Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trao đổi học viên [2]

Phiên bản Dịch · 2320 chữ

7:32 PM ở Khu B, học viện Lock.

Đi dọc theo dãy hành lang dẫn đến văn phòng của các giáo sư, bên trong tòa nhà chính của khu B, tôi cảm thấy bơ vơ lạc lõng.

Các hành lang trong tòa nhà cứ như kéo dài vô tận, và rất nhiều văn phòng khiến tôi khó tìm được vị trí chính xác của văn phòng Donna.

Tôi không biết điều này là do cô ấy quá khiêm tốn hay cô ấy không muốn bị làm phiền, nhưng Donna, một trong số ít anh hùng có xếp hạng trong học viện đã quyết định sở hữu một văn phòng làm việc bình thường.

Văn phòng cô ấy nằm lẫn đâu đó trong hằng hà vô số các văn phòng khácas trong tòa nhà.

"Số văn phòng 948...949...950...951...chắc là cái kia rồi."

Đến trước một văn phòng có số 952 ở bên cạnh, tôi kiểm tra kỹ thông tin trên điện thoại trước khi gõ cửa.

-Cốc! - Cốc!

Không ai muốn gõ nhầm cửa của giáo sư khác đâu.

"Vào đi."

Vài giây sau khi gõ cửa, giọng nói thanh thiên và dễ chịu của Donna vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

"Thưa cô..."

Mở cửa ra, tôi nhanh chóng thấy Donna đang ngồi trên bàn và đang xem qua một đống hồ sơ. Không liếc nhìn tôi, đeo một cặp kính, lông mày của Donna cau lại.

-Lạch cạch!

Đóng cửa lại sau lưng, tôi kiên nhẫn chờ đợi. Sẽ tốt hơn nếu tôi không làm phiền cô ấy khi cô ấy trông có vẻ bận rộn với chuyện gì đó...

Khi Donna đang bận phân loại một số giấy tờ, tôi liếc nhìn quanh văn phòng. Nó khá nhỏ, chỉ bằng kích thước của một phòng ngủ.

Đồ trang trí khá thưa thớt nên ngoại trừ tấm lịch trên tường, mọi thứ khác trông khá đơn điệu và nhàm chán.

À, cũng có một con thú nhồi bông nhỏ bên cạnh chiếc ghế sofa màu xám của cô ấy ở bên cạnh văn phòng. Ánh sáng trong đây không quá chói, nhưng cũng không quá sáng. Mặc dù có một cửa sổ lớn ở phía bên kia của văn phòng, nhưng hiện tại đã là ban đêm nên bên ngoài trời khá tối.

Trông cứ u ám thế nào ấy.

"Huuu... rồi."

Năm phút sau khi tôi bước vào, thở phào nhẹ nhõm, Donna cuối cùng cũng hoàn thành công việc đang làm. Duỗi tay, Donna tháo kính ra để lộ hai con ngươi rực rỡ màu thạch anh tím.

Nhận thấy rằng cô ấy đã làm xong, tôi ho vài lần để thu hút sự chú ý của cô ấy.

"keumm...keuhmm...cô ơi?"

Ngạc nhiên trước giọng nói của tôi, lông mày của Donna nhướng lên. Ngay sau đó, đầu cô ấy quay về hướng của tôi.

"Hử?"

Thấy tôi đang đợi ở góc phòng, Donna không khỏi sững người trong vài giây. Ngay sau đó, cô khẽ thở dài khi xoa trán và xin lỗi.

"Haizz...ta xin lỗi, do quá mải mê làm việc nên không để ý đến cậu."

Mỉm cười dễ hiểu, tôi lắc đầu.

"Không sao đâu."

Tôi cũng từng có những lúc quên hết mọi thứ xung quanh và quá đằm chìm vào công việc.

Cũng dễ hiểu.

Mặc dù cô ấy đã đáp lại tiếng gõ cửa của tôi, nhưng có vẻ như lúc đó, cô ấy đã vô thức làm vậy chứ không hề nhận thức có người thực sự bước vào.

Thêm vào đó, tôi không thể thực sự nổi giận với Donna được. Dù sao thì cô ấy cũng là một anh hùng hạng trong bảng xếp hạng Anh hùng.

Chỉ với một cái liếc mắt, cô ấy có thể đè tôi xuống đất bất kỳ lúc nào...ừ, nghe hơi sai sai thật.

Liếc nhìn tôi từ bàn với đôi lông mày vẫn đang nhíu lại, Donna hỏi

"...Vậy cậu đến đây làm gì?"

"Em đến đây để nộp đơn xin trao đổi học viên."

Lấy tờ giấy cô ấy đã đưa cho chúng tôi sáng nay ra, tôi đưa cho cô ấy xem. Tất cả mọi thông tin từ trên xuống dưới đã được điền đầy đủ.

"Ừ, được rồi..."

Gật đầu, Donna chỉ về phía bàn làm việc của mình.

"Được rồi, đặt nó trên bàn của tôi ở đây cùng mấy cái đơn khác đi."

Mỉm cười, tôi làm theo và đặt tờ giấy lên bàn của cô ấy. Trên bàn là một đống giấy tờ tương tự như của tôi.

"Ok."

Sau khi chắc chắn rằng đơn đăng ký của tôi đã được xếp gọn gàng trên các tập hồ sơ, tôi gật đầu với Donna và chuẩn bị đi ra ngoài.

"Cảm ơn rất nhiều, chúc cô Longbern một ngày tốt lành..."

Khi tôi đang đi ra ngoài, được nửa đường quay trở lại cửa, tôi nghe thấy Donna gọi tôi.

"Chờ đã."

"Hửm?"

Liếc nhìn Donna bối rối, tôi nghiêng đầu.

Có lẽ tôi đã bỏ sót chỗ nào trong tờ đơn à? Liếc qua đơn của tôi trên đống giấy tờ, tôi thấy mình có thiếu sót gì đâu.

...có thể là chuyện khác.

Khi sự bối rối của tôi tăng lên, nhìn chằm chằm vào tôi, Donna hơi cúi đầu và nói.

"Học sinh Ren Dover, tôi muốn chính thức xin lỗi cậu."

Mở to mắt, tôi đóng băng ngay tại chỗ khi một tiếng thở gấp nhỏ phát ra từ miệng tôi.

"Hả??"

Tại sao cô ấy lại xin lỗi tôi?

Tôi thực sự hơi bị bối rối luôn đấy. Donna đã làm gì tôi đâu mà lại trịnh trọng xin lỗi tôi thế?

Liếc nhìn tôi, Donna có vẻ mặt đầy ẩn ý.

"Để tôi nói rõ hơn. Tôi muốn xin lỗi vì đã hơi vội vàng đánh giá cậu chểnh mảng trong việc luyện tập của mình."

Giúp tôi bớt đực mặt ra là giọng nói đầy quyến rũ của Donna. Tuy nhiên, nghe những gì cô ấy nói, miệng tôi không khỏi co giật.

Ặc, chẳng lẽ cô ấy đã phát hiện ra hết rồi ư?

Nhưng làm thế nào lại thế được chứ?

Tôi không nghĩ rằng cô ấy đã phát hiện ra trong giai đoạn kỳ thi giữa kỳ vì tôi chắc chắn rằng lúc mình đánh đập Arnold thì làm gì có ai ở gần đó...

Tôi chắc chắn rằng ngoài Kevin và những người khác ra, không ai khác nên biết về khả năng thật sự của tôi.

Trên thực tế, ngoài kỳ thi giữa kỳ, không có cách nào khác mà cô ấy có thể phát hiện ra... á.

Bỏ mẹ.

...giờ nghĩ lại thì, có một cách giúp cô ấy biết được.

Bởi vì tôi quá tập trung vào việc đảm bảo không ai nhìn thấy mình, nên tôi hoàn toàn bỏ qua việc Donna có thể suy luận ra được qua thời gian mà tôi tiêu diệt 79 con goblin...

Hơn nữa, với việc tôi đột nhiên nhảy vào hạng , không có gì ngạc nhiên khi cô ấy phát hiện được gì đó.

Tuy nhiên, tôi không biết Donna đã biết gì về khả năng thật sự của tôi.

Hy vọng rằng, sẽ không quá nhiều ...

Đọc biểu hiện hiện tại của tôi, dường như đã xác nhận sự nghi ngờ của cô ấy, Donna mỉm cười nói.

"Dù sao thì, nhiêu đó là đủ rồi. Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một việc."

"Giúp cô á?"

"Ừ."

Một lần nữa, bối rối càng thêm bối rối.

Một Anh hùng hạng , xếp hạng 156 trong bảng xếp hạng Anh hùng, lại cần gì từ tôi cơ chứ?

Với sức ảnh hưởng của mình, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy có thể có được bất cứ thứ gì mình muốn. Vì vậy việc cô ấy yêu cầu tôi, một học sinh mười sáu tuổi, giúp đỡ là hơi bị lạ đấy.

Cuối cùng, dù hoài nghi, tôi vẫn gật đầu.

"Được rồi..."

Donna mỉm cười sau khi nghe xác nhận của tôi, xoay chiếc bút trên tay, Donna nói

"Tôi muốn cậu tham gia tập luyện cho giải đấu Đa Học viện trong vòng một tháng."

Nghe yêu cầu của Donna, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.

Rồi hiểu luôn.

Giáo sư thường sẽ có lương thưởng thêm. Nếu có học sinh đạt được phần thưởng hoặc đạt điểm tổng kết cao nhất trong cả năm học, thì giáo viên chủ nhiệm sẽ nhận được tiền thưởng như ghi nhận thành tích và công lao của họ.

Và do đó, có lẽ cũng có một phần thưởng dành cho giáo sư nào có thể thúc đẩy được nhiều sinh viên nhất vào đội hình chính thức cho giải đấu Đa Học viện.

Hơn nữa, nếu học sinh đó còn thể hiện xuất sắc trong giải đấu thì tiền thưởng của họ sẽ nhân lên gấp nhiều lần. Do đó, vì Donna đã biết sơ bộ về sức mạnh của tôi, cô ấy muốn tôi tham gia để cô ấy có thêm tiền thưởng.

Cuối cùng, tôi bị đặt vào tình huống này tất cả chỉ vì một chút tiền thưởng nhỏ.

Tại sao lúc nào cũng vậy nhỉ?

Nở nụ cười đẹp nhất có thể, tôi gật đầu lia lịa.

"Một tháng hử...Em nghĩ chắc tới ngày đó là em sẽ bị ốm mất."

"..."

Ngay sau khi tôi nói những lời đó, cả bầu không khí im lặng bao trùm văn phòng. Ngay sau đó, đôi mắt của Donna hơi sáng rực lên, và ngay lập tức một áp lực hơi lớn dần nhưng nhẹ nhàng giáng xuống tôi.

"khặc..."

Bất ngờ trước áp lực đột ngột, tôi không khỏi phát ra một âm thanh kỳ lạ.

May mắn thay, mặc dù cô ấy toả ra áp lực nặng, nhưng việc tôi vẫn đứng vững chứng tỏ cô ấy đã kiềm chế lại.

Cười trong đau khổ, tôi hỏi.

"...em không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận sao?"

Thích thú với phản ứng của tôi, khịt mũi nhẹ, Donna nói.

"Tất nhiên là không rồi."

Donna đặt một bên má lên tay nói.

"Tuy nhiên, đừng lo lắng nhiều, tôi sẽ không yêu cầu cậu làm điều này miễn phí đâu... Nếu bằng cách nào đó mà cậu vượt qua vòng loại, đích thân tôi sẽ tập luyện cho cậu để chuẩn bị cho giải đấu sắp tới."

"...Vâng."

Khẽ cau mày, tôi bắt đầu suy nghĩ thêm.

Được đích thân Donna chỉ dạy. Điều đó thật sự không tệ cho lắm.

Hãy bỏ vẻ đẹp của cô ấy sang một bên. Có một điều mà tôi đã nhận thấy trong bốn tháng qua khi tôi ở thế giới này là tôi thiếu sự hướng dẫn chuẩn xác từ những người dày dạn kinh nghiệm.

Tất cả mọi thứ mà tôi đã đạt được cho đến thời điểm này là tự thân tôi làm được. Từ việc đạt được hạng

Tuy nhiên, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu tôi có ai đó có kinh nghiệm hướng dẫn tôi. Nhiều lúc tôi thấy mình bị mắc kẹt trước một bức tường vô hình mà tôi phải tự mình phá vỡ để đạt đến cấp độ cao hơn.

Tôi biết rằng tôi không phải lo lắng về việc thứ hạng của mình, nhưng về kiếm thuật của tôi... nếu không có sự hướng dẫn đúng cách, tôi thực sự không thể tự mình đạt đến cấp độ cao hơn. Ít nhất là không phải ở tốc độ mà tôi muốn...

Giá như tôi có ai đó hướng dẫn tôi trong suốt thời gian qua, thì biết đâu bây giờ có lẽ tôi đã đạt đến trình độ kiếm thuật cao hơn bây giờ.

Nhìn Donna, tôi chợt nhận ra rằng cô ấy thực sự là người hoàn hảo để huấn luyện tôi. Với khả năng phi thường của cô ấy, mặc dù cô ấy không thể sử dụng kiếm, cô ấy chắc chắn có thể hướng dẫn tôi đạt đến trình độ cao hơn.

Xét về khả năng thao túng mana, cô ấy chắc chắn thuộc một đẳng cấp riêng biệt rồi. Tôi có thể sử dụng kiến thức của cô ấy để cải thiện bản thân mình hơn.

Hơn nữa, còn về giải đấu...

Mặc dù tôi không thích nổi bật quá, nhưng miễn là không ai phát hiện ra sức mạnh thực sự của tôi thì mọi thứ sẽ ổn thôi. Hơn nữa, tôi chỉ cần tham gia vào các sự kiện không liên quan đến chiến đấu thì tôi sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý về phía mình.

Và nếu tôi nhìn nhận điều này theo hướng tích cực, nó có thể giúp quảng bá nhóm lính đánh thuê của tôi nhiều hơn nữa.

Thở dài

Liếc sang Donna và bắt gặp ánh mắt mong đợi của cô ấy, tôi chỉ biết thở dài một mình. Mỉm cười cay đắng, tôi nói.

"Em có sự lựa chọn nào khác không?"

"Đương nhiên là không."

Tôi cay đắng lắc đầu, cuối cùng cũng gật đầu.

"Được rồi."

Mỉm cười thật tươi, Donna lấy một tờ giấy từ ngăn kéo dưới cùng và viết tên tôi lên đó.

"Tuyệt, tôi sẽ gặp cậu trong lớp vào ngày mai. Khi sắp đến thời gian tập luyện thì tôi sẽ cho cậu hay."

"Ừ..."

Gật đầu chịu thua, tôi liếc nhìn Donna thêm vài giây trước khi rời khỏi văn phòng của cô ấy.

Tôi chắc chắn đã thua keo này.

Chắc chắn đây là nghiệp quật do scam Melissa.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.