan tâm đến điều đó... nhưng, ồ, nếu nhiêu đây mà ngươi còn không thể làm được điều này... thì đâu xứng đáng để ta phải cố gắng nhiều làm gì...kukukuku"

-Fwap!

Vỗ đôi cánh dơi khổng lồ của mình, trong khi mang theo chiếc quan tài đen khổng lồ bằng cả hai tay, Everblood biến mất vào hư không.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.